Cuộc Sống Đơn Giản
Chương 9
“Chúng ta đã chơi lâu rồi nhỉ…” Trương Thiến nhắc nhở.
“Đúng vậy, sắp trưa rồi.” Lý Đan Đan lười biếng lên tiếng.
“Trở về thôi, xem xem có gì cần giúp đỡ thì giúp một tay, không làm cái gì mà đòi ăn cơm thì thật xấu hổ. ” Hứa Hoan đứng dậy, vỗ rơi cát trên người.
Ba người đi bộ trở lại địa điểm họp lớp, ngoại trừ mấy đồng học không hợp tính nhau, cơ hồ hai ban đã đến đông đủ nhưng lại phân tán hết.
Một vài đồng học chơi bóng chuyền bãi biển, một vài người lại đi bơi, một số đang dọn dẹp bàn ghế, mấy người khác bận nướng thịt.
Hứa Hoan nhìn thấy đồng học ban mình, chào Trương Thiến và Lý Đan Đan một tiếng rồi chạy đi.
Trương Thiến nhìn chung quanh một lần, mang Lý Đan Đan lớp tìm trưởng, xem xem cần giúp gì không.
“Ai, Trương Thiến, sao cậu lại trở lại, không mang bạn đi chơi thêm lát nữa à?” Lớp trưởng đại nhân nhìn thấy Trương Thiến mang bạn tới hỗ trợ nướng thịt, cười híp mắt hỏi.
“Sao lại không giúp được, bọn mình phải hỗ trợ nhau chứ, đi dạo một lát rồi trở lại. Chẳng phải chuẩn bị đến giờ ăn rồi sao? Lớp trưởng cậu bận rộn tới mức này cơ mà.” Trương Thiến nhìn bộ dáng Tiểu Hồ Tử (*kẻ tầm thường) của lớp trưởng đại nhân, cũng cười híp mắt trả lời.
“Đúng rồi, đây là Lý Đan Đan, bạn sơ trung của mình, cô bạn vừa mới chạy đi là Hứa Hoan, ban 7. Đây là Lâm Trung, lớp trưởng ban 3 bọn mình. Lớp trưởng bọn mình rất lợi hại, không chỉ quản lý lớp có kỉ luật, thành tích học tập cũng rất tốt.” Trương Thiến cười híp mắt giới thiệu.
Cô thật sự không nhớ rõ lớp trưởng Cao trung, bất quá không phải là dạng kém cỏi.
Lớp trưởng Đại học của Trương Thiến cùng tên với cậu ta – Vương Trung, tính tình tốt, là người có thể tin tưởng được. Không chỉ hòa đồng với mọi người, mà còn có tinh thần trách nhiệm cao.
Lớp trưởng đại nhân hiện tại có khuôn mặt khá dài, ngũ quan phân bố đều đều, có vẻ đẹp trai, nhưng Trương Thiến ghét nhất bộ râu xanh mướt của cậu ta, kéo vẻ đẹp trai xuống một bậc, cộng thêm động tác xoa cằm, động tác này, trực tiếp biến một lớp trưởng thành một ông chú bỉ ổi, phối hợp với bộ râu kia…
Thật đau mắt.
Trương Thiến đã sớm không vừa mắt Tiểu Hồ Tử này. Dù sao sau này lên đại học cũng không thường xuyên gặp nhau, vì vậy vẫn giới thiệu để Lý Đan Đan và lớp trưởng bắt tay chào hỏi, chào xong, liền dứt khoát nói lên ý kiến của mình.
“Lớp trưởng, sao cậu không cạo râu đi?”
“À? Cậu nói cái này sao?” Lớp trưởng thuận tay sờ sờ bộ râu, “Sao phải cạo chứ, mình cảm thấy rất tốt mà. Cậu không thấy, nam sinh để râu sẽ có phong thái chững chạc thành thục ư?” Nói xong khẽ mỉm cười, lông mày nhướng lên.
Ai nha, trưởng lớp thối!!! Quá đau mắt rồi.
Trương Thiến lặng lẽ cầm một xiên thịt dê quay đầu đến chỗ khác nướng.
Lý Đan Đan còn đang lưu lại nói chuyện với lớp trưởng. “Mình cảm thấy cậu để râu trông rất có dáng nha.”
“Thật à, đẹp trai chứ, mình cũng cảm thấy như vậy. Thật ra ban đầu mình đã cạo rồi, kết quả không lâu sau nó lại mọc dài trở lại, mình sợ phiền toái, cứ giữ lại như vậy, sau lại phát hiện để như vậy rất tốt, người khác nhìn thấy mình, thái độ cũng nghiêm túc lên nhiều. Xem xem, cậu cũng thấy tốt mà.”
Trong lòng Trương Thiến thầm châm chọc, nếu để râu, tuyệt đối lớp trưởng trông già hơn mấy tuổi, sao mà có thái độ không đứng đắn được chứ.
“Ha ha, rất được, chững chạc trưởng thành hơn.” Lý Đan Đan cười ngọt ngào phụ họa.
“Cậu cũng cho là như vậy à, hai chúng ta đúng là có cùng quan điểm.” Lớp trưởng vội vàng gật đầu đồng ý, đột nhiên nhìn thấy phần thịt trên tay Lý Đan Đan bắt đầu cháy khét, vội nói: “Khoan đã, thịt cậu nướng được rồi đấy, nhanh đặt xuống, bằng không sẽ khét mất. Đúng rồi, cậu thích ăn thịt dê sao, nếu không thích thịt dê, ở đây mình còn có thịt heo, thịt gà, thịt bò, tùy cậu chọn... .”
Trương Thiến rơi lệ đầy mặt, kỹ xảo tán gái của lớp trưởng cậu thật lợi hại, chuyển đổi đề tài thật tự nhiên.
Trương Thiến im lặng không nói nghe cuộc trò chuyện giữa Lý Đan Đan với lớp trưởng, từ đề tài để râu trông rất chững chạc đến chuyện làm thế nào để nướng thịt ngon nhất, rồi đến Lý Đan Đan thích ăn thịt gì,… Đề tài cứ tuôn ra như suối.
Trương Thiến lần nữa chuyển lực chú ý, yên lặng nướng thịt.
Đột nhiên, một cánh tay từ sau lưng vươn tới, quen thuộc ghìm chặt cổ Trương Thiến.
“Vợ nhỏ, hơn một tháng không thấy, gầy đi nhiều đó, suýt nữa không nhận ra cậu.”
Trương Thiến nghiêng người cười gượng: “Trịnh Kỳ, mình không thở được.”
Trịnh Kỳ buông cổ cô ra, ngồi ở bên người cô, một tay khoác lên bả vai Trương Thiến, một tay khác nhanh nhẹn lấy một xiên thịt dê Trương Thiến đã nướng chín, vừa ăn vừa nói: “Nói, có bí quyết gì. Ai nha, da dẻ cũng tốt lên nhiều, mau thành thật khai báo, vì sao cậu làm được?!”
Trịnh Kỳ vừa nói vừa nhéo nhéo khuôn mặt Trương Thiến.
Cô nghiêng đầu tránh né, nói chuyện chạy bộ, thuận tiện nói một chút về mấy bài giảm cân trên internet, bí quyết đẹp da. Cô nàng Trịnh Kỳ nghe vậy mắt sáng lên, quấn lấy cô bắt nói tiếp.
Trịnh Kỳ có mái tóc ngắn, khuôn mặt trái táo, gầy gầy cao cao, tính tình hoạt bát sáng sủa. Con người cô rất nhiệt tình, có nét trung tính giống con trai, ở trong lớp là một người rất tích cực. Cô là bạn cùng phòng với Trương Thiến, hai người có quan hệ rất tốt.
Trịnh Kỳ vét sạch bí quyết Trương Thiến giảm cân, dưỡng da, mấy xiên thịt dê trong tay Trương Thiến cũng đáng thương bị cuỗm mất.
“Đúng rồi, Trương Thiến, cậu thi đại học ở thành phố J đúng không?” Trịnh Kỳ khả nghi ho một cái, nói sang chuyện khác.
“Đúng vậy.” Nhắc đến chuyện này, Trương Thiến cũng nhớ tới, trường Trịnh Kỳ ghi danh cũng ở thành phố J, trường học hai người cách nhau không xa.
Bởi vì kiếp trước Trương Thiến không tới họp lớp, lại không có điện thoại di động nên vẫn không biết hai người cách nhau không xa. Cho đến năm thứ hai đại học, trong một lần đi dạo phố hai người mới tình cờ gặp nhau mới lần nữa nối lại liên lạc.
“Đến lúc đó mình tìm cậu cùng nhau đi chơi.” Trịnh Kỳ vui vẻ nói, “Đúng rồi, cậu có điện thoại di động chưa, đưa số điện thoại cho mình, mình tìm cậu chạy bộ, ai, mấy ngày nay ăn hơi nhiều, mình lại cảm thấy mập lên.”
Trương Thiến liếc mắt, dạo này muốn giảm cân vĩnh viễn là người gầy.
“Có bản lĩnh cậu đừng ăn nữa, trả xiên thịt dê lại cho mình. ”
“Hắc hắc, ăn một miếng thì sao, đừng hẹp hòi như vậy, cùng lắm thì lát nữa mình nướng cho cậu ăn. Đúng rồi, lát nữa ăn xong nhớ xuống tắm biển.”
Trương Thiến cảnh giác nhìn cô: “Không đi, ‘dì cả’ tới.”
Trịnh Kỳ quan sát một cái: “A, thật à, thật đáng tiếc. Chậc chậc, mình còn tưởng rằng cậu không biết bơi đấy.”
Nhìn ánh mắt không có ý tốt của Trịnh Kỳ, Trương Thiến thầm châm chọc: Cậu lại có chủ ý xấu gì đây, hơn nữa, cái gì mà “thật đáng tiếc” chứ.
Trịnh Kỳ nhìn chung quanh một lát, kéo Trương Thiến đứng lên: “Sắp đến giờ cơm, mọi người trở lại rồi, chúng ta cũng đi đi.”
Trương Thiến nhìn đằng kia, lớp trưởng đại nhân đang nói chuyện vui vẻ với Lý Đan Đan, gật đầu xoay người đi theo Trịnh Kỳ.
Cuộc họp lớp rất thành công, các bạn học chơi đùa vô cùng vui vẻ, nhiều bạn nữ đều mặc đồ bơi thu hút bao nhiêu ánh mắt xuống biển chơi đùa, hai lớp học còn tổ chức một cuộc tranh tài bóng chuyền bãi biển, hai bên đều đánh rất hay.
Trời trong xanh, hải âu tự do bay lượn, nước biển xanh thẳm, bờ cát mịn, du khách vui cười, bạn bè chơi đùa, mỹ nữ tắm nắng…
Tất cả khiến tâm tình Trương Thiến cũng vui vẻ hẳn lên, thật không nghĩ tới đời trước mình đã từng bỏ qua phong cảnh mỹ lệ như vậy.
Trương Thiến ăn no bụng, nằm trên ghế dựa chậm rãi uống nước, hưởng thụ hương vị của biển được gió mang tới, thích thú nheo mắt lại.
Thật tốt.
Rất nhanh trời đã tối, mặt trời lơ lửng một góc phía Tây, những người trên bờ cát không còn nhiều lắm, trái ngược với quang cảnh náo nhiệt ban ngày, đêm xuống yên tĩnh rất nhiều.
Buổi tối có chút lạnh, các bạn học nhóm lửa, tất cả mọi người nhóm hai nhóm ba ngồi bên đống lửa tán gẫu trò chuyện, thuận tiện trao đổi số di động cùng phương thức liên lạc của mình, tiện cho việc liên lạc sau này.
Trương Thiến yên lặng kéo kín quần áo, gió biển ban đêm hơi lạnh, nhìn theo mặt trời đang dần xuống núi, Trương Thiến dời mắt nhìn đống lửa, nghe trưởng lớp nghiêm túc nói về lần họp lớp lần này, không biết như thế nào, cô có cảm thấy hết sức vi diệu.
Lý Đan Đan dựa vào trên vai Trương Thiến, ánh mắt nhìn trưởng lớp nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu cảm thấy lớp trưởng lớp cậu như thế nào?”
Trương Thiến kinh ngạc nhìn Lý Đan Đan: “Cậu xem trọng cậu ta?”
Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt Lý Đan Đan hiện lên màu hồng phấn, không nói gì.
“Vậy thì theo đuổi đi, một anh chàng tốt như lớp trưởng, bây giờ không còn nhiều lắm.”
Lý Đan Đan đánh Trương Thiến một cái, căng thẳng mở miệng: “Cậu nói mò gì đấy.”
Trương Thiến lúc này mới phản ứng được, hình như cô nói chuyện quá trực tiếp.
Đây không phải là thói quen sao.
Sau khi lên đại học, phòng ngủ sáu người, hai người vẫn FA, một người trong đó chính là Trương Thiến, năm năm đại học, mấy người cùng phòng hết chia tay rồi tái hợp, chỉ có Trương Thiến vẫn luôn cô đơn.
Nghe mấy đứa bạn gọi thân mật “ông xã, bà xã”, đàm luận về mấy nam sinh không chút cố kị, bây giờ da mặt cô đã được rèn luyện thành mặt dày rồi.
Khi cô vừa mới tốt nghiệp, chị họ Tú Tú hơn cô một tuổi cũng có con rồi. Mẹ Trương bắt đầu sắp xếp cho cô đi xem mắt. Đối với mấy chuyện yêu đương, theo đuổi, khi nói ra cô một chút cũng không đỏ mặt.
Trương Thiến cười ngây ngô hai tiếng, sau đó nghiêm túc hỏi: “Số điện thoại cậu ta cậu đã có chưa, nếu chưa, lát nữa mình xin giùm cho.”
Lý Đan Đan đỏ mặt trừng cô, cười nói: “Đừng coi thường mình, không chỉ có số điện thoại di động, địa chỉ QQ đã sớm tới tay, là cậu ta chủ động cho mình đấy.”
Trương Thiến làm động tác nắm quyền bái phục: “Chị Đan Đan thật uy vũ.”
Lý Đan Đan cười đắc ý.
Hứa Hoan lặng lẽ mò sang: “Hai người các cậu nói cái gì đó, thần thần bí bí.”
Trương Thiến và Lý Đan Đan nhìn nhau cười, cô làm bộ tức giận nói: “Ban ngày cậu đi chơi vui vẻ, giờ mới nhớ tới bọn mình à, hừ, vừa rồi bọn mình thảo luận đến chuyện lớn cả đời của Đan Đan, một nhóc con như cậu thì tránh sang một bên chơi đi.”
Nói xong, hai người quay đầu không để ý tới cô.
Bỏ lại Hứa Hoan vẻ mặt đưa đám, tội nghiệp nhìn bóng lưng hai người. Trông thật đáng thương.
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
16 chương
110 chương
61 chương
106 chương
60 chương