Chuyến này nương và đệ đệ xuất môn thật lâu, đã cuối hạ mà cả hai còn chưa có trở về. Tôn Huệ có chút bất an, làm việc cũng không có tinh thần. Mỗi khi có tiếng mở cổng nàng đều sốt ruột chạy ra, nhưng chỉ thấy Chu Đồng chạy tới xem. Lúc này toàn bộ tâm trí nàng toàn bộ đều tập trung ở chuyện nương và đệ đệ chưa về, chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ tới hôn sự của chính mình được nữa. Ngô gia không có tin tức, thím Ngô cũng lo lắng vô cùng, luôn miệng cằn nhằn:“Có chuyện chậm trễ cũng không biết gửi lá thứ về, làm hại chúng ta ở nhà không thể sống yên ổn.” Thế nhưng cho dù lo lắng, thím Ngô vẫn cố gượng cười an ủi Tôn Huệ:“Không có việc gì, những nhà khác cũng chưa có ai trở về, không chỉ hai nhà chúng ta. Chắc hẳn là kiếm tiền mê đỏ mắt, luyến tiếc trở về.” Tôn Huệ cũng cười theo, nói:“Như vậy sao, xem ra là bị chuyện gì cản trở, cháu cũng trở về nhà chờ thôi.” Đi hai bước lại quay đầu lại nói:“Thím xem, khi nào thì chúng ta lại đi qua mấy nhà khác hỏi thăm một chút, nhìn xem có tin tức gì không.” Tôn Huệ cũng không biết bọn họ đi đường nào, bằng không còn có thể trả thù lao nhờ người của tiêu cục tìm giúp, hoặc mang thư về cũng tốt. “Nếu không ngày mai đi, ta vừa lúc lên miếu dâng hương, trở về thuận đường đi xem.” Ngô mẫu ngẫm lại nói, để trượng phu nhi tử xuất môn bình an, bà đều đã lên miếu dâng hương, cúng chút tiền dầu vừng. Tôn Huệ nghĩ càng nhanh càng tốt, nghe thím Ngô nói xong, một ngụm đáp ứng:“Tốt, sang mai cháu qua, cũng đi lên miếu luôn.” Đời trước nàng không tin thần phật, nhưng trải qua lần chuyển thế này, nàng không thể không tin. Cho nên dù có nửa tin nửa ngờ, nên bái vẫn là bái, ít nhất cũng cầu được tâm an. Miếu đó cách thôn không xa, là cổ tháp trăm năm, trải qua năm tháng phong sương, nơi đây càng hấp thụ thêm nhiều linh khí. Miếu thờ không lớn, tính cả trụ trì cũng không quá năm người, nhưng thôn chung quanh, thậm chí cả người trong huyện cũng đều tín phật, cho nên khách cúng tiền dầu vừng không hề ít. Tới nơi nàng tình cờ gặp Phùng mẫu cùng nhi tử. Hai phương gặp nhau liền tiến lên chào hỏi, Phùng mẫu đầu tiên là hỏi thăm Ngô mẫu:“Tẩu tử gần đây được không? Gần đây ta bệnh, cũng không đi ra ngoài, cho nên còn không có đi qua cảm tạ tẩu.” Quay đầu gật đầu với Ngô đại tẩu, tiện đà nhìn Tôn Huệ nói:“Hôm nay như thế nào lại đến đây?” Nữ tử chưa thành gia, trừ bỏ đi theo cha mẹ, bình thường sẽ không thích lui tới những nơi như đạo quan chùa chiền. Ngô mẫu liếc Tôn Huệ, cười thay nàng giải thích:“Còn có thể vì cái gì, là thay nương và đệ đệ nàng cầu phúc, ta cũng vậy, bọn họ đi ra ngoài, chúng ta ở nhà khó tránh khỏi lo lắng, cho nên lại đây bái Bồ Tát.” Phùng mẫu hiểu rõ gật đầu, nói:“Cũng đúng, thành tâm bái Bồ Tát cũng có thể được phù hộ bình an trôi chảy.” “Như thế nào lại dẫn theo đứa nhỏ tới đây, nên ở nhà cẩn thận dưỡng thân thể mới phải.” Ngô mẫu thấy Phùng mẫu ngay cả nói chuyện cũng có chút cố hết sức bèn quan tâm hỏi, bà nghe tiểu cô nói, mấy ngày nay Phùng mẫu thân thể có chút khởi sắc, đã sắp có thể xuống giường, nhưng chưa từng nghĩ đến nàng vất vả đường xa đi tới tận miếu này để dâng hương. Phùng mẫu dưới chân như nhũn ra, chỉ đứng cũng có chút cố hết sức, không thể không bám lấy tay nhi tử, cảm thán:“Ta bị bệnh ở trên giường, trong lòng thầm nguyện rằng, nếu có thể sống quá một kiếp này, liền vì Bồ Tát quyên cái kim thân, hiện tại uống thuốc, quả nhiên tốt, lúc này là tới lễ tạ thần.” Bà cầu nguyện nhất định phải làm hôn lễ cho nhi tử, hết thảy thoả đáng rồi mới có thể yên tâm rời đi. Hiện nay thân thể chuyển biến tốt liền vội vàng lại đây lễ tạ thần, cảm kích Bồ Tát đáp ứng. Quyên Bồ Tát kim thân, kim thân này cũng không phải làm bằng vàng, mà là đồng đỏ. Tuy không phải bằng vàng, nhưng chi phí thực sự không rẻ, không có mấy chục lượng là không thể. Ngô mẫu kinh ngạc, quyên Bồ Tát kim thân, vậy cũng tốn không ít bạc, Phùng gia này thật đúng là giàu có.“Cũng là mang lễ đến tạ thần, vậy hai người mau đi tìm trụ trì thương nghị, thừa dịp thời gian còn sớm, bằng không đêm muộn đi lại không an toàn.” Ngô mẫu nắm tay Tôn Huệ, cười cáo từ:“Chúng ta còn muốn tới nhà mấy người cùng đi, sẽ không trì hoãn, đi trước một bước.” Phùng mẫu gật đầu, nói:“Tốt, có việc trong người quả thật không tiện hàn huyên, lần sau nói.” Buông tay nói với nhi tử:“Con đi tiễn thím, nương tới chỗ trụ trì.” Ngô mẫu tiến lên ngăn cản, xua tay nói:“Đừng, chúng ta tự chạy xe đến, không cần tiễn.” Cười nói với Phùng Hiên:“Dừng bước thôi, ở chỗ này cùng nương ngươi, thân mình nàng còn yếu, ở bên cạnh giúp đỡ đi.” Gật đầu, mang theo con dâu cùng Tôn Huệ rời đi. Cùng mấy ngày hôm trước giống nhau, vẫn là không có một ai trở về nhà, hơn nữa ngay cả thư cũng không có, thế này có chút bất thường, theo lý sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Đều là những người từng đi vài chuyến, kém cỏi nhất cũng là giống hay nhà Ngô Tôn lần thứ hai đi, có thể nói là quen thuộc, thật không biết sao lại xảy ra chuyện, làm cho người trong nhà lo lắng không thôi. Có mấy nhà quả thật lo lắng, nghe nói đã bắt đầu liên hệ tiêu cục, bọn họ biết một chút lộ tuyến, không biết có thể giúp đỡ xem xét một phen hay không. Ngô mẫu cũng có tính toán như vậy, cho nên nàng cẩn thận hỏi giá, dù sao tiêu cục là không có khả năng hỗ trợ không công, nhưng nghe nói bọn họ đòi 5 lượng, bà có chút sửng sốt, đây cũng không phải là số lượng nhỏ, đối Ngô gia mà nói cũng là một bút tiền lớn. Nghĩ một hồi, bà khẽ cắn môi quyết định bỏ tiền, dù thế nào cũng phải xác định vấn đề an toàn một chút, cứ ở nhà chờ đợi thấp thỏm quả thực mệt tâm. Tôn Huệ dù muốn bỏ tiền cũng không có khả năng, bạc của nàng trước đó đã dùng làm tiền vốn mua lá trà, hiện tại trên tay không có nhiều như vậy. Trừ phi đem bán nhà, bằng không trong thời gian ngắn nàng không có khả năng kiếm đủ tiền. Ngô mẫu nhìn ra Tôn Huệ khác thường, thời điểm không có người chú ý, nhỏ giọng nói:“Con không cần ra bút bạc này, nương và đệ đệ con nhất định ở cùng một chỗ với Ngô thúc phụ, nhất định sẽ có tin tức.” Biết Tôn Huệ là không xảy ra nhiều như vậy, hơn nữa cũng quả thật như thế, chỉ cần tìm, như vậy cũng liền đều tìm được. “Nếu như vậy, không bằng để cháu góp chút bạc đi, để mình thím bỏ tiền cũng không nên.” Tôn Huệ ngẫm lại cũng thấy đúng, hai nhà là kết bạn cùng đi, theo lý sẽ không tách ra, chỉ cần tìm được Ngô thúc phụ bọn họ, nương cũng có thể có tin tức. Cũng bởi vậy, bạc này chính mình cũng nên bỏ ra một phần, trong nhà 5 lượng có lẽ không có, nhưng một hai xâu tiền vẫn là có thể. Ngô mẫu không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, trách cứ:“Con đứa nhỏ này nói cái gì chứ, bạc này làm sao có thể để cho con ra, tâm ý thím là tâm lĩnh, nhưng bạc phải là thím bỏ ra.” Tuy rằng Tôn Huệ góp một phần, trong nhà có thể giảm bớt một ít gánh nặng, nhưng Ngô mẫu thà rằng chính mình ra tiền, bà biết tình huống nhà Tôn Huệ hiện nay không quá tốt, lại còn phải dựng phòng ở, mỗi phân bạc đều phải tính toán tỉ mỉ. Nhà bà còn tốt, nhị nhi tử là không cần sầu lo, đại nhi tử có nhà có ruộng, cũng không kém. Bạc này bà vẫn là có thể. Nói xong, bà chuẩn bị tìm tiêu cục bỏ tiền đi tìm người Chẳng qua bạc này cuối cùng không cần phải bỏ. Ban đêm gió lạnh, cổng đột ngột bị xao vang, Tôn Huệ bừng tỉnh, ngồi dậy, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên là cổng nhà mình bị mở ra. Mặc thêm quần áo, xuống giường, đi giầy xong, đang định đi ra xem. Động tĩnh lớn như vậy giữa đêm, Chu Đồng ngủ không say nên cũng bị kinh động, vuốt mắt ngồi dậy, thanh âm mỏi mệt hỏi:“Huệ Tử, làm cái gì vậy, đi tiểu đêm?” Trước nhà có chỗ đi vệ sinh, động tĩnh không cần phải lớn như vậy đi. Ngón trỏ đặt ở môi, Tôn Huệ chỉ chỉ cửa sổ, nhỏ giọng nói:“Nghe, hình như có người gõ cửa.” Chu Đồng mở to mắt nghe thấy tiếng “thùng thùng”, quả nhiên cửa lớn có tiếng động, đồng dạng đè thấp thanh âm:“Là nương đã trở lại, hay là ai đến tìm? Chúng ta tới phòng phía tây đi, kêu cha ra sân nhìn một cái.” Lúc này trừ bỏ Tôn mẫu trở về, bằng không nếu là người khác, bọn họ hẳn sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên Chu Đồng nghĩ nên đi gọi cha, dù sao có người lớn sẽ an toàn hơn rất nhiều. Tôn Huệ gật đầu, nàng cũng không có tính mạo hiểm, trừ phi vạn bất đắc dĩ, bằng không có thể tránh liền tránh. Kỳ thật không cần các nàng kêu Chu Hải đã muốn đứng lên, vào nhà chính, phát hiện nữ nhi cùng Tôn Huệ đã dậy mặc quần áo, hắn bèn dặn dò:“Hai đứa chờ tại đây, ta đi nhìn xem, không có việc gì sẽ không gọi.” Thuận tay cầm cây gậy trúc dựng ở góc tường, hướng sân viện mà đi. Cách cửa sân viện ước chừng hai thước liền dừng lại, trong tay nắm cây gậy trúc, Chu Hải thấp giọng nói:“Bên ngoài là ai, hiện tại không còn sớm, có chuyện gì không bằng sáng mai hẵng tới.” “Là ta, mau mở cửa, bên ngoài rất lạnh.” Tôn mẫu? Bỏ lại cây gậy trúc, Chu Hải bước nhanh tiến lên, vừa mở cửa, vừa nói:“Lần này như thế nào đi lâu như vậy, không biết người trong nhà lo lắng hay sao!” Cổng mở ra, Tôn mẫu cả người lôi thôi, còn toát ra mùi khó ngửi, Tôn Duẫn cũng chẳng tốt hơn là mấy, tóc tai phờ phạc, tay, mặt đều đen tuyền. Vào cửa, Tôn mẫu hít một hơi thật sâu, nói:“Đừng nói nữa, lần này rất không thuận, kém chút là không trở về được. Hiện tại chậm trễ vài ngày, bình an trở về, đã là tốt lắm, cần cảm tạ Bồ Tát.” “Sao? Xảy ra chuyện gì, một đường này không phải đã đo nhiều năm, thực bình an sao?” Chu Hải đóng cổng lại, quay sang hỏi Tôn mẫu. Năm trước cũng đi qua một lần, rất là trôi chảy, bằng không năm nay không có khả năng lại đi một chuyến. Tôn mẫu lòng còn sợ hãi, lúc ấy thật là nguy hiểm, Lý Hạc đột nhiên làm khó dễ, thật sự làm cho người ta trở tay không kịp, còn làm bị thương vài người, cuối cùng tuy rằng giải quyết, nhưng là trì hoãn thời gian rất lâu, thời điểm trở về càng thêm không có người nguyện ý đi con đường Hang Hổ sơn này, vì thế cho nên bọn họ phải đi đường vòng, chậm trễ rất nhiều thời gian. “Lúc ngang qua Hang Hổ sơn gặp phải đạo phỉ, hơi chút liên lụy hai ngày, trở về còn phải vòng đường xa.” Tôn mẫu dắt lừa, đem nó tới cột lại gốc cây lựu, kêu Chu Hải:“Lại đây giúp một tay dỡ hàng hóa xuống.” Lần này lên phương bắc bọn họ không có mua gia súc mà mang theo đặc sản phía bắc, đều là những thứ dễ bán, quá hai ngày nữa lên thị trấn một chuyến. Đồ ăn mang theo không nhiều lắm, bọn họ còn có chút sợ, cho nên chỉ dùng 1 nửa số bạc đặt mua, còn lại đều mang về, như vậy mặc dù kiếm ít chút, nhưng đỡ phải phiêu lưu đi rất nhiều. Kỳ thật nếu không phải hôn kỳ của tỷ tỷ sắp đến, phải nhanh điểm đổi bạc đặt mua đồ cưới, Tôn Duẫn đã định dùng hết tiền trong tay để mua hàng hóa, hắn thực có tinh thần mạo hiểm. Đồ đạc tháo xuống đặt ở tây ốc, hai người Tôn mẫu trên người bẩn phải chết, không có khả năng cứ vậy liền ngủ, hơn nữa một đường mệt mỏi đã đói bụng khó nhìn, Tôn Huệ cầm quần áo đứng lên, vào phòng bếp, nấu chút cháo và nước nóng. Trước hết để nương và đệ đệ ăn no bụng, lại múc nước cho bọn họ tắm rửa, thư thư phục phục ngủ. Bận rộn hồi lâu, Tôn Huệ một chút buồn ngủ đều không còn, chẳng qua trong lòng nàng thực vui vẻ, biết nương bình an trở về, trong lòng giống như buông xuống tảng đá, thoải mái rất nhiều. Vừa mới nghe nương nói gặp phải đạo phỉ, kinh sợ một hồi, xác định không ai bị thương mới an tâm. Buổi sáng Ngô mẫu đi qua, thấy Tôn Huệ nói:“Nương ngươi đêm qua trở lại rồi, thế nào, thực bình an đi?” Nghe nhi tử nói gặp phải đạo phỉ còn động thủ, Ngô mẫu sợ hãi không nhẹ, mặc dù Ngô phụ cường điệu hai nhà đều không bị thương, nhưng vẫn có chút lo lắng, sáng sớm liền qua hỏi thăm. “Tạ thím quan tâm, nương bọn họ nửa đêm trở lại, mặc dù mệt mỏi nhưng may mà không sao. Ăn cháo xong, giờ còn đang ngủ.” Tôn Huệ giặt quần áo của nương và đệ đệ mặc hôm qua, dùng tạo giác tẩy trừ rất nhiều lần, chày gỗ đập mỏi tay mới coi như sạch sẽ. Này so với khất cái quả thực không kém bao nhiêu. Gật đầu, Ngô mẫu an tâm nở nụ cười:“An toại là tốt rồi.” Nghĩ đến chuyện trên đường đi gặp đạo phỉ, mày nhăn lại, nói:“Lần này ngàn dặm xa xôi, dọc theo đường đi luôn luôn gặp chút rắc rối, coi như lần này, thiếu chút nữa là xảy ra chuyện. Mặc dù kiếm được tiền nhưng nguy hiểm, lần sau ta sẽ không cho bọn họ đi.” Những cửa hàng lớn hay đội ngũ quan phủ lão gia có thể nương nhờ trạm dịch, dọc theo đường đi dù là đường núi cũng khá an toàn. Tiểu thương giống như bọn họ chỉ có thể đi đường nhỏ, rất dễ tao ngộ đạo phỉ. “Còn không phải sao, cháu đã cực lực khuyên, nhưng nương không nghe là không nghe, nói là vì đồ cưới của cháu, bước đi lần này may mắn bình an, bằng không cả đời cháu đều có tội. Cháu đâu cần tiền tài nhiều ít, chỉ cần người trong nhà an toàn là tốt rồi.” Tôn Huệ nói xong tâm tình có chút đi xuống, biết nương gặp đạo phỉ nàng tự trách không thôi, biết vậy nói gì nàng cũng sẽ không đáp ứng cho bọn họ đi. “Hài tử ngốc, đừng suy nghĩ nhiều, làm cha mẹ đều phải vì đứa nhỏ mà suy nghĩ. Lần này là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.” Ngô mẫu an ủi mấy câu, chỉ sợ trong lòng Tôn Huệ khó chịu. Tôn Huệ cười nói:“Thím không cần an ủi cháu, trong lòng cháu rõ ràng.” “Hôm nay có làm đậu hũ ngũ vị hương không? Ta mua chút về cho thúc phụ bọn họ ăn, hắn yêu nhất nhắm rượu với món này.” Ngô mẫu nhớ tới sau khi trượng phu tỉnh lại ăn cơm xong lại đòi uống rượu, bà phải mua chút đồ ăn ngon mang về mới được. Tôn Huệ nói:“Hôm nay không có làm, bất quá ngày hôm qua còn có dư, thím nếu không ghét bỏ, cháu đi lấy cho thím. Tiền thì thôi, cũng chẳng có bao nhiêu. Thím mang về cho thúc phụ nhắm rượu đi.”