Sau một tuần Mã Tiểu Thiên chuyển đến thì phát hiện La Húc Đông là một tiểu công hiếm có.
Đi làm tham gia hội trường lớn, về nhà chui vào gian bếp bé.
Lúc này Mã Tiểu Thiên đang sung sướng ăn cơm chiều.
La Húc Đông nhìn Mã Tiểu Thiên ăn như hổ đói thì cảm giác hài lòng dâng lên từ trong tim.
La Húc Đông cảm thấy thật ra Mã Tiểu Thiên là một người không tệ, rất dễ thương, tuy nhiên có nhiều lúc hơi vô lý.
“Tiểu Thiên ơi~” La Húc Đông vừa kêu tên của cậu, điện thoại vang lên.
Mã Tiểu Thiên nhìn La Húc Đông vui vẻ đi tiếp điện thoại.
La Húc Đông nghe điện thoại: “A lô, ai vậy~”
Người kia đáp lại một câu, La Húc Đông bắt đầu ấp úng, nói vài câu xong rồi cúp luôn.
Mã Tiểu Thiên hỏi: “Ai vậy?”
La Húc Đông: “Nhầm sô thôi.”
Mã Tiểu Thiên không tin, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn La Húc Đông từ trên xuống dưới.
La Húc Đông: “Nhìn, nhìn gì vậy, ăn cơm đi, cơm nguội rồi ăn không ngon đâu.”
Mã Tiểu Thiên im lặng.
Buổi tối khi Mã Tiểu Thiên và La Húc Đông ngồi sát nhau trên giường xem tivi thì điện thoại lại vang lên.
La Húc Đông ra phòng khách tiếp điện thoại, là bởi vì phải ở nơi mà Mã Tiểu Thiên không nghe thấy mình nói, chỉ là cậu lờ mờ nghe được La Húc Đông đọc một dãy số.
Lúc La Húc Đông quay lại Mã Tiểu Thiên không nói gì, hai người cứ như vậy xem tivi.
Qua một lúc, Mã Tiểu Thiên: “Buồn ngủ quá.”
La Húc Đông ừ, tắt tivi và đèn, tính nằm xuống.
Trùng hợp là di động của La Húc Đông vang lên, chỉ nhìn dãy số hiển thị trong di động của anh, rồi nói với Mã Tiểu Thiên: “Em ngủ đi, anh ra ngoài tiếp điện thoại không quấy rầy giấc ngủ của em.”
Mã Tiểu Thiên gật gật đầu nhắm mắt.
La Húc Đông ra khỏi phòng ngủ, hai mắt Mã Tiểu Thiên liền mở to, con ngươi đảo vài vòng, cười gian một trận.
Buổi sáng ngày thứ hai Mã Tiểu Thiên bị điện thoại làm ồn mà tỉnh.
Tiếp điện thoại, nóng giận nói: “Tìm ai?”
Từ giọng nói nghe được thì là một người phụ nữ, người phụ nữ ngừng một lúc, nói: “Tôi tìm Thiết Đản.”
Mã Tiểu Thiên buồn chán: “Nhầm số rồi!”
Cúp điện thoại thì phát hiện kế bên trống rỗng, hướng bên ngoài hét một hơi: “La… Húc… Đông…”
La Húc Đông thờ hồng hộc xuất hiện: “Tỉnh rồi à?”
Mã Tiểu Thiên gật đầu: “Bị tiếng điện thoại làm cho tỉnh, chán gớm, lại còn là gọi nhầm nữa, tìm ai tên Thiết Đản ấy.”
La Húc Đông khóc không ra nước mắt: “Không gọi nhầm đâu…”
Mã Tiểu Thiên nghi ngờ.
La Húc Đông: “Người đó là mẹ anh…”
Mã Tiểu Thiên thốt ra: “Vậy Thiết Đản là ai?”
La Húc Đông: “Là anh.”
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
106 chương
103 chương
82 chương