Trương Bác Hưng lăn lộn trên quan trường nhiều năm, xem như đã luyện được cặp mắt sắc biết nhìn người, nhưng vẫn không thể nào hiểu nổi vị biểu đệ Phạm Trường An này. Từ khi biết chắc Đỗ Thu Nương và Phạm lão thái thái bị người của phụ thân dẫn đi, Phạm Trường An không lập tức chạy đi tìm người, mà cứ lẩn quẩn trong nhà cả mấy ngày lo dọn dẹp này nọ, trái chùi phải lau không ngơi tay, rảnh rỗi lại đem sách ra phơi nắng, có lúc còn nhìn chằm chằm hắn một hồi cho đến khi hắn thấy lạnh cả người, nghi rằng chỉ trong một giây kế tiếp Phạm Trường An sẽ vồ tới quật hắn xuống đất mới thôi.
Hôm đó, rất nhiều người trong thôn đã thấy cảnh Đỗ Thu Nương và Phạm lão thái thái bị dẫn đi. Đỗ lão hán sau khi biết tin đã vội vàng chạy tới hỏi Phạm Trường An đầu đuôi sự việc.
Trương Bác Hưng đứng một bên nhìn Đỗ lão hán và Phạm Trường An nói chuyện, thấy thái độ lễ phép của Phạm Trường An thì rất thắc mắc: mọi người trong thôn An Bình đều nói Phạm Trường An hiền lành ít lời, sao trước mặt hắn lại hung hăng như vậy? Dù gì hắn cũng là Tuần phủ đại nhân, Phạm Trường An lại sai hắn đi quét sân, lau bàn…. Hiền lành?! Hiền lành cái mốc khô ấy!
Mấy ngày sau, Phạm Trường An mới khóa cửa nhà lên đường với Trương Bác Hưng, mỗi người một ngựa. Trương Bác Hưng vốn nghĩ sức ngựa có hạn, dọc đường nhất định phải vất vả kiếm chỗ thay ngựa hoặc là ghé nhà trọ nghỉ ngơi, nào ngờ dường như đã có người chuẩn bị giùm sẵn hết rồi, mỗi khi bọn họ cần đổi ngựa là lập tức có người đưa ngựa tốt tới, cả lương khô này nọ cũng đầy đủ luôn.
Phạm Trường An giục ngựa bất kể ngày đêm, Trương Bác Hưng dù muốn nghỉ cũng không được. Liên tục mấy ngày như vậy, Trương Bác Hưng cảm giác như sắp mất một nửa cái mạng, sống chết yêu cầu phải nghỉ ngơi nửa ngày. Phạm Trường An bị nài nỉ mãi, đành tìm chỗ dừng lại ăn một tô mì nóng, sẵn tiện nghỉ ngơi trong chốc lát. Hai người đang ăn thì nghe nam nhân ngồi bàn bên cạnh nói với người đi cùng hắn, “Ngươi có nghe tin gì chưa? Mấy hôm trước Hữu thừa tướng bị tập kích, hình như bị thương rất nặng đó!”
“Sao ta lại nghe nói Hữu thừa tướng bị tập kích chết ngày tại trận luôn rồi?” Người kia hỏi lại.
Phạm Trường An và Trương Bác Hưng nhìn nhau, lập tức đứng lên, bỏ lại bạc trả tiền hai tô mì, rồi nhảy lên ngựa phi như bay.
Hai người giục ngựa chạy liên tục, hầu như không có lúc nào nghỉ ngơi, rốt cuộc nửa tháng sau cũng tới được kinh thành.
Phạm Trường An dựa vào ký ức xa xôi tìm tới phủ Hữu thừa tướng, lại đứng trước cổng thật lâu, ngẩng đầu nhìn tấm biển đề tên trên cao.
Trương Bác Hưng cảm giác trong miệng toàn bụi bặm, nhổ một ngụm ra rồi vẫn còn thấy cộm cộm trong miệng, nhìn bóng lưng Phạm Trường An thầm mắng một câu, nhưng nghĩ Phạm Trường An cũng đã rời kinh thành hơn mười năm chứ ít gì, thì lại thấy đồng tình.
Cánh cổng đóng chặt bỗng nhiên được mở ra, một đám người hầu lục tục dàn thành hai hàng, sau đó lão nhân mặc áo xanh có vẻ là quản gia của phủ từ từ đẩy một chiếc xe lăn đi ra. Người trên xe lăn có làn da trắng bệch một cách kỳ lạ, vẻ bệnh tật lâu ngày, nhưng khuôn mặt rất tuấn tú. Hẳn là vị đệ đệ mà Trương Bác Hưng đã nhắc tới, Phạm Tử Ngọc.
Phạm Trường An nhìn Phạm Tử Ngọc, thầm than: đáng tiếc nhân tài lại là một con ma bệnh!
Phạm Tử Ngọc thấy Phạm Trường An thì sắc mặt khẽ biến, kích động hô “Đại ca! Cuối cùng đại ca cũng về!”
Lúc trước Phạm Trường An nói với Đỗ Thu Nương, tướng mạo của hắn hơi giống phụ thân hắn là hết sức sai lầm. Bởi vì có thể nói Phạm Trường An chính là bản sao của Phạm thừa tướng lúc còn trẻ. Từ việc Phạm Tử Ngọc chưa từng gặp Phạm Trường An lấy một lần lại có thể lập tức nhận ra Phạm Trường An là đại ca, cộng thêm ánh mắt kinh dị của quản gia và bọn người hầu đã có thể chứng minh cách nói trên.
Phạm Trường An cố nén kích động trong lòng, hỏi Phạm Tử Ngọc, “Người đó sao rồi?”
Phạm Tử Ngọc ngẩn ra, hồi lâu mới biết ‘người đó’ trong miệng Phạm Trường An chính là phụ thân của hai người, bèn đáp, “Không khả quan lắm!”
Cuối năm ngoái, có hai việc đã gây chấn động khắp Đại Tề, một là vụ gian lận trong kì thi ở Kiến Châu một là nạn châu chấu ở Ung Châu, cách kinh thành không xa. Dân chúng ở Ung Châu bị mất trắng lương thực, dẫn đến nạn đói nghiêm trọng, nạn dân tràn lan khắp nơi, rất nhiều nạn dân đã tràn vào kinh thành để kiếm ăn.
Vào ngày mùng chín tháng hai, trước khi Phạm Trường An vào kinh mấy hôm, Phạm Trọng Lượng, Phạm thừa tướng dẫn đầu đoàn người ra ngoại thành an ủi nạn dân thì bất ngờ bị tập kích, có kẻ thừa dịp hỗn loạn hòa vào dòng nạn dân ám sát Phạm Trọng Lượng. Phạm Trọng Lượng bị trúng một đao ngay ngực trái, không những vậy trên đao còn có độc.
Việc này đã kinh động đến cả đương kim hoàng thượng. Hoàng thượng đặc biệt phái Ngự y tới cứu chữa, sau mấy ngày cố gắng, cũng giữ được một mạng, nhưng người lại hôn mê bất tỉnh, không biết có tỉnh lại được không.
Phạm Trường An nghe Phạm Tử Ngọc nói lúc này Phạm Trọng Lượng đang được mười thị thiếp hầu hạ, thứ tử thứ nữ vây quanh đủ hết, thầm nghĩ: lúc này hắn vào cũng chẳng thể thấy mặt Phạm Trọng Lượng, có khi còn khiến trong nhà náo loạn hơn ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của lão, không bằng chờ tới tối hẵng đến vậy.
“Còn thở là được rồi! Dẫn ta đi gặp thê tử ta trước đi!”
Cách nửa tháng, Phạm Trường An mới lại được thấy Đỗ Thu Nương. Giờ này hắn mới cảm nhận được thế nào là ‘một ngày không gặp như cách ba thu’. Nàng đứng xa xa trong vườn hoa, mặc một bộ váy màu hồng nhạt. Tháng hai, hoa trong vườn đã nở rộ, đua nhau khoe sắc, hắn cảm thấy nàng là đóa hoa đẹp nhất trong đám, ngay cả thiếu phụ trẻ tuổi bên cạnh nàng kia cũng không sánh bằng.
“Nương tử!” Phạm Trường An hô một tiếng. Hai thiếu phụ trong vườn cùng quay đầu lại.
Trong đầu Đỗ Thu Nương lập tức xuất hiện ý nghĩ: Phạm Trường An, rốt cuộc thì chàng cũng tới!
Thiếu phụ bên cạnh kéo Đỗ Thu Nương đang ngơ người tiến lên, đầu tiên hơi khom lưng kêu Phạm Tử Ngọc một tiếng “Tướng công!” sau đó mới hướng về phía Phạm Trường An, tao nhã gọi một tiếng, “Đại ca!”
Thê tử Diệu thị của Phạm Tử Ngọc là một nữ nhân dịu dàng đoan trang, hiểu lễ nghĩa. Mấy ngày nay Đỗ Thu Nương đi theo Diêu thị, thấy mỗi lời nói, hành động của Diêu thị đều dịu dàng như nước, người nóng tính như nàng cũng bị nhiễm theo, nói chuyện nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
Đỗ Thu Nương vốn muốn to tiếng chất vấn Phạm Trường An, nhưng thấy Diêu thị dịu dàng, đành nén xuống, nhỏ nhẹ gọi một tiếng “Tướng công!”
Phạm Trường An ngẩn người, đây là nương tử của hắn sao? Giống như đã biến thành một người khác rồi?
Phu thê Phạm Trường An nhiều ngày không gặp, tất nhiên có rất nhiều điều muốn tâm sự riêng. d,ễn.đà;n/lê,quý.đ=,ôn Phu thê Phạm Tử Ngọc biết vậy nên không dám cản trở, chào hỏi xong bèn kêu nha hoàn đưa Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An về phòng. Diêu thị lại chu đáo kêu người chuẩn bị nước nóng và mấy bộ đồ mới cho Phạm Trường An.
“Nàng thấy tẩu tử là người thế nào?” Phạm Tử Ngọc hỏi Diêu thị.
“Thiếp rất thích tẩu tử!” Quan mấy ngày ở chung, Diêu thị cẩn thận quan sát Đỗ Thu Nương, cảm thấy nàng tuy ở nơi thôn quê, nhưng rất có kiến thức, cách nói chuyện sáng sủa phóng khoáng, không giống những nữ nhân trong nhà phú quý, suốt ngày ru rú trong phòng, nói một câu đều phải suy nghĩ ẩn hai ba ý, khiến người ta không cách nào đoán được.
Diêu thị sinh ra trong gia tộc lớn, cực ít ra cửa, chớ nói chi đến việc biết nông thôn là nơi thế nào, mấy ngày qua nói chuyện với Đỗ Thu Nương, nghe nàng kể về những chuyện thú vị ở đó thì rất thích thú, vì vậy càng thêm yêu thích Đỗ Thu Nương hơn.
Khi Diêu thị nghe nói Phạm Trường An không đi thăm phụ thân mà đòi gặp Đỗ Thu Nương trước thì cau mày nói, “Đại ca, có phải là hơi…”
Diêu thị không nói hết câu nhưng Phạm Tử Ngọc vẫn hiểu. Phạm Tử Ngọc trầm mặc một lát mới nói, “Năm đó, lúc đại nương bệnh nặng thì phụ thân dẫn mẫu thân và ta vào phủ. Đại nương tức giận mới kêu người dẫn đại ca bỏ đi, đại ca vừa đi không bao lâu, đại nương đã trút hơi thở cuối cùng. Lúc ấy tuy đại ca còn nhỏ, nhưng đã đến tuổi có thể ghi nhớ việc, có lẽ vì vậy mà đại ca vẫn luôn không thể tha thứ cho phụ thân!”
“Dù gì thì hai người cũng là phụ tử!” Diêu thị lại nói.
“Ta nghe biểu ca nói, khi đại ca biết tin phụ thân bị thương, đã giục ngựa không ngừng trở lại kinh thành đó!” Lúc Phạm Tử Ngọc biết chuyện này đã thở phào một hơi, nghĩ thầm: dù sao cũng là phụ tử liền tâm, không phải cứ nói bỏ là bỏ được!
Lúc này, Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương đã về tới phòng của hai người. Vừa đóng cửa phòng lại, Đỗ Thu Nương đã mềm mại kêu một tiếng, “Trường An!”, giọng ngọt như mật. Nhưng Phạm Trường An nghe vào tai lại cảm giác như có gai đâm sau lưng, lập tức lui về sau một bước theo bản năng.
Có từng thấy chồn chúc tết gà chưa? Tuy Phạm Trường An chưa thấy, nhưng hắn nghĩ, giờ phút này, Thu Nương chính là một con chồn, còn hắn bất tài chỉ có thể làm một con gà đáng thương.
Phạm Trường An run lên, vội lộ vẻ mặt bi thảm, ôm Đỗ Thu Nương kể lể, “Thu Nương, hôm đó nghe nói nàng bị người ta bắt đi, ta sợ muốn chết luôn!”
“Sợ muốn chết? Thật không?” Đỗ Thu Nương vừa gằn giọng hỏi ngược lại, vừa nói vừa vươn tay véo lỗ tai Phạm Trường An, khóc nói “Chàng mà sợ muốn chết cái gì? Sợ muốn chết là ta mới đúng này!”
Hôm đó, nàng đang nấu cơm thì đột nhiên bị đánh ngất xỉu, rồi bị trói lại nhét vào trong một chiếc xe ngựa. Khi tỉnh lại, dù nàng có kêu gào thế nào, mấy người đó cũng không quan tâm. Thậm chí lúc ấy nàng còn cho rằng bọn họ là do Trương Nguyên Bảo phái tới bắt nàng. Trên đường đi, nàng đã thử chạy trốn mấy lần, tất nhiên lần nào cũng thất bại. Đám người kia cũng không đánh đập gì, chỉ trực tiếp bỏ thuốc trong đồ ăn của nàng luôn.
Đỗ Thu Nương vừa khóc vừa nói, “Ta đã nghĩ, nếu thật sự trốn không thoát, ta sẽ tự sát, nhất quyết không để cho Phạm Trường An bị cắm sừng! Giờ nhớ lại ta thật là ngốc, tại sao phải thủ tiết cho một tên lừa gạt như chàng chứ….”
“Trường An không có lừa Thu Nương! Trường An cũng không muốn bị cắm sừng!” Phạm Trường An nghe vậy, vô cùng đau lòn, luống cuống kéo ống tay áo lau nước mắt cho Đỗ Thu Nương. d;,iễn.đàn/lê,quý,đôơmn Nàng bèn thuận thế kéo lại lau luôn nước mũi, khổ nỗi bộ đồ này hắn đã mặc hơn nửa tháng đi đường, bên trên dính đầy bụi bặm, khiến nàng càng chùi càng đen cả mặt.
Phạm Trường An thấy mặt Đỗ Thu Nương như diễn viên hài, khóc không được, cười cũng không xong, vội vàng giải thích, “Nàng đừng nóng, đừng nóng! Đây là phủ Hữu thừa tướng, sẽ không có ai hại nàng đâu!”
“Tất nhiên ta biết đây là phủ Hữu thừa tướng, vì ta đã đến sớm hơn chàng ba ngày rồi.” Đỗ Thu Nương ngừng khóc mắng, “Ngày thứ hai tới đây ta gặp được tổ mẫu, tổ mẫu đã nói cho ta biết. Không ngờ chàng lại là nhi tử của Hữu tướng! Chàng…. chàng…. ngươi….”
Đỗ Thu Nương cứ ‘chàng chàng’ cả buổi mới nói tiếp, “Chàng là một tên lừa gạt!”
Khi Đỗ Thu Nương nghe Phạm lão thái thái nói về thân thế của Phạm Trường An thì cứ như sét đánh ngang tai, ngu người luôn. Mặc dù nàng cũng từng đoán tới đoán lui, nghĩ thân phận của hắn hẳn là không kém, nhưng không hề ngờ kết quả lại chênh lệch gần như cả vạn dặm như vậy.
Một bên là nhi tử của thừa tướng, một bên là nữ tử quê mùa. Nếu là nàng, nàng cũng không thể nào tin được hai người như vậy sẽ có liên hệ với nhau. Nhưng nó đã xảy ra trên người nàng. Đỗ Thu Nương, thành cô nương may mắn chỉ có trong truyện cổ tích.
Nghĩ đến kết cục đời trước của Phạm Trường An, Đỗ Thu Nương càng thấy nặng nề hơn. Nàng có thể may mắn lúc này, nhưng có thể may mắn cả đời sao?
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
53 chương
66 chương
11 chương