Cuộc Sống Đơn Giản
Chương 11
Trương Thiến nói với ba mẹ Trương đứng không xa đợi cô một lát, cô muốn mua cái bánh trứng.
Từ trong ba lô lấy ra một tờ 100 nguyên mới tinh, Trương Thiến lặng lẽ mở điện thoại di động ra, bật chức năng ghi hình, đeo di động lên cổ, điều chỉnh để nó rũ xuống trước ngực, góc độ thật tốt.
Sau khi chuẩn bị xong, kéo theo va li hành lý, cô đi tới cửa tiệm kia, chỉ vào bánh trứng, giòn giã hỏi: “Cái đó bao nhiêu tiền?!”
Thật ra cái đó không phải là bánh trứng, phải là bánh kẹp trứng, một tầng bánh rán, phía trên đặt một lát trứng gà chiên, quét tương, trên cùng rải đậu phộng, dưa chuột, khoai tây thái sợi, có thêm hành lá, rau thơm. Sau đó cuốn lại, ngoài cùng là một lớp trứng gà.
Bề ngoài trông thật đẹp mắt, nhưng là thức ăn ven đường, không có gì chắn gió nên rất dễ dính bụi bẩn, tuyệt đối không hợp vệ sinh.
Sau khi trùng sinh, Trương Thiến phát hiện những điều trước kia chưa từng để ý, thấy những cảnh đẹp trước kia chưa từng để tâm, hiểu cái gì là giả dối, cái gì là thật lòng thương yêu.
Điều này khiến cô càng thêm chú trọng bồi dưỡng tình cảm với gia đình, càng thêm chú trọng chất lượng sinh hoạt gia đình, mỗi lần nấu ăn với mẹ Trương, cô rất chú trọng vấn đề dinh dưỡng và vệ sinh, tận lực để người nhà ăn uống được đảm bảo.
Hiện tại, thấy quán ăn ven đường bán bánh trứng trong hoàn cảnh này, cô thật lòng không muốn mua!
Trương Thiến nhìn sang chỗ khác, đưa mắt nhìn người đàn ông đang làm bánh trứng.
“Năm nguyên một cái.” Anh ta cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục làm, làm xong lại đặt sang một bên, bên cạnh đã có hai cái rồi, cứ như vậy tùy tiện đặt trong không khí, khi nhiều người mua, không kịp làm, những thứ kia sẽ trực tiếp bán cho khách.
Được một lát, anh ta lại bán thêm được một cái.
Trương Thiến nhếch miệng, kỳ thật cô tuyệt đối không muốn mua, chỉ là…
“Cho tôi một cái.”
Anh ta nhìn cô một cái, tiếp tục làm bánh trứng.
Trương Thiến thấy anh ta sắp làm xong mới mở miệng: “Anh có tiền lẻ không, tôi có tờ 100 nguyên.”
Anh ta lại liếc nhìn cô một cái, lưng đeo ba lô, tay kéo hành lý, đi từ hướng nhà ga.
Đây là một học sinh đi tàu hỏa, trong giai đoạn này mà đi một thân một mình nhất định không phải là sinh viên mới vào trường, phụ huynh sẽ không yên lòng khi cho con cái mình đi một mình.
Anh ta đánh giá cô chỉ trong nháy mắt, lập tức trả lời: “Có, đợi một lát.”
Người đàn ông làm xong bánh trứng bỏ vào túi bóng, đưa cho Trương Thiến, thu 100 nguyên, trước lấy tay bắn bắn tờ tiền, lại sờ sờ, giơ về phía ánh mặt trời đánh giá, kiểm tra như vậy một lúc lâu, mới quay đầu cười với Trương Thiến: “Lập tức thối tiền lẻ cho cô.”
Trương Thiến cười lạnh, chiến thuật tâm lý sao.
Cô sẽ không dễ dàng hoài nghi mình, nhìn đi, cho dù anh bày trò tiền này vẫn là thật.
Anh ta rút ra một xấp 10 nguyên từ bên hông, còn một chồng tờ 1 nguyên, đếm lại một lần, mới giao cho Trương Thiến.
Trương Thiến một tay cầm bánh trứng, nhìn anh ta, đứng trước cửa tiệm đếm lại một lần.
85 nguyên.
Trương Thiến cảm thấy tức giận. Đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm.
Cô không xác định được anh ta có lừa gạt mình không, cô chỉ muốn đánh cuộc một lần, giao quyền quyết định cho ông trời.
Nếu như anh ta không trộm tiền, đưa cho cô đủ số tiền, Trương Thiến chỉ tính cho anh ta ít thuốc “tăng cường tiêu hóa”, mặc dù sẽ gây khổ sở mấy ngày, nhưng không có hại với thân thể.
Nếu anh ta lừa cô, như vậy...
“85 nguyên, anh đưa tôi thêm 10 nguyên nữa.” Trương Thiến ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Thật?” Người nọ cười cười, trò cũ tái diễn.
Đợi đến khi anh ta đếm lại tiền để Trương Thiến nhìn một lần nữa, vừa giao cho cô xong, đột nhiên cô mở miệng:
“Trên tay anh đang cầm cái gì?”
Trong chớp mắt anh ta sửng sốt, cô thừa dịp đếm lại số tiền trên tay, 55 nguyên, năm tờ 1 nguyên cùng năm tờ 10 nguyên, cầm trên tay có cảm giác dầy, nếu không chú ý thật sự không biết có bao nhiêu tiền.
“55 nguyên, lần này anh lại đếm ít đi của tôi 40 nguyên.” Trương Thiến lớn tiếng nói.
“Tổng cộng anh đã đếm bốn lần rồi, sao càng đếm tiền lại càng ít, anh còn chưa tốt nghiệp tiểu học sao?” Giờ phút này cô đã thật sự nhập tâm vào vai giáo viên rồi, nói thẳng, đâm sâu vào lòng người.
Anh ta lơ đãng nhìn xung quanh, chung quanh đã có người nhìn về nơi này, chỉ chỏ không biết đang nói gì, anh ta lập tức tươi cười, nhẹ giọng thương lượng: “Em gái, là anh nhìn lầm, ai ôi, thật sự xin lỗi, anh đưa tiền cho em, coi như anh cho em cái bánh trứng này.”
Nói xong, đưa tờ 100 nguyên ban đầu trả cho Trương Thiến.
Một cái bánh trứng đã muốn đuổi cô sao?! Ai mà thèm chút đồ kia.
Trong lòng cô rất tức giận, nhưng cô thực sự không biết nói gì, cũng không có chủ ý gì tốt.
Bồi thường tiền, cũng chỉ 5 nguyên, tiền vốn còn không biết bao nhiêu đâu, lại không thể dạy dỗ anh ta, quá tiện nghi.
Đưa tới cục cảnh sát, chuyện này đối với Trương Thiến mà nói là chuyện lớn, hơn nữa tàu hỏa sẽ xuất phát ngay, không còn thời gian nữa.
Cho nên bây giờ Trương Thiến không biết làm thế nào.
“Thiến Thiến, con còn chưa mua xong sao.”
Khi cô còn đang do dự, giọng nói của ba Trương truyền đến từ phía sau.
Mắt cô sáng lên, lén bỏ 100 nguyên vào không gian, trên tay vẫn cầm 55 nguyên, nói với ba Trương nói: “Ba, anh ta còn thiếu của con 40 nguyên mà không chịu trả…”
Người đàn ông nghe thấy, lườm cô một cái: “Tôi rõ ràng...”
Lời định nói nghẹn trong cổ họng, bàn tay vốn đang cầm tờ 100 nguyên bỗng rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Vừa vặn, hôm nay cô mặc áo T-Shirt ngắn tay cùng quần sooc, trên người không có túi, túi trên ba lô lại ở sau lưng.
Anh ta không thấy Trương Thiến có động tác gì lớn. Càng thêm kỳ quái cô đã đặt 100 nguyên ở đâu, nhưng hiện tại rõ ràng anh ta không có thời gian. Bởi vì ba Trương đã lên tiếng.
“Nhìn cái gì chứ, không chưa đưa 40 nguyên, nhanh thối tiền lẻ đi, chúng tôi không có thời gian đâu.”
Thối lại là thành 95 nguyên, Trương Thiến lòng đầy vui vẻ cùng ba mẹ Trương tiếp tục đi về nhà ga.
Lừa gạt ư, với hạng người như thế trong lòng cô hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi.
Người trong phòng chờ rất nhiều, không có chỗ ngồi, Trương Thiến cùng ba mẹ cô chỉ có thể kéo theo hành lý chịu khó đứng gần chỗ soát vé.
May mắn thời gian chờ đợi không tính quá lâu, rất nhanh đã bắt đầu soát vé rồi.
Khi soát vé, người người chen chúc, Trương Thiến cố gắng theo sát bước chân ba mẹ Trương, không để bị tách ra.
Dân số Trung Quốc đông đảo, chỉ vào những lúc này cô mới biết được tính chân thật của câu nói này.
Rốt cuộc lên được tàu hỏa, bởi vì nhanh chóng kiểm vé, nên chỗ trống trên xe còn rất nhiều, ba người rất nhanh đã tìm được chỗ ngồi của mình. Vé xe mua cùng lúc nên chỗ ba người rất gần nhau.
Trương Thiến từ nhỏ đã say xe, lớn lên thì tốt hơn một chút, nhưng vì chưa từng ngồi tàu hỏa, mẹ Trương hơi lo lắng.
“Có muốn uống chút nước hay không?”
Trương Thiến lắc đầu, cô biết mình không say tàu, nhưng mẹ Trương vẫn để Trương Thiến ngồi vào chỗ cạnh cửa sổ, an bài xong, lại giúp ba Trương đặt hành lý lên kệ.
Trong thời gian này, lục tục tiến vào một số người.
Đợi tất cả đều thu thập ổn thỏa, ba người ngồi vào chỗ mới thở phào nhẹ nhõm, ba Trương yên lặng uống một hớp nước, chờ tàu xuất phát.
Thời tiết cuối tháng tám còn nóng bức, qua mấy trạm, người trên tàu hỏa càng ngày càng nhiều, Trương Thiến thấy nóng, hô hấp cũng khó khăn.
Ba Trương chú ý tới, mở cửa sổ ra một cái khe nhỏ, để cô có thể thoải mái hơn, cũng không bị gió thổi lạnh quá.
Tàu hỏa phải chạy tầm 6,7 giờ. Trong thời gian này mọi người làm đủ chuyện, có người vì giết thời gian còn mang theo một bộ bài, tìm người đánh bài khắp nơi.
Ba Trương nhàm chán cũng tìm được một anh càng cao gầy bàn về trận đấu bóng đá, hai người nói chuyện rất cao hứng.
Mẹ Trương không để ý tới ai nhắm mắt vờ ngủ say, âm thanh huyên náo trên tàu hỏa cũng không khiến bà di dịch nửa phần.
Trương Thiến nhàm chán chơi điện thoại di động, lúc này mới phát hiện ra chức năng ghi hình ban nãy vẫn còn mở, cô quên đóng.
Cô lưu lại, sau đó đeo ống nghe lên, mở ra bắt đầu xem lại, chậc chậc, góc độ thật là xảo trá, điện thoại di động vừa đúng quay lại một màn người đàn ông nhanh tay “trộm” tiền.
Trương Thiến khẽ nhếch miệng, vốn tính toán anh ta không chịu nhận, sẽ đem cái này ra làm chứng cớ uy hiếp, đùa giỡn tỏ ra uy phong gì đó.
Nhưng hiện tại, cô có chú ý tốt hơn, cô tính cắt đoạn video này ra đăng lên mạng, dù mặt mũi người đàn ông không hiện ra, nhưng giọng nói lại rất rõ ràng, vừa xem là hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Cô muốn càng nhiều người biết đến chuyện này, về sau mọi người gặp tình huống tương tự cũng có thể đề cao cảnh giác.
Đến thành phố J đã là buổi tối, nhà ga người đến người đi vẫn rất náo nhiệt, hai bên đường sáng đèn, các cửa hàng bày chiêu bài đèn nháy lấp lánh.
Cửa ra của nhà ga có rất nhiều sư huynh, sư tỉ cầm bảng hiệu hưỡng dẫn, một lát sau sẽ an bài xe, thống nhất đưa sinh viên cũng người nhà đến trường học.
Trương Thiến tới trường học đã khuya lắm rồi, dưới ánh đèn ký túc xá sáng trưng, được học tỷ lôi kéo đi thăm phòng ngủ, chỉ thấy một mảng đen thui, chẳng nhìn ra thứ gì.
Một nhà ba người suốt mấy tiếng ngồi trên tàu hỏa còn chưa ăn, tối nay vẫn chưa xem xét được chỗ ở nên rất nhanh đã rời đi.
Thời gian này là cao điểm tựu trường, đã trễ thế này, phần lớn nhà trọ đều đầy người. Thật vất vả mới gọi được xe taxi, nhờ tài xế giúp một tay mới tìm được một nhà trọ.
Trương Thiến thực sự hoài nghi tài xế taxi cố ý đi vòng quanh, khi dễ người ngoại tỉnh không biết đường, cố ý chạy vòng.
Cô ở đây đã bốn năm, chung quanh trường học có nhà trọ nào, phòng nào mướn được đều biết ít nhiều, huống chi nơi này có nhiều trường Đại học, nhà trọ vẫn nhiều lắm.
Nhưng cái gì cô cũng không thể nói, cô không biết giải thích tại sao mình lại biết mấy điều này.
Cảm giác cái gì cũng biết, lại phải vờ như không biết gì thật sự rất khó chịu.
Lúc xuống xe, Trương Thiến nhanh chóng cho tài xế một ít thuốc “tăng cường tiêu hóa”.
Hừ, khi dễ người nhà quê chứ gì, anh cũng chẳng phải người tốt.
Dù sao cũng không có hại cho thân thể, cô hạ thuốc mà không chút áp lực nào.
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
16 chương
110 chương
61 chương
106 chương
60 chương