Mễ Ly bực mình xuống xe, ba Kiều thấy thế gọi: "Mễ Ly. Nghe ba nói đã."  Mễ Ly hậm hực dừng lại, quay đầu nhìn ba Kiều. "Ba xin lỗi. Chỉ lại ba thấy, con sắp 23 rồi, nên nghĩ đến chuện gia đình. Nhưng nếu con không muốn cũng không sao. Nhưng, trước 30 tuổi mà con chưa có đối tượng thì phải nghe theo sự sắp xếp của ba. Được chứ?" Ba Kiều thở dài nói. Mễ Ly cũng thở dài, là do ba lo cho cô thôi, cô tiến lại, ôm ba Kiều, nhẹ nhàng nói: "Ba! Ba không cần phải lo cho con, con tự biết phải làm gì. Ba nghĩ con gái ba xinh đẹp như thế này mà không có ai thích trước 30 tuổi sao? Bây giờ ba không cần phải lo cho con. Ba cứ kiếm một phụ nữ xinh đẹp, nết na để làm vợ đi. Con với Tiểu Mặc cũng đã lớn hết rồi. Nếu sau này Tiểu Mặc đi đại học, con bận lịch trình không thường xuyên về nhà được. Ba ở một mình không buồn sao?" Ba Kiều lắc đầu nói:  "Ba nói rồi, vị trí của mẹ con không phải ai cũng thay thế được. Không phải ai cũng xứng làm mẹ của con. Nếu như sau này ở nhà một mình thì ba sẽ rủ vài người bạn đến nhà đánh mạt chược, uống trà. Không nữa thì nói chuyện với ông Âu." Mễ Ly cũng hiểu được điều đó, không ép ông nữa, cô nảy ra một ý: "Ba, hay là cả nhà 3 người chúng ta ra ngoài ăn đi. Thời tiết như thế này mà không đi ăn lẩu Thái thì quá uổng."  "Được, vậy con lên gọi Tiểu Mặc đi." Ba Kiều cưng chiều nói. Mễ Ly gật đầu, cô cũng phải thay bộ váy này, đi ăn lẩu Thái mà ăn mặc thế này thể nào cũng thành tâm điểm chú ý. . . . Đúng 7h sáng Mễ Ly ra khỏi nhà, đứng chờ khoảng 5 thì xe chuyên dụng tới. Vương Mai đã đưa lịch trình cho tài xế để tài xế tiện đưa đón.  Mễ Ly tranh thủ đọc lại kịch bản trước khi diễn, các cảnh quay quá khứ đã được quay xong. Nói thật thì bộ phim này phần diễn của cô không được nhiều lắm. Trừ tập 4 xuất hiện là để chia tay với nam chính, quay cảnh cặp kè với người khác thì lại đến tập 10 mới xuất hiện lại.  Còn bộ kia cô xuất hiện từ tập 1 đến tập gần cuối. Nhưng thôi, không sao, dù gì vai diễn của cô cũng là một trong những vai diễn mấu chốt. Đến trường quay, mọi người đã có mặt đông đủ, bối cảnh cũng đã được dàn dựng. Đây là cảnh Đường Như đang uống rượu với một người đàn ông khác ở quán bar, Cố Long thấy lo lắng nên đi khắp các quán bar tìm, ai ngờ lại gặp cảnh ấy.  Mễ Ly cùng Hứa Thiên Trạch vào tư thế. Cố Long nắm lấy tay Đường Như lôi cô ra khỏi quán bar.  Đường Như tức giận, lấy tay Cố Long ra khỏi người mình. Cố Long nhận ra lúc này mình nắm chặt quá, vội vàng xin lỗi: "Như Như, anh xin lỗi, có đau không?" Đường Như xoa xoa tay, đanh đá nói: "Anh nói xem, anh bị kéo tay như thế thì có đau không?" "Anh xin lỗi, là do lúc ấy anh nóng vội quá nên không để ý. Chúng ta về nhà nhé." Cố Long cười lấy lòng Đường Như. Đường Như chán ghét, tuôn ra một tràng: "Cố Long, anh nói xem, chúng ta ra khỏi cô nhi viện 7 năm rồi. Bây giờ anh với tôi đều đã 23 tuổi. Nhưng anh có thể làm gì để nuôi tôi? Anh xem cái bộ quần áo rách rưới của anh đi. Anh nghĩ đi theo anh tôi có thể sống hạnh phúc sao? Chỉ với đồng lương anh làm công nhân sao? Anh nhìn tôi đi, tôi đi đến đâu cũng có hàng loạt đàn ông giàu có theo đuổi. Cuộc sống của tôi có thể tốt đẹp như thế, tại sao tôi phải làm một con ngu ở nhà suốt ngày với anh chứ? Quen biết nhau 15 năm, tôi nghĩ anh cũng hiểu rõ tính của tôi. Bây giờ, chúng ta cứ xem như là người dưng đi. Tôi với anh đến đây là kết thúc." Nói xong Đường Như không thèm liếc Cố Long một cái, quay vào quán bar. Cố Long bủn rủn tay chân, đi đứng không vững, nước mắt không biết từ đâu đã tuôn ra.  "Cắt. Tốt lắm, tốt lắm. Mễ Ly, Thừa Trạch 2 người vất vả rồi. Tố Tố, cô chuẩn  bị xong chưa?" Đạo diễn Hứa hỏi. "Đã chuẩn bị sẵn sàng."  "Mọi người chú ý, chuẩn bị vào cảnh tiếp theo." Cảnh tiếp theo là Hạ Hà vừa từ chỗ làm thêm về, gặp Cố Long đang thẫn thờ ngồi ở góc tường. Thấy tội nghiệp liền nói vài câu an ủi.  Mễ Ly âm thầm quan sát. Đúng là nữ chính có bàn tay vàng của tác giả, các cử chỉ, lời nói đều rất tự nhiên, nhưng vẫn thiếu cái gì đó. Bây giờ cô đã trống cảnh quay rồi, 3 ngày nữa đã là giáng sinh. Kiều thị cũng sẽ tổ chức tiệc giáng sinh tại gia, cô đến lúc đó đương nhiên phải chuẩn bị cho thật tốt. Cũng đã hết cảnh quay của mình, cô xin phép về trước. A~~~~ Tự dưng hôm nay lạnh hơn bình thường. Ở trong phim trường còn có máy sưởi, ra ngoài đường một cái mà cô lạnh buốt cả người. Sau khi trở về nhà, liền có điện thoại của Nhã Cầm: "Mễ Ly, cái tập tối qua cậu diễn hay thật đấy. Cái gì mà: Trái với ngươi bổn cung rất thích các loài hoa rực rỡ, tuy chúng mau nở chóng tàn nhưng ai đi qua cũng đều bị thu hút bởi vẻ đẹp của nó. Còn hoa cỏ dại, đơn giản chỉ là một loài hoa mọi người nhìn đến chán của con mắt, vô vị, không có điểm gì đặc biệt. Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối còn hơn buồn le lói suốt trăm năm Cái đoạn ấy cậu diễn quá hay đi."  Cái cảnh đó sao? À, là cái cảnh Đức phi đang dạo quanh ngự hoa viên thì bắt gặp Ngô Vi Vi đang nhìn những cây cỏ dại dưới đất. Đức phi hỏi cô ta thích hoa này lắm sao, cô ta tự tin trả lời: "Vâng, nô tì rất thích những cây cỏ dại, vì chúng rất mạnh mẽ kiên cường, cho dù xảy ra chuyện gì đều có thể tồn tại được." Đức phi là người thông minh, sao có thể không hiểu được câu nói đó chứ, nên mới nói câu đó với Ngô Vi Vi. Mễ Ly cười nhẹ, hỏi:  "Cậu đang ở đâu vậy? Cửa hàng sao?" "Đúng vậy, cậu mau đến đây đi, tớ vừa thiết kế được một chiếc váy để cậu mặc lúc tiệc giáng sinh." Nhã Cầm nói. "Ừ, cậu chờ chút, tớ đến đó ngay." Mễ Ly lười thay đồ, lấy chìa khóa xe rồi đến cửa hàng của Nhã Cầm.