Cuộc Sống Đơn Giản
Chương 2
Bây giờ tiểu thuyết cũng không đa dạng phong phú như 5 năm sau.
Bắt đầu từ Sơ Trung (*Cấp 2) Trương Thiến đã thích xem tiểu thuyết, chỉ là lúc còn học Sơ trung chủ yếu lấy việc học làm chủ, đại khái thời gian dành để đọc truyện cũng ít. Phần lớn nội dung cũng chỉ xoay quanh mấy chuyện tình yêu học đường.
Đến khi thi lên cao trung, nhờ thành tích tốt, mẹ đặc biệt mua cho cô một máy vi tính, lần này tốt rồi, ngày nghỉ nào cũng đọc truyện. Còn nhớ rõ khi đó có một bộ tên là “Chỉ còn nỗi đau”, Trương Thiến mấy lần khóc đến quên trời đất vì mấy tình tiết ngược ái trong truyện. Nước mắt chảy ào ào nhưng vẫn kiên trì đọc.
Sau đó lên Cao trung (Cấp 3), vì phải học tiếng Anh, mẹ lại mua cho cô một máy dịch thuật. Thế là cô chuyển từ dùng máy tính thành máy dịch thuật, ở trường học có thể thỏa thích xem tiểu thuyết. Khi đó phần lớn là truyện huyền huyễn, có một trang web, một nhóm người viết một chương đến mấy triệu chữ, đọc hết sức thích ý
Đến lớp mười hai căn bản Trương Thiến học hành chẳng đâu vào đâu. May là căn bản của cô tốt, lần thi tốt nghiệp trung học đó, cô thi đậu vào Đại học Y thành phố J, bởi vì có nhiều lựa chọn trường Đại học, khi đó cô đã rất băn khoăn. Nhưng nghe nói học chuyên ngành gây mê nhẹ nhàng thoải mái, còn kiếm được tiền, lúc này mới điền nguyện vọng vào.
Lên Đại học, có điện thoại di động, điện thoại di động ngày ngày không rời tay, đọc đủ thể loại truyện. Chỉ là lúc lên Đại học lại thích thể loại JJ, xuyên không, trùng sinh, không gian, tận thế, cổ đại, tương lai,… loại hình càng lúc càng nhiều.
Không nhàn thoại nhiều, Trương Thiến viết giới thiệu khá nhanh, vẫn là bộ truyện trước kia, một cô gái trùng sinh có ma pháp dị thế, còn có không gian tùy thân, sau đó trải qua cuộc sống êm đềm nhàn hạ.
Trương Thiến đăng bài lên, trong lòng thoải mái khó hiểu. Huống chi hiện tại cô sáng tác mà không có áp lực, bản thân cô cũng là người trùng sinh, quan trọng nhất là, khi cô tiêu diệt nữ quỷ, không gian bảo bối kia cũng thuộc về cô.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy nhạy cảm với không gian, không thấy cuộc sống kỳ dị của nữ quỷ kia sao, với cái may mắn kỳ lạ kia?
Trương Thiến hoang mang, tiểu thuyết kiểu này, chuyện tình kiểu này, luôn có nhân quả. Trương Thiến cảm thấy mình trùng sinh đã là chuyện rất may mắn, nữ phụ tặng một không gian tùy thân. Vận số kỳ lạ biết bao.
Giống như bạn mua vé số, trúng 500 vạn, quá vui mừng, sau đó phát hiện thì ra bạn mua 10 vé như vậy, thật ra là trúng 5000 vạn! Đây không phải là vấn đề vui mừng ra sao, đây chính là vấn đề vui mừng đến nỗi chảy máu não vào bệnh viện.
Không thể không nghĩ như vậy.
Có ai có thể nói chính xác được đâu…
Cho nên bây giờ, đối với không gian kia, trước hết để cô dần dần thích ứng với cuộc sống sau khi trùng sinh đã.
Trương Thiến đánh máy rất nhanh, dựng xong cốt truyện, đầu óc dần dần tỉnh táo. Lúc này, Trương Thiến thính tai nghe thấy ngoài cửa truyền đến âm thanh chìa khóa mở.
Chú ý, đây tuyệt đối không phải là siêu năng lực sau khi trùng sinh mang lại!
Bởi vì có một đoạn thời gian mẹ cô cấm cô chơi máy tính, nên Trương Thiến thừa dịp ba mẹ không có nhà lén mở máy, luôn phải phân thần chú ý xem có tiếng bước chân hay tiếng chìa khóa mở cửa của ba mẹ hay không, ba năm rèn luyện, nên tai Trương Thiến theo phản xạ có điều kiện vô cùng nhạy bén.
Lưu lại. Sải bước đi ra khỏi phòng, nhìn thấy ba mẹ vào nhà liền hô: “Ba, mẹ.”
Trương Thiến tựa vào cửa phòng, hô: “Hai người đã về rồi.”
Trương Thiến cố gắng không để mình lộ ra điều gì khác thường, thật ra là cô bị tai nạn giao thông, mỗi ngày, luôn có hai ba trăm người chết vì bị tai nạn giao thông, chỉ là ngày đó đến lượt Trương Thiến mà thôi.
Trương Thiến chết rất dứt khoát, không phải chịu nhiều đau đớn, đó là lúc mấy tháng sau khi Trương Thiến tốt nghiệp Đại học, “trạch” ở trong nhà, cậu cả tìm cho cô một công việc ở bệnh viện, hôm đó cô đi phỏng vấn xem thử có thể đảm nhiệm hay không, kết quả cuối cùng là trực tiếp được mang đến bệnh viện theo cách khác.
Buổi tối trước ngày Trương Thiến bị tai nạn vẫn cùng ba mẹ, em trai cùng nhau ăn cơm, hiện tại lần nữa thấy ba mẹ của 5 năm trước, bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Trương Thiến không nhịn được nhớ tới tâm tình ba mẹ sau khi mình chết, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cây nhỏ nuôi lớn cũng sắp kết quả, lại bị người ta chặt mất.
Chậc.
Cũng may mẹ đều mua bảo hiểm cho các thành viên trong nhà, hơn nữa còn có em trai ở đây, cũng không khiến bọn họ quá mức đau lòng. Có lẽ, có lẽ…
“Ôi, sao lại ngửi thấy mùi thơm rồi.” Ba cởi giầy, mũi ngửi được mùi thơm bèn đi vào phòng bếp.
“Ai nha, còn rất ngon, Thiến Thiến làm à.” Giọng nói của ba rõ ràng hiện vẻ kinh ngạc, chẳng trách được, dù sao kiếp trước cho đến tận khi tốt nghiệp đại học, Trương Thiến cũng chưa từng nghiêm túc tự làm một bữa cơm hoàn chỉnh cho ba mẹ.
Mẹ nhìn Trương Thiến, xoay người đến phòng bếp nhìn xem: “Mặt trời mọc ở hướng tây à, sao hôm nay con không chơi máy tính…, gọi ăn cơm cũng không thèm để ý, sao hôm nay lại nấu cơm.”
Mẹ cầm đôi đũa, gắp một khối đậu tây lên nếm thử, lại gắp thêm một miếng đậu phụ, gật đầu “Tạm được, hương vị không tệ.”
Trương Thiến cười, thịt hầm đậu cùng khoai tây và thịt chưng cà khoai tây, hai món ăn này đều là “sau này” Trương Thiến học làm dưới sự chỉ đạo của mẹ.
“Tạm được, ngon hơn mẹ con làm, con gái học lúc nào vậy?” Ba lại duỗi đôi đũa gắp một miếng thịt.
“Chớ ăn nữa, đợi lát nữa lại ăn, Tiểu Vũ sắp về rồi, lát nữa cùng nhau ăn. Đi rửa tay đi.” Mẹ lấy đi đôi đũa của ba, đi vào phòng bếp, bỗng dừng lại.
Thường ngày mỗi khi về nhà mẹ đều nấu cơm trước, hiện tại cơm đã được nấu xong, đột nhiên phát hiện không có việc gì làm. Vì vậy xoay người rửa tay, rửa mặt.
Từ phòng bếp ra ngoài, đã nhìn thấy Trương Thiến đứng trước cửa phòng nhìn bà, “Nhìn cái gì, không có chuyện làm à, tự mình thu dọn phòng đi, giống như chuồng heo.”
Trương Thiến mỉm cười, khi đó trầm mê trong máy tính, ăn ngủ đều ăn cạnh máy tính, đồ ăn vặt ném loạn, hầu hết nhét một đống vào trong túi rác, buổi tối ngủ muộn, đắp chăn chơi máy tính, buổi sáng cũng không dọn, lại tiếp tục mở máy tính chơi nữa.
Thật ra thì phòng cô cùng lắm là hơi hỗn độn mà thôi, chưa đến nỗi như mẹ cô nói, nhưng tính mẹ lại thích sạch sẽ, thấy căn phòng vậy rất ngứa mắt, nói con gái sau này sẽ không ai muốn cưới, nhà chồng sẽ ghét bỏ, cho nên ngày nào cũng nhắc nhở Trương Thiến dọn dẹp phòng, tốt xấu gì cũng phải xếp chăn mền cho cẩn thận, nhưng cũng chỉ được một thời gian.
Nói nhiều rồi, Trương Thiến thỉnh thoảng lầu bầu một câu “Dù sao buổi tối còn đi ngủ, xếp làm gì.”
“Hôm nay con ăn cơm, vậy ngày mai không cần ăn à? Về sau cũng không cần ăn luôn đi!” Câu này của bà khiến cô á khẩu rồi.
Nghe thấy giọng điệu quen thuộc mỗi ngày của mẹ, Trương Thiến theo thói quen hô lớn.
“Mẹ, lát nữa lại dọn phòng, không gấp.” Thật ra đã dọn dẹp sạch sẽ.
“Không gấp, ngày nào cũng không gấp, con…”
“Mẹ, về sau cơm tối trong nhà để con làm nhé.” Mẹ càu nhàu không dứt, Trương Thiến vội vàng nói trước.
“Làm cái gì, con còn có thể làm món gì chứ. Bằng vào mấy món ăn hôm nay sao?!” Mẹ lập tức dời đề tài, nhưng lời nói vẫn đúng hồng tâm.
Ha ha, Trương Thiến cười gượng, thật ra mấy món ăn cô biết làm thật sự không nhiều lắm, có vài món ăn biết cách làm, nhưng lại chưa từng thử qua, không biết sẽ thành mùi vị gì. Ha ha, bây giờ cô chỉ biết cười gượng.
Em trai rất nhanh đã về, trên người đều là mồ hôi, không biết đã chơi trò gì.
Thừa dịp em trai đi rửa tay, Trương Thiến dọn bát đũa cũng mẹ.
“Ăn cơm nào! Ai nha, đói chết mất.” Em trai vội vàng cầm bát lên.
Ba cười hì hì ngồi xuống: “Ai, Thiến Thiến, lấy cho ba lon bia.”
Dứt lời, nhìn con trai đang ăn rất vui sướng nở nụ cười quỷ dị. Giọng nói dịu dàng: “Tiểu Lư , hôm nay thức ăn có ngon không.”
Tiểu Lư chính là nhũ danh ba đặt cho em trai khi vừa chào đời.
“Vâng, rất ngon, ai nha, hôm nay mẹ làm cơm thật ngon, ngon hơn trước kia nhiều.”
Trương Thiến đưa bia cho ba, im lặng mỉm cười.
Thằng nhóc ngu xuẩn! Vỗ mông ngựa (*nịnh hót) lại thành ra đá phải đùi ngựa rồi.
“Thật à?” Ba tiếp tục hỏi.
“Thật, thiên chân vạn xác (*vô cùng chính xác).” Em trai trong lúc khẩn cấp gật đầu khẳng định, thuận tiện cười nịnh hót cha mẹ.
“Hừ, ăn ngon, ngày nào cũng chỉ biết ăn.” Mẹ đen mặt, giả bộ thở phì phì nói.
Ba ở một bên cười hả hê: “Ha ha, cơm tối hôm nay đều là chị con làm.”
“…”
Cơm nước xong, ba mẹ xuống lầu nói chuyện phiếm.
Ba mẹ mới vừa đi, Tiểu Vũ buông bát đũa chưa rửa xong, chạy đến bên cạnh Trương Thiến, “Chị, cho em chơi máy tính.”
Trương Thiến liếc mắt, tiếp tục đánh máy “Dựa vào cái gì?”
“Chị~, em đã để chị chơi cả ngày rồi, buổi tối để em chơi đi mà.”
“Nói nhảm, không phải ban ngày em đi học sao.”
“Chị~, buổi tối cho em chơi đi, lại nói, không phải vừa rồi em khen chị nấu cơm ngon sao!”
“Sau này phải sửa miệng đi, đó là do em đói, nên mới cảm thấy ăn cái gì cũng ngon. Thức ăn chị làm đã là gì, đến ngón út của mẹ cũng chẳng bằng.”
“Chị~, chẳng phải là vì em muốn dỗ mẹ được vui vẻ sao, hơn nữa nếu chị làm cơm không ngon thì sao có người ăn.” Vừa nói, vừa đấm vai cho Trương Thiến.
“Ai nha, tay còn ướt, đừng đấm vai chị. Chờ em rửa bát xong, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, chị sẽ cho em chơi.”
“Tuân lệnh.” Nói xong, khoa trương làm động tác chào quân đội, chạy nhanh như làn khói.
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
16 chương
110 chương
61 chương
106 chương
60 chương