Trương Thiến mỗi ngày khổ sở nâng cao cái bụng, thực sự không thoải mái, không chỉ hành động không tiện, đi nhanh một chút Tôn Đông Mặc cũng cả kinh kêu la nửa ngày, không nói đến chuyện mỗi ngày lỡ giấc tiểu đêm nhiều lần, đứa nhỏ này không biết xảy ra chuyện gì, từ tháng thứ tư, bụng Trương Thiến bắt đầu máy thai. Mỗi ngày buồn nôn không ăn được cơm, đôi khi trước mắt tối sầm, đầu óc mờ mịt, hoàn toàn không thấy bộ dáng khỏe mạnh trước kia, khẩu vị lại không tốt, ngoài bụng, cả người rất nhanh gầy xuống. Nhà họ Tôn sợ tới mức chạy khắp nơi tìm thức ăn có thể vào được dạ dày Trương Thiến. Rất nhiều lần Trương Thiến xuất hiện ý nghĩ không muốn sinh nữa, nhưng mỗi lần cảm nhận được sự cử động của đứa bé trong bụng, Trương Thiến đều yên lặng ngây ngốc hồi lâu, đây là giọt máu của cô, Một giây kế tiếp cô đã ném ý nghĩ ‘đại nghịch bất đạo’ này tới chân trời. Edit: Huong August (LQD) Mang thai năm đến sáu tháng, bụng Trương Thiến như bị thổi phồng lên thành quả cầu, chứng kén ăn được hóa giải, nhưng lúc nào cũng buồn ngủ, cả ngày dính trên giường không nguyện đứng dậy, bị mẹ Tôn ép mới đứng lên vận động hai ba bước. Haiz, không mang thai thì không biết sự khổ cực của mang thai. Thì ra khi nhìn chị gái mang thai, Trương Thiến luôn sung sướng châm chọc, có lúc rất muốn lấy tay chọc thử vào bụng chị gái, lại bị anh rể trợn mắt trừng về. Nhưng nhìn Tôn Đông Mặc đang nghiên cứu bụng mình, Trương Thiến không biết vì sao mình càng trừng anh, trái lại anh lại càng trẻ con hơn. Cái gọi là trừng kia, trong mắt của Tôn Đông Mặc, Trương Thiến chỉ chuyển mí mắt, sóng mắt lưu chuyển nhìn thẳng vào anh, trần trụi quyến rũ, đôi mắt quả thực hút hồn, khiến anh thật muốn hóa thân làm sói. Tuy nói sau ba tháng có thể làm, nhưng đáng tiếc, Tôn Đông Mặc nhìn về phía bụng Trương Thiến, đưa tay sờ sờ, vì đứa bé, vẫn đánh nhịn chút vậy. Lúc Trương Thiến mang thai, đôi oan gia Lữ Nhất Y và Lâm Dương rốt cuộc cũng tu thành chính quả, tốc độ hai người rất nhanh, từ yêu đương đến kết hôn, 3 tháng đã xong, sau đó bọn họ trực tiếp ném công việc qua một bên, chạy trốn không thấy bóng dáng, mỹ danh là: hưởng tuần trăng mật. Loại tốc độ kết hôn đầy lưu manh này khiến Trương Thiến trợn mắt há mồm, nhất là khi nhận ra Lâm Dương tùy tính, Tôn Đông Mặc không thể không tăng giờ làm việc lên, không có thời gian bồi cô, cô lại bắt đầu tức giận mắng to. Phụ nữ mang thai luôn có tâm lý bất ổn, thời điểm Trương Thiến mắng người đều rất kích động, khiến khuôn mặt từ khi mang thai vốn tái nhợt hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, dáng vẻ rất kiều diễm. Trương Thiến không hẳn là đang mắng người, trong miệng quanh đi quẩn lại mấy chữ, gì mà không có lương tâm, trọng sắc khinh bạn, khốn khiếp,… chút uy hiếp cũng không có, tựa như con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt kêu meo meo. Tôn Đông Mặc thấy dáng vẻ này của Trương Thiến, cảm thấy cô càng thêm có sức sống, càng thêm hấp dẫn, khiến anh rất muốn ôm cô vào lòng xoa xoa. Bởi vì lúc hai người Lâm Dương cử hành hôn lễ, Trương Thiến đã hơn chín tháng rồi, đều nói mười tháng hoài thai, nhưng trên thực tế, thời gian không phải đúng hẹn như thế. Nên Trương Thiến thật tiếc nuối ở lại bệnh viện không tham gia, chỉ nghe Tôn Đông Mặc nói, hình như trong hôn lễ hai người náo loạn không ít chuyện cười? Tôn Đông Mặc thần bí khiến trong lòng Trương Thiến ngứa ngáy, nhưng người này sống chết cũng không chịu nói xảy ra chuyện gì, khiến Trương Thiến tức giận trực tiếp cầm cánh tay Tôn Đông Mặc cắn một cái. Sau đó, bi kịch là Trương Thiến sắp sinh. Edit: Huong August (LQD) Trương Thiến chọn sinh tự nhiên, giống chị gái, dường như cô hiểu được tâm tình lúc đó của chị, nghe nói sinh tự nhiên có thể khiến đứa bé càng thêm thông minh và khỏe mạnh hơn sinh mổ? Tựa như phá kén thành bướm, từ kén trong chui ra ngoài, một khắc kia mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng sự giãy giụa ấy lại dồn sức mạnh vào đôi cánh mỏng manh, khiến chúng tràn đầy lực lượng, có thể bay lượn trên bầu trời. Vì đứa bé, cho dù có đau đớn hơn nữa, cô cũng muốn vì nó làm chút gì đó, có lẽ, chỉ đơn giản là không muốn con mình thua ngay trên vạch xuất phát? Lúc Trương Thiến sinh rất khổ sở, cô có thể cảm nhận được không gian mạnh mẽ biến hóa trong cơ thể mình, nhưng lúc này cô vốn không có tinh lực để ý đến nó, bây giờ toàn bộ sức lực cùng chí lực của cô đều tập trung vào dưới bụng, theo khẩu hiệu của bác sĩ mà hít thở, cảm nhận đau đớn truyền đến, kéo dài không dứt, lại vui vẻ chịu đựng. Trong thoáng chốc, ánh sáng trắng vừa thoáng qua trước mắt, sau đó Trương Thiến cảm thấy có gì đó rơi ra từ cơ thể mình, bên tai mơ hồ truyền đến giọng nói mừng rỡ của bác sĩ: “Sinh rồi, là một bé trai.” Trương Thiến biết đứa bé đã bình an ra đời. Từ chiều qua bắt đầu âm ỉ đau, đến bây giờ đứa bé được ra đời, cô đã hao phí quá nhiều tinh lực, trước mắt một mảnh mơ hồ, ngay cả như vậy, cô vẫn kiên trì muốn xem đứa bé một cái, làn da nhăn nhíu, đôi mắt nhỏ khép chặt, hai tay nắm chặt thành quả đấm nhỏ, đó là đứa bé cùng dòng máu của cô. Trương Thiến hơi cười, thần chí dần mơ hồ, yên tâm để mình lâm vào ngủ say. Lần nữa tỉnh lại, Tôn Đông Mặc đang ngồi giường gọt táo cho Trương Thiến đầu, kỹ thuật anh dùng dao cực tốt, soàn soạt mấy cái đã gọt xong một quả, thấy Trương Thiến tỉnh lại, anh vội vã buông đồ trên tay ra, nâng cô dậy . “Đứa bé đâu?” Bạn đang đọc truyện tại Diễn đàn lê Quý Đôn Nghe được câu hỏi của Trương Thiến, lần đầu tiên ngay trước mặt Trương Thiến, Tôn Đông Mặc nở nụ cười vô cùng vui vẻ, Trương Thiến hoảng sợ, đến bây giờ cô mới biết nguyên nhân vì sao anh luôn nói năng thận trọng. Lúc anh vui vẻ cười rộ lên, hai mắt không tự chủ được mà cong lên, giống như hai vầng trăng khuyết, ánh sáng lung linh trong mắt khiến người ta chú ý, mặt mày cong cong rất vui vẻ. Khóe miệng nhếch lên, hai bên gương mặt lộ ra lúm đồng tiền nhỏ xíu, mười phần đáng yêu. Chơi thật tốt, cười một cái như vậy, dường như lập tức kéo tuổi tác Tôn Đông Mặc xuống 10 tuổi, nụ cười kia quả thật rất giống một đứa bé. Trương Thiến đang lo lắng, Tôn Đông Mặc cũng đã phát hiện có điều không đúng, mím môi lại, cặp mày như núi hạ xuống, đầu cúi thấp, mở mắt to, tựa như biến sắc, trong chớp mắt, từ cậu nhóc đã biến thành một người đàn ông nghiêm túc. “Ba mẹ đang xem. Thằng nhóc rất khỏe mạnh, em không cần lo lắng, à đúng rồi, em vừa mới tỉnh, ăn chút gì dễ tiêu hóa, thức ăn lỏng, rau xanh, đồ ăn dính dưỡng thì tốt hơn, đây là mẹ tự tay nấu cho em, nếm thử một chút.” Nói xong, Tôn Đông Mặc động tác nhẹ nhàng thổi thổi cái thìa trên tay. Trương Thiến lấy tay che ngực đang nhảy loạn, chết tiệt, cô đây vừa mới sinh, có cần quyến rũ như vậy được không? Tốt xấu gì anh cũng phải hiểu chứ. Rốt cuộc anh phúc hắc hay là ngây thơ vậy?! Thật vất vả uống xong chén canh, cuối cùng Trương Thiến cũng được gặp bảo bối của mình, tay chân cậu nhóc được vải bông bao lấy, dáng vẻ không thoải mái, đi ngủ cũng không đàng hoàng, tay nắm thành quả đấm nhỏ, thỉnh thoàng vung lên, rất có tinh thần. Trương Thiến nhìn dáng vẻ khỏe mạnh của đứa bé, không nhịn được mỉm cười. Edit: Huong August (LQD) Thời điểm ở cữ được quan tâm nhất, tuy không giống như xã hội phong kiến trước kia, nhiều khuôn phép đến thế, nhưng chuyện cần chú ý cũng không phải ít. Cái này không cho, cái kia không được, cố tình lại không thể phản bác, dù sao cũng là vì muốn tốt cho cô, trạng thái ngột ngạt này khiến Trương Thiến cảm thấy rất phiền não. Nhưng cũng may có một chuyện tốt hóa giải cảm xúc Trương Thiến, đó chính là không gian của cô. Lần này không gian rộng lớn hơn, mấy đồ vật trước kia chứa bên trong cũng biến mất không còn dấu vết, rau xanh trái cây cái gì cũng bị mất, ngay cả châu báu, đồ trang sức có chút tác dụng thần kỳ như trước kia cũng không thấy nữa. Không gian không chỉ biết chứa đồ giống như trước kia, chỉ có một miếng đất nhỏ có thể làm ruộng. Không gian bây giờ, có núi có sông, tuy nhỏ thôi, nhưng nhìn sương trắng dọc theo núi non, cũng biết nhất định không gian sẽ lớn lên, đồ không có thì có thể tự thu thập, không gian vốn có đã vốn đã chấn động mạnh khi cô gặp tai nạn, bên trong có gì hay không cũng không sao cả, chỉ cần không gian còn đó, tất cả có thể bắt đầu lại. Không gian vô cớ biến hóa lớn như vậy, điều này đều khiến Trương Thiến có phần không nỡ, cô đã nghĩ định nói tin tức này cho Tôn Đông Mặc, nhưng những đồ vật trước kia đều đã mất, điều này khiến Trương Thiến cảm thấy bây giờ, nhiều lắm thì không gian chỉ có thể cung cấp mấy loại rau dưa và trái cây, không còn gì nữa, cuối cùng, nghĩ kĩ lại, cô vẫn quyết định dấu bí mật này đến cùng. Không gian biến hóa lớn đến thế, khẳng định có liên quan đến chuyện cô sinh con, Trương Thiến không dám suy đoán nguyên nhân biến hóa, nhưng cho dù như thế nào, không gian sẽ không hại cô, mà cô tuyệt đối sẽ không thương tổn tới con mình. Cũng may Trương Thiến học qua sư phạm mẫu giáo, lại có kinh nghiệm trông trẻ, hơn nữa người nhà họ Tôn cũng rất quý cậu nhóc này, tranh nhau chăm sóc, nên bảo bối khiến Trương Thiến bớt lo không ít. Đứa bé ngày một biến hóa trước mắt mình, Trương Thiến luôn cảm thấy hết sức thần kỳ, một cục thịt nho nhỏ, mới đó mà đã biết cười, rồi sẽ biết bò, sẽ gọi ba, gọi mẹ. Đại danh của cậu nhóc là Tôn Văn lễ, là cụ Tôn đặt, Tôn Đông Mặc không tranh hơn thua với ông nội mình, nhưng làm ba, thừa dịp ba mẹ Tôn chưa kịp phản ứng, Tôn Đông Mặc đã nhanh tay đặt nhũ danh cho cậu – Quả Quả. Trương Thiến không biết Tôn Đông Mặc nghĩ thế nào, nhưng cô thấy tên cậu nhóc không tệ, khuôn mặt nho nhỏ tròn tròn, thật muốn cắn một cái, nếm thử xem đôi má phúng phính kia có tốt đẹp như mắt thấy hay không. Có thể cụ Tôn cảm thấy mình tước đoạt quyền lợi đặt tên của người làm ba là Tôn Đông Mặc, lập tức vung tay thông qua. Để lại ba Tôn cầm một đống giấy tờ trên tay ngẩn người. Cuối cùng, buổi tối hôm đó, mẹ Tôn còn tìm Trương Thiến, nói một đống chuyện, ý tứ chủ yếu là phải nắm chặt thời gian sinh thêm đứa nữa, sau đó để ba Tôn đặt tên, nếu không vị này mà nổi giận thì rất lợi hại. Trương Thiến dở khóc dở cười, nhưng tối xuống, sau khi mẹ Tôn đi, Trương Thiến bị Tôn Đông Mặc nghe lén xách đến trên giường lăn qua lộn lại gặm một lần. Nuôi em bé, chuyện cần quan tâm quả thực không ít, nhất là bảo bối nhà cô, tuổi nhỏ tính khí nhỏ, rất bá đạo, lúc nhỏ chỉ uống sữa mẹ thì không nói, lớn hơn chút, nhóc không thích thì đừng hòng cho vào miệng nhóc, cái nhóc thích, không cho nhóc, nhóc bèn oa oa khóc lớn, cuối cùng cổ họng khàn rồi lại không chịu ăn, khiến người đau lòng. Kết quả cuối cùng còn phải nói sao, nhóc luôn dễ dàng khiến mọi người đau lòng mà thỏa hiệp, cố tình đứa nhỏ này lại biết xem sắc mặt người lớn, cụ Tôn gọi nó là “thằng trơ tráo”, suốt ngày làm nũng khiến cười híp mắt cụ cả ngày, giống như trẻ lại không ít. Ba Tôn cũng bị cậu nhóc này thu mua, có lúc súng lục cũng có thể đem ra cho nhóc chơi, mặc dù không có đạn, nhưng vẫn khiến Trương Thiến sợ hết hồn hết vía . Đứa nhỏ này đối với ai cũng tốt, chính là thích làm trái ba nó, luôn khiến Tôn Đông Mặc tức giận nổi trận lôi đình nhưng lại không thể làm gì. Edit: Huong August (LQD) Ông nội còn luôn khen nhóc, rất giống bộ dáng ba nó khi còn bé. Trương Thiến hoài nghi quét tầm mắt về phía Tôn Đông Mặc, Tôn Đông Mặc có tiếng cũng có miếng ngồi ngay thẳng, bình tĩnh mím bạc môi, nhẹ nhàng liếc Trương Thiến một cái, Trương Thiến lập tức thu hồi tầm mắt, không dám nhìn nữa, người hẹp hòi không chọc nổi. Trương Thiến làm mẹ, mẫu tính nổi lên, mặc dù có Tôn Đông Mặc bảo vệ, nhưng vì đứa bé, dần dần, Trương Thiến cũng thành thục lên nhiều, kiên cường lại huệ chất, một cử động nhỏ thôi cũng đầy sức quyến rũ, chọc cho Tôn Đông Mặc cả ngày như phòng sói không cho cô ra cửa, bộ dáng khẩn trương khiến Trương Thiến dở khóc dở cười. Nam chủ bên ngoài, nữ chủ ở trong, còn có một cậu nhóc bảo bối, mỗi ngày ấm áp lại hạnh phúc, thỉnh thoảng đến ngày nghỉ, cả nhà cùng nhau ra ngoài chơi, chụp thật nhiều ảnh, lưu lại những kỷ niệm tốt đẹp. Cuộc sống đơn giản nhanh chóng trôi qua, dọc đường đi có đắng có ngọt, nhưng đó đều là lựa chọn của bản thân, nên dù sau này như thế đi nữa, bọn họ cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.