Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
Chương 47
Tôn Duẫn đứng trơ ra đó, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ im lặng. Trong lòng hắn đã quyết định phải đi, cơ hội lần này khó có được, thật vất vả mới xin được Ngô nhị ca, cũng cố gắng lâu như vậy, nói buông tha là hoàn toàn không có khả năng. Mà Tôn Duẫn cũng không muốn tranh chấp với mẹ, không muốn làm mẹ đau lòng, mẹ vì mình và tỷ tỷ, đã đủ vất vả rồi, nếu như hắn còn cãi mẹ, thật sự là quá không ra gì.
Nhìn nhi tử cúi đầu không mở miệng, hiểu rõ tính tình của hắn, Tôn mẫu biết hắn vẫn định đi, trái tim đau nhói lên, mắt rơm rớm nước, che miệng nói: "Tên tiểu tử chết tiệt này, làm sao lại không nghe lời như vậy chứ? Mẹ còn có thể lừa ngươi sao, đi đường đó sao có thể bình an được đây! An an ổn ổn ở nhà không tốt, tiền này chúng ta không lấy không được sao?"
Tôn Huệ thấy mẹ khóc, vội vã đi qua trấn an: "Mẹ, cười một cái, đừng khóc. Đệ đệ có chỗ nào không đúng, hai chúng ta từ từ nói, luôn có biện pháp chỉ cho hắn biết điều gì là quan trọng nhất." Quay đầu nhìn đệ đệ xua tay: "Tỷ đã nấu cơm xong xuôi rồi, đệ xuống bưng lên đi, đã không còn sớm, chúng ta ăn xong lại nói chuyện tiếp."
Tôn Duẫn gật đầu, xoay người xuống bếp bưng thức ăn, Tôn Huệ kéo tay mẹ nói: "Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn trưa xong chúng ta lại tỉ mỉ khuyên Đại đệ, sẽ luôncó biện pháp." Tôn mẫu lau nước mắt, run giọng hít vào một hơi, nói với Tôn Huệ: "Con phải khuyên nó cho tốt, đệ đệ con nghe lời con nhất, nhất định không cho nó làm chuyện ngốc nghếch. Năm đó từ nhà cũ tới đây, con lớn chút hẳn là còn nhớ, trên đường đi đâu có đơn giản. Tỉ mỉ nói cho đệ đệ con biết một chút."
Đối với quãng đường khó khăn nguy hiểm lúc trước, Tôn Huệ cũng khắc sâu ở trong đầu rồi, mỗi lần nghĩ đến đều không kiềm được run rẩy, tử vong gặp được quá nhiều, đói bụng, náo động, ôn dịch, người chết dọc đường nhiều như ngả ra. Mà Tôn phụ cũng chết trên đường như vậy, đây là chuyện mà cả hai đời Tôn Huệ đều không muốn nhớ lại nhất.
Cánh tay trong tay áo hơi run rẩy, ánh mắt toàn là sợ hãi, Tôn Huệ miễn cưỡng duy trì trấn định, nhưng lời nói ra lộ rõ vẻ sợ sệt: "Con biết, con nhất định sẽ khuyên đệ đệ, nó không biết •••••• nhưng con lại rõ ràng, rõ ràng lợi hại!" Mạng người yếu ớt biết bao nhiêu, chỉ bị một đao, nhưng máu không ngừng chảy, cuối cùng cũng không thể dậy nổi.
Tôn Huệ có chỗ nào không đúng, người bên cạnh rất dễ nhìn ra, Tôn mẫu ý thức được lời nói của mình vừa rồi gợi cho con gái nhớ lại đoạn ký ức bẩn thỉu đáng sợ nhất. Bà rất là tự trách mình, miệng mình quên không đóng cửa, ban đầu mất vô số ngày đêm mới để cho con gái quên đi, hiện tại lại bị chính mình nhắc tới. Nhìn dáng vẻ con gái sợ hãi như vậy, rất hiển nhiên bao nhiêu năm nay nói là đã quên mất, thật ra chỉ là nó cố ý không nghĩ tới nữa, hiện tại hơi nhắc lại một chút nó vẫn sợ hãi tới mức này.
Ôm lấy con gái, tay nắm thật chặt cánh tay con, Tôn mẫu nhẹ giọng dỗ dành: "Huệ tử không sợ, mẹ ở đây, cũng đã qua, hiện tại ba người chúng ta đều rất tốt! Không sợ, nghe lời." Ghé vào bên tai nữ nhi, trong miệng lẩm bẩm một bài ca dao, dỗ như dỗ hài tử ngủ... Khe khẽ hát, để cho con gái có thể an thần.
Nhắm mắt lại thật chặt, tận lực không nghĩ tới đoạn ký ức cất giấu thật sâu trong đầu kia nữa, Tôn Huệ hít vào thật sâu rồi lại thở ra thật nhẹ, mở mắt ra, mặc dù sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt, nhưng rốt cuộc không còn run rẩy nữa, hé ra tươi cười nói: "Mẹ, con không sao rồi mà, buông con ra đi." Lúc Tôn mẫu buông tay nàng ra, nhìn Tôn Duẫn lo lắng bên cạnh, nàng nói: "Mẹ xem mẹ dọa đệ đệ rồi kìa."
"Tỷ, tỷ không có chuyện gì chứ? Có muốn đệ nấu một chén thuốc an thần hay không, đệ đi tìm lang trung trong thôn." Tôn Duẫn vừa nói vừa định đi ra, tới nhà lang trung lấy thuốc. Vừa rồi hắn bưng cơm đi vào bị dọa sợ, dáng vẻ kia của tỷ tỷ quá mức dọa người rồi, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, thấy vậy hắn rất hoảng hốt, hắn rất ít khi nhìn thấy tỷ tỷ như vậy, hắn nhớ chỉ có năm đó lúc vừa mới tới nơi này, có một khoảng thời gian tỷ tỷ bị như vậy, thế nhưng lúc ấy lúc ấy hắn còn nhỏ, ấn tượng trong đầu rất ít.
Tôn Huệ ngăn cản đệ đệ đang định đi ra ngoài, lắc đầu nói: "Thôi đừng đi, tỷ không thích uống thứ kia, hơn nữa hiện tại cũng không sao rồi, chúng ta ăn cơm đi." Không thích uống trà an thần là thật, nhưng mà nói không sợ hãi nữa, đó hoàn toàn là nói dối, lúc này trong đầu nàng vẫn còn đặc sệt, từng hình ảnh trong quá khứ chậm rãi quay lại, trái tim không ngừng đập thình thịch từng hồi.
Biết con gái uống trà an thần ngủ cũng không yên ổn, năm đó cũng như vậy, ngủ một cái là lại bị bóng đè, liên tục co giật, không tới mấy ngày đã gầy rộc đi. Còn không bằng không uống, người nhà ở bên cạnh, vẫn còn an ổn chút ít."Nghe tỷ con, ngồi xuống ăn cơm đi."
Sau đó không có thời gian khuyên con trai lớn nhất nữa, Tôn mẫu nghĩ vẫn nên trấn an con gái cho tốt rồi nói sau.
Ăn cơm vô cùng an tĩnh, bởi vì Tôn Huệ không khỏe, người trong nhà ăn uống không ngon, cũng không đi rửa bát, lặng lẽ ở bên Tôn Huệ. Hàn huyên chút ít chuyện phiếm, không để cho không khí quá tĩnh mịch.
Ngày này, Tôn mẫu lưu lại bên đây, ban đêm cũng không trở về, bà sợ buổi tối con gái ngủ không ngon, bị bóng đè. Cho nên ở lại chỗ này với con, hy vọng có thể trấn an nàng.
Đối với việc mẹ ở lại qua đêm, lần này Tôn Huệ không từ chối, nàng biết trưa nay bị kinh hoảng, ban đêm tám chín phần mười sẽ gặp bóng đè, một mình ngủ không ngon bị sợ là nhỏ, đệ đệ mới bao nhiêu tuổi, đến lúc đó sẽ làm hắn hoảng hốt. Có mẹ ở đây, không nói có thể làm cho chính mình an tâm chút ít, mà lúc mình bị bóng đè rồi mê sảng, sắc mặt cực kỳ khó coi, ít nhất có thể làm cho Đại đệ không sợ hãi.
Mặt trời khuất bóng, rửa mặt xong, Tôn Huệ nằm ở trên giường, bên cạnh là Tôn mẫu kề sát, hoàn toàn là ngủ trong lòng mẹ, nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên. Nhắm mắt lại, tận lực bình ổn hô hấp, Tôn Huệ cố gắng để cho đầu óc trống rỗng, không đi hồi tưởng những hình ảnh ác liệt kia. Thế nhưng không như mong muốn, càng muốn né tránh, những hình ảnh kia lại càng xuất hiện, một mực ở trong đầu không rời đi.
Ăn thịt người, đốt giết, kèm theo tiếng gào khóc, đám đông đờ đẫn như cương thi, thỉnh thoảng đã có người ngã xuống, mà đã ngã xuống là không còn có thể bò dậy được nữa. Lần lượt từng khuôn mặt, quen thuộc, xa lạ, đều có. Luyện Ngục cũng chỉ tới mức này là cùng, mà Tôn Huệ tận mắt nhìn thấy tất cả, có nhiều lúc nàng hy vọng mình có thể giống như hài tử bình thường, không cần nhớ nhiều chuyện như vậy, nếu như có thể hoàn toàn quên đi mới là tốt nhất.
Mồ hôi thấm ướt sũng quần áo, hơi thở khó nhọc thoát ra từ miệng và mũi, Tôn Huệ nghiến răng, tay túm chặt chăn đến mức trắng bệch, đầu tự động rúc vào trong chăn. Lúc này Tôn mẫu cũng chưa ngủ, biết con gái sợ hãi cho nên bà vẫn đề phòng, hiện tại nhận thấy con gái khác thường, đưa tay vỗ vỗ lưng con, tay vừa đặt lên sờ thấy toàn mồ hôi.
Bà mở mắt ra, con gái thật sự sợ đến mức này, Tôn mẫu cẩn thận vén lên một góc chăn để một hơi lạnh len vào bên trong, không để cho con gái bị nghẹt thở, nếu bị bệnh thương hàn thì sẽ rất phiền toái. Tôn Huệ đưa tay muốn cướp chăn theo phản xạ, Tôn mẫu lấy tay đè chặt nàng, trong miệng khe khẽ nói: "Đừng sợ, chui vào trong lòng mẹ đây. Lúc này tạm thời mở chăn ra đã, sau lưng con toàn là mồ hôi kìa, y phục cũng ướt rồi. Mát mẻ một lát, ta sẽ đắp chăn lên cho con."
"Vâng." Nhỏ giọng đáp một câu, Tôn Huệ nhích lại gần phía mẹ mình, nàng thật sự sợ, mặc dù đã qua lâu rồi, nhưng ký ức tràn ngập trong đầu không có cách nào thật sự quên đi. Những điều đó thật sự là quá kinh khủng, Tôn Huệ cảm thấy, có lẽ cái chết cũng không đáng sợ như vậy.
Đưa tay ôm con gái, Tôn mẫu thầm tự trách, nếu như hôm nay bà không mở miệng nhắc tới, con gái cũng không bị dọa ra thành như vậy. Trong miệng ậm ừ, nhẹ tay vỗ về ••••••
Một đêm qua đi, Tôn Huệ ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới thức dậy, đêm qua nàng tỉnh giấc nhiều lần, cũng gặp ác mộng, lần nào mẹ cũng mẹ ngâm nga an ủi nàng, một lần cuối cùng trời đã tờ mờ sáng, đây cũng là lúc nàng ngủ an ổn nhất, mãi cho đến bây giờ mới tỉnh.
Tôn mẫu đã nấu bữa sáng xong, đang ở trong vườn cho gia súc ăn, hôm nay bà dậy hơi muộn, hôm qua bận bịu an ủi con gái, bà cũng không được ngủ yên, suốt mấy canh giờ nửa ngủ nửa thứ, chỉ sợ con gái bị bóng đè mà không biết. Lúc này Tôn mẫu rất mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm, ngáp liên tục.
Tôn Huệ rất ngại ngùng, cũng là vì nàng nên mẹ mới buồn ngủ như vậy: "Mẹ, mẹ đi ngủ đi, cái này để con làm cho."
Thấy con gái đã dậy, Tôn mẫu xua nàng: "Mau đi rửa mặt đi, ăn sáng xong vẫn còn buồn ngủ thì đi nghỉ ngơi một lát."
"Con không buồn ngủ, ngủ tới bây giờ đã đủ giấc rồi." Lúc này Tôn Huệ quả thậtkhông buồn ngủ, dù đứt quãng nhưng nàng cũng đã ngủ đủ bốn canh giờ, sao còn buồn ngủ được?"Con sẽ ăn cơm, mẹ đi ngủ đi."
"Không buồn ngủ thì thôi, hai mẹ con chúng ta trò chuyện đi." Tôn mẫu không định đi ngủ, mặc dù ban ngày không đáng sợ bằng buổi tối, nhưng không có người ở bên, nói chung nữ nhi cũng vẫn sợ hãi. "Vừa vặn bàn bạc một chút, làm sao để cho đệ đệ con bỏ đi ý niệm đi phương Bắc bây giờ." Đây cũng là việc cấp bách.
Tôn Huệ nghĩ một hồi, nói vớiTôn mẫu: "Như vậy đi, chúng ta đi qua hỏi Ngô nhị ca một chút, xem hắn có ý gì. Đi về phía Bắc có an ổn hay không, nếu như kế hoạch không chu đáo cẩn thận, không chỉ có Đại đệ, chúng ta cũng phải ngăn cản Ngô nhị ca." Quả thật theo như lời mẹ nàng, dọc theo con đường này vẫn không thuận tiện, đạo tặc ở cổ đại vô cùng hung hăng ngang ngược, mỗi huyện thành đều có mấy tên vô lại, lá gan động đao vẫn có, xảy ra chuyện gì cũng rất khó điều tra, cho nên đám vô lại ấy một lời không thuận sẽ rút đao khiêu chiến.
Ngô gia giúp nhà mình rất nhiều, huống chi nàng và Thải Điệp là bạn thân, nếu quả thật không tốt, nhất định phải ngăn trở Ngô Chi.
"Cũng đúng, ta đây phải đi Ngô gia, cẩn thận hỏi Ngô Chi một chút, phải nói cho hắn biết đây là chuyện lợi nhuận ít mà nguy hiểm lại rất nhiều." Tôn mẫu nghe thấy rất là có lý, đến lúc đó nếu như Ngô Chi không đi lên phương Bắc, chẳng lẽ con mình còn có thể đi một mình hay sao?
Đi hai bước lại quay người, kéo Tôn Huệ cùng đi, Tôn mẫu nói: "Đi, chúng ta cùng nhau đi qua." Tôn mẫu đang nôn nóng, thiếu chút nữa để mặc con gái ở nhà một mình.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
9 chương
197 chương
29 chương