Edit: Huong August Thời gian nghỉ đông tương đối dài, chừng hơn bốn mươi ngày, từ lần dùng cơm ở nhà Tôn Đông Mặc, thời tiết thành phố D càng ngày càng lạnh, Trương Thiến sợ lạnh, không có chuyện gì lớn sẽ không nguyện ý ra khỏi cửa. Nói chính xác, là cửa nhà bà ngoại. Nhà bà ngoại Trương Thiến ở trấn trên, hơn nữa còn là ở tầng sáu, ánh mặt trời rất mạnh, trong nhà lại mang hơi ấm gia đình, hết sức ấm áp. Ông ngoại biết Trương Thiến sợ lạnh, từ kì nghỉ vẫn thường nhắc với mẹ Trương: “Gọi Thiến Thiến tới đây ở đi, nhà các con lạnh, Thiến Thiến làm sao chịu được. Nhà bà ngoại ấm áp, con cho nó dọn đến đây ở đi.” Mặc dù trong nhà Trương Thiến hơi lạnh, nhưng không phải đặc biệt lạnh, ông ngoại chỉ thuần túy là nhớ cháu ngoại rồi. Vì vậy mẹ Trương đồng ý, dặn dò Trương Thiến: “Đến nhà bà ngoại, nhớ giúp ông bà làm việc!”, Trương Thiến thu thập đồ đạc, vui mừng chuyển đi. Đồng lứa với Trương Thiến không nhiều lắm, tổng cộng chỉ bốn người, ngoài hai chị em Trương Thiến và Trương Thần Vũ ra, còn có Từ Chanh nhà dì cả và Hứa Tuấn nhà cậu hai. Nhà cậu Trương Thiến ở nội thành, không thường xuyên trở về, hơn nữa cậu đã ly hôn với mợ, tòa xử đứa bé để mợ nuôi. Cũng may khi hai người ly hôn đứa bé cũng lớn rồi, hiểu chuyện, dù Hứa Tuấn oán giận ba mình, nhưng vẫn rất yêu quý ông bà nội. Nhưng cũng chỉ dịp tết mới có thể tới thăm một chuyến. Trẻ con không nhiều lắm. Là con trai, Trương Thần Vũ rất được người già yêu thích, nhưng là con gái, rõ ràng ông ngoại thích Trương Thiến nhất, còn bà ngoại lại thích em gái Trương Thiến – Từ Chanh nhiều hơn. Lúc nhỏ Trương Thiến vẫn hay ghen tỵ với Chanh Chanh, lúc hai người đánh nhau, bà ngoại luôn trừng mắt nhìn cô, lại ôn nhu an ủi em gái Chanh Chanh. Nhưng nay Trương Thiến thấy rất rõ ràng, có lẽ bởi vì ông ngoại quá nghiêng về phía cô, nên bà ngoại mới quan tâm em gái như thế. Ông ngoại rất tốt với Trương Thiến, ở trong mắt ông ngoại Trương Thiến chính là một nhóc ăn vặt. Có món gì tốt, ông đều gọi cô tới ăn; có vật gì tốt, cũng đều nghĩ đến Trương Thiến đầu tiên. Lên đại học tuần nào cũng gọi điện thoại hỏi thăm: ăn uống có ngon không, mặc đủ ấm không; tiền dùng đủ không; giảm béo cái gì, thích ăn cứ ăn, chớ uất ức mình… Ông ngoại có chút lãng tai, nói chuyện cần người khác lớn tiếng mới nghe thấy, có lúc không nghe rõ Trươngg Thiến nói gì, nhưng ông vẫn sẽ gật gật đầu đáp lời: “À, à, đã biết.” Kiếp trước, mỗi lần tới nhà ông bà, Trương Thiến cũng không nói chuyện nhiều với ông ngoại, cô luôn trốn trong phòng đọc tiểu thuyết. Hiện tại, từ khi chuyển đến nhà ông bà ngoại, mỗi ngày Trương Thiến đều cố gắng nói chuyện nhiều với ông, bồi ông xem bóng đá, bồi ông nói chuyện phiếm. Nhà bà ngoại có hai phòng ngủ, Trương Thiến chiếm một, có lúc em gái Từ Chanh cũng đến đây, hai người nằm chung một giường, vùi trong chăn thì thầm to nhỏ. Thân thể Chanh Chanh đã tốt hơn một chút, mặc dù không thường xuyên phát bệnh như trước nữa, nhưng thi thoảng vẫn xuất hiện triệu chứng nóng sốt cảm mạo. Cô học tập không tốt, bây giờ đã bắt đầu đi làm, dì cả nói, là làm phục vụ ở một khách sạn, mỗi ngày đi làm về đều rất mệt. Dì đang tính đổi công tác cho cô. Trương Thiến về phương diện này thật lòng không giúp được gì, chính cô hiện tại cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng cô đã nói với Chanh Chanh rồi, bảo cô ấy mở cửa hàng thời trang quần áo, ánh mắt Chanh Chanh rất tinh tường, ít nhất mạnh hơn Trương Thiến nhiều, kể từ khi có công việc, tự kiếm được tiền, tranh phục phụ kiện cũng theo thẩm mỹ của mình mà mua, một bộ quần áo, cộng thêm cách trang điểm, một tiểu mỹ nhân trưởng thành ra đời. Mẹ Trương nhận xét cách ăn mặc của Chanh Chanh có thể ảnh hưởng đến cả một khu phố! Bà ngoại huyết áp khá cao, dạ dày ông ngoại cũng lắm tật xấu, bắt đầu từ đậy, Trương Thiến nghiên cứu làm thế nào để vừa có thể giấu đá tinh lọc thật kỹ, lại có thể khiến nó phát huy tác dụng, dù sao nhà bà ngoại không có máy lọc nước! Cuối cùng, Trương Thiến cũng nghĩ ra biện pháp, cô đi mua một phích nước nóng, giấu đá tinh lọc vào trong một tấm vải lưới sạch, gói kĩ, lại nhét vào dưới đáy phích nước nóng. Mỗi ngày ông ngoại đều nấu nước nóng, mặc dù như vậy hiệu quả chậm, nhưng tốt hơn nhiều so với không có! Mỗi ngày chủ nhật và thứ tư là ngày họp chợ, khi đó ông ngoại luôn xuống lầu mua thức ăn, bình thường thức ăn trong nhà đều là ông nấu, ông không để bà ngoại vào bếp, cũng không tin vào tay nghề của Trương Thiến, mỗi bữa luôn tự mình khai đao. Đi bộ sáu tầng lầu, mỗi lần đều thở gấp, nhưng cố tình không nghe khuyên bảo, nói là rèn luyện thân thể! Quả là một ông cụ bảo thủ. Ruộng vườn trong không gian càng sử dụng nhiều, càng màu mỡ, nếu rau dưa sau khi chín chưa kịp thu hoạch, như vậy chúng rất nhanh sẽ biến thành chất dinh dưỡng cho đất, lần sau thời gian trồng trọt sẽ rút ngắn lại một chút. Những thứ này đều là Trương Thiến thông qua thí nghiệm cho ra kết luận, hiện nay rau xanh trong không gian cũng có thể thu hoạch rồi. Lúc ở nhà, Trương Thiến từng dùng ít rau xanh này làm món ăn, mùi vị tuyệt vời, giòn giòn ngon miệng, Thần Vũ cũng ăn thêm hai bát cơm. Trương Thiến tin tưởng, sản phẩm không gian đã làm ra, chất lượng bảo đảm! Thế nào cũng tốt hơn so với mấy loại rau dưa không biết nguồn gốc xuất xứ kia. Vì vậy, mỗi lần ông ngoại xuống lầu mua rau, Trương Thiến đều sẽ đi cùng, không chỉ là mang đồ giúp một tay, còn có thể không ai hay biết, đưa rau xanh lấy từ không gian ra mang về. Đối diện với tầm mắt nghi ngờ của ông, Trương Thiến mặt không đổi sắc nói dối, nói là mình mua. Đất trong “không gian” không kén chọn thời gian, bất kỳ hạt giống mùa nào cũng có thể sống, hiện tại không chỉ có rau xanh, Trương Thiến còn muốn mua thêm hiều loại hạt giống khác, đất không rộng, lại xanh mướt một mảnh trông thật đẹp mắt, sau này cần trồng thêm ít cây ăn quả! Ngẫu nhiên Tôn Đông Mặc cũng trở lại trấn một hai ngày, lúc này, Trương Thiến luôn làm tròn chức danh vợ nhỏ hiền huệ chạy qua nấu cơm cho hắn, nhìn hắn cố ý làm ra dáng vẻ ăn như hổ đói, cười hết sức vui vẻ. Sắp bước sang năm mới rồi, Tôn Đông Mặc cần phải về nhà, cho dù không nỡ xa nhau, Trương Thiến vẫn chuẩn bị quà năm mới cho hắn, đưa mắt nhìn Tôn Đông Mặc đi xa. Quà tặng cũng không phải thứ gì đáng tiền, từ khi Trương Thiến còn ở trường học đã chuẩn bị rồi, cô dùng mình tiền tiết kiệm mua sợi len, đan mấy cái khăn quàng cổ, bao tay, hình thức đơn giản, màu sắc nhìn khiêm tốn nhưng không mất ấm áp, Trương Thiến dùng loại len tốt, tốn rất nhiều tâm tư, cô đan vô cùng tỉ mẩn, trông ngay ngắn chỉnh tề. Dĩ nhiên, Trương Thiến bày tỏ cô không phải nữ sinh “lấy tay bắt cá”, cùng lúc đó, Trương Thiến vẫn còn đan mấy cái khăn quàng cổ, cho ba Trương, mẹ Trương, ông bà nội ngoại đều có! Mặc dù tốn nhiều thời gian, nhưng thấy người nhà vui vẻ tươi cười, Trương Thiến cảm thấy tất cả đều xứng đáng. Đến gần cuối năm, nhà bà ngoại cần tổng vệ sinh, ông ngoại, bà ngoại đã lớn tuổi, không khom được lưng, nên mẹ Trương cùng Trương Thiến là nhân viên chủ lực lần này! Trải qua một ngày bận rộn, thật có thể nói là xương sống thắt lưng đều đau, đau lưng, chuột rút! Nhưng nghe được lời khích lệ của ông ngoại, Trương Thiến còn cảm thấy ngượng. Dù sao mẹ Trương làm nhiều hơn cô, giữa buổi cô còn không nhịn được mà trộm lười một lát! #^_^# Hai mươi tám tháng chạp, Trương Thiến ở nhà bà ngoại dán giấy đỏ, liền chuẩn bị về nhà ăn tết. Đã lâu không gặp mặt, chút ý hoan nghênh Thần Vũ cũng không có, cậu lo lắng Trương Thiến giành máy tính với cậu, em gái nó, trong nhà đâu phải chỉ có một cái máy tính, sao cứ khư khư ôm cái máy tính của cô không chịu trả! Thần Vũ tội nghiệp nhìn Trương Thiến: Chị, máy tính trong nhà không tốt, hơn nữa trong nhà không có trò đó. Trương Thiến bị cậu làm tức đến im lặng, trò đó thì có gì hay mà chơi! Tối hai mươi chín tháng chạp, Trương Thiến được triệu hồi đến nhà bà nội và họ hàng thân thích ăn cơm, thật vất vả mới kéo được em trai rời mắt khỏi màn hình máy tính, Trương Thiến than thở Thần Vũ càng ngày càng khỏe, sau này muốn đánh nhau với nó cần phải cẩn thận! Cơm nước xong, Trương Thiến thừa dịp thay đá thanh lọc vào phích nước nóng nhà bà nội, không chừng qua vài năm nữa bệnh thấp khớp của bà không thuốc mà khỏi đấy. Nghĩ vậy, Trương Thiến lén nở nụ cười. Trưa ba mươi tháng chạp, mọi người còn đang dùng cơm ở nhà bà nội, chỉ là toàn bộ thức ăn đổi thành sủi cảo. Tất cả đều là sủi cảo nhân thịt, đồ ăn rất ít, còn có tôm nõn ở bên trong, một miếng bỏ vào, nhai con tôm trong miệng, loại cảm giác đó thật tuyệt vời! Trên bàn cơm, Thần Vũ ăn nhiều nhất, cơ hồ không dừng đũa, Trương Thiến nghi ngờ nhìn bụng Thần Vũ, sao nó cỏ thể ăn khỏe như thế?! Buổi tối, một nhà bốn người Trương Thiến thu thập đồ đạc, tính về nhà cũ ở bờ biển đón năm mới. Trước nhà cũ của Trương Thiến có bờ cát nhỏ, không lớn nhưng rất sạch sẽ, cạnh bờ cát chính là vách núi cao, trên đó tọa lạc một đình nghỉ mát, còn có hàng rào gỗ đề phòng có người bị ngã, theo con đường đó đi dọc tới bờ biển, nhà bọn họ là một căn nhà nhỏ trong đó. Trong phòng còn dùng giường đất, ngăn cách một bức tường là lò đốt, dùng củi để sưởi ấm… Giường đất được mẹ Trương trải thảm mang từ nhà đến, nấu một nồi nước, giường đất đã ấm lên rồi. Mẹ Trương và Trương Thiến tất bật, Thần Vũ mở ti vi xem hoạt hình, miệng oán trách không thể chơi trò chơi. Mẹ Trương ném đậu phộng qua: “Không có máy tính thì con không sống được à. Bài tập nghỉ đông đã làm xong chưa? ” Trương Thiến nhìn em trai trong nháy mắt khàn cả giọng, thầm hoan hô một tiếng: Mẹ uy vũ! Buổi tối, hơn tám giờ, bốn người cầm theo đèn pin, đi ra bờ biển xem pháo hoa, lát nữa giờ lành đến còn phải chúc tết Hải Thần nương nương, cầu một năm mới thuận lợi, phát tài! Mặc dù có điểm mê tín, nhưng dưới sự dám sát của mẹ Trương, Trương Thiến và Thần Vũ không thể không hướng về biển rộng dập đầu, bên tai Trương Thiến là tiếng pháo hoa đì đùng, nghe em trai lén xin Hải Thần nương nương: Phù hộ ngày mai, còn có sau này ngày nào mẹ cũng Đại Sát Tứ Phương! Lớn nhỏ ăn tất! Trương Thiến im lặng, đánh mạt chược mà thôi, cần phải vậy sao. Phóng hết pháo hoa, người một nhà trở lại phòng nhỏ, ngồi ôm ấm lô sưởi ấm, vừa ăn đồ ăn vặt, xem tiết mục cuối năm, thảo luận tiểu phẩm nào hài hước, cái nào thú vị, vừa bao sủi cảo, thỉnh thoảng dấu vào bên trong mấy đồng tiền và kẹo, suy đoán ngày mai rốt cuộc người nào ăn được. Thật vui vẻ! Bao hết sủi cảo, nhìn thời gian, rất nhanh đã đến nửa đêm rồi! Trương Thiến lắc lắc điện thoại di động, bên trong không có tín hiệu, cô mặc áo khoác ngoài, chào mẹ Trương, chạy đến lương đình phía ngoài dùng di động gửi tin nhắn chúc mừng năm mới! Cố ý bỏ qua Tôn Đông Mặc, để hắn sau cùng, Trương Thiến đỏ mặt dùng tin nhắn hàn huyên với hắn thật lâu, thật lâu. Khi trở lại trong nhà, gương mặt cùng ngón tay Trương Thiến bị đông cứng đến đỏ bừng, nhưng cô không để ý, bỏ đôi tay vào chăn, cười hì hì tiết lộ tâm tình vui vẻ! Tiếng chuông báo hiệu mười hai giờ, một năm mới đến!