Mễ Ly đậu xe ở Gara rồi đi lên đại sảnh – nơi bắt đầu bữa tiệc, cô vừa bước vào thu hút bao nhiêu ánh mắt của mọi người, bao gồm nam lẫn nữ. Tô Nhã Cầm đi lại nói: “Sao bây giờ cậu mới đến? Có biết tớ chờ lâu lắm rồi không?” “8h mới bắt đầu, bây giờ mới hơn 7h, cậu còn đòi gì nữa?” “Nhưng tớ muốn cậu đến sớm. Đi theo tớ.” Tô Nhã Cầm kéo Mễ Ly đi vào phòng riêng của cô. Mễ Ly thấy lạ hỏi: “Có chuyện gì sao?” “Người mẫu chính trong show diễn đột nhiên bị cảm, không đến được.” Sau đó mở ánh mắt to, long lanh nhìn Mễ Ly. “Không được đâu, tớ đi Catwalk dở lắm, tập nhiều rồi mà có lần nào được đâu.” Mễ Ly đoán được ý đồ của Tô Nhã Cầm vội từ chối. Cô thề cô vĩnh viễn không đội trời chung với catwalk, nói ra thì cô vẫn đi được nhưng một lần đia catwalk không cẩn thẩn bị ngã trẹo chân, từ đó bị ám ảnh, vĩnh viễn không thể đi. Tô Nhã Cầm rưng rưng nước mắt nhìn Mễ Ly.  Mễ Ly thở dài nói: “Nhã Cầm, tớ thực sự không thể được, hay cậu làm người catwalk chính luôn đi. Cậu nói cậu biết đi Catwalk mà.” “Nếu tớ đi thì phait chuẩn bị, như thế cũng sẽ không có thời gian chuẩn bị cho những người khác.” “Đừng lo, tớ xem các bản vẻ của cậu rồi, được rồi, cậu đi thay váy đi. Mọi chuyện để tớ lo.”  “Được rồi, nhưng lâu rồi không đi không biết có được không nữa.” Nhã Cầm lo lắng nói, cô thực sự rất sợ, nếu Show diễn này không thành công thì ba bắt cô phải chuyển sang ngành bác sĩ, cô tuyết đối không thể làm bác sĩ, bác sĩ thường xuyên phải trực đêm, mà cô thì sợ ma, tuyệt đối không được. “Đừng lo, cậu là đại tiểu thư Tô gia, con gái duy nhất của Tô đại tướng và Úc tiểu thư, có anh trai là thiếu ta, cậu có thể làm được.” “Ừm. Được rồi, cậu ra ngoài đi, chắc ba mẹ tớ tới rồi.” Mễ Ly vừa ra ngoài đã thấy mẹ của Nhã Cầm, Mễ Ly cười nói: “Dì đến rồi ạ.” “Ừ, Mễ Ly, Cầm nhi đâu?” Tô phu nhân lo lắng hỏi. Bà khác với 2 người đàn ông trong nhà, biết con ghét mình thích gì, ghét gì, muốn gì và không muốn gì. “Cậu ấy đang tắm để thay đồ, hôm nay, cậu ấy sẽ là người mẫu chính.” Mễ Ly cười nói với Tô phu nhân. Tô phu nhân tuy mang tiếng nghiêm khắc nhưng thực sự không như vậy. Nên thiện cảm của cô có rất nhiều với Tô phu nhân. Tôp hu nhân gật đầu, bà thực sự rất lo lắng. Con gái bà nhất định phải thành công. . . . Mễ Ly sau khi tập hợp lại các người mẫu, rồi xem đi xem lại còn lỗi nào sai không mới yên tâm ra hàng khách ngồi V.I.P Cô ngồi xuống bên cạnh Tô phu nhân. Bên cạnh Tô phu nhân là Tô đại tướng cùng anh trai của Nhã Cầm.  Mễ Ly cúi nhẹ đầu, cười nói: “Bác Tô, anh hai, lâu rồi mới gặp.” Mễ Ly gọi anh của Tô Nhã Cầm là anh hai bởi vì từ nhỏ, cả 3 người đã thân nhau nên Mễ Ly cũng coi anh như anh hải của cô. Tô đại tướng gật đầu, còn Tô Hưng cười nhẹ với cô.  Mễ Ly quan sát xung quanh, cô đang ngồi hàng đầu tiên ở hàng ghế bên phải, cũng có nghĩ là ghế gần nhất.  Còn phía đối diện cô cũng là hàng ghế V.I.P người đối diện cô là Mộ Thế Hàn, điều đó là đương nhiên, Mộ Thế Hàn là chủ công ty IK – tập đoàn chuyên ‘sản xuất’ các người mẫu nổi tiếng. Thứ 2 là Lộ Vĩ Phong, thứ 3 là Doãn Thiên Hạo, mấy người còn lại đa số đều là người mẫu nổi tiếng. Những hàng phía sau là khách mời bình thường.  Mễ Ly chăm chú nhìn các người mẫu bước đi. Không hề biết có 3 ánh mắt đang nhìn mình như hổ đói. Mộ Thế Hàn không bỏ sót bất kì biểu cảm hay hành động nào của Mễ Ly. Lâu không gặp, cô càng ngày càng đẹp ra. Cả thân hình của cô cũng thế...  Lộ Vĩ Phong có thể nói là người bình tĩnh nhất khi thấy cô. Có thể là vì hắn vẫn còn tình cảm với Trình Tố Tố, hoặc có thể vì lí do khác... Nhưng dù gì, Tố Tố vẫn là mối tình đầu của hắn. Tình cảm đương nhiên đặc biệt hơn những người khác. Cuối cùng cũng đã đến lượt Nhã Cầm. Cô là người đầu tiên vỗ tay, tiếp đến là Tô phu nhân rồi mấy người khác mới vỗ tay theo. Mễ Ly mỉm cười, nói nhỏ với Nhã Cầm: “Làm tốt lắm.” Nhã Cầm cười rạng rỡ, nói lại: “Thank you.” Kết thúc buổi diễn Mễ Ly cùng Nhã Cầm về nahf cô để ăn sủi cảo do thím Âu làm, nói gì chứ, nhà hàng cũng không ngon bàng thím Âu làm. Nên cô với Nhã Cầm mới về nhà. Cô đang chờ Nhã Cầm đi ra thì Mộ Thế Hàn đi lại, cười nói: “Ly Ly, chúng ta đi ăn chứ? Chắc em chưa ăn gì đúng không? Chúng ta sẽ đi ăn, sau đó đến nơi nào yên tĩnh chút.” Mấy lời cuối cùng Mộ Thế Hàn cố tình nói thật nhỏ, chỉ để Mễ Ly nghe. Mễ Ly đỏ mặt, nhớ đến chuyện đó mặt còn đỏ hơn. Đang định lắc đầu từ chối thì Doãn Thiên Hạo đi lại, kéo tay Mễ Ly đi. Doãn Thiên Hạo vội đuổi theo, lớn tiếng hỏi: “Anh có ý gì?” “Ý gì? Đây là nhân viên của tôi, tôi có quyền quản.” Mộ Thế Hàn nghe như thế thì đúng thật, nhưng vẫn nói: “Tôi là bạn trai cô ấy, bạn trai có quyền nắm tay bạn gái. Anh chỉ là sếp, có quyền gì chứ?” 2 người đứng đấy tranh cãi mà không biết có người đang chụp ảnh, hắn cười: “Mộ Thế Hàn và Doãn Thiên Hạo tranh giành 1 người phụ nữ, chuyện này chắc chắn sẽ là tin đầu bảng tin.” Lộ Vĩ Phong đi qua, thấy 3 người đang đứng 1 chỗ, biết là chuyện gì xảy ra, liền chạy lại ngăn. Mễ Ly có chút chóng mặt, lại cảm thấy buồn nôn, liền chạy vào nhà vẹ sinh nôn ọe. Mộ Thế Hàn thấy thế nhíu mày, thầm nghĩ: “Không phải Ly Ly có thai rồi đấy chứ? Lúc làm chuyện ấy, hắn với cô không hề dùng biện pháp nào.” Doãn Thiên Hạo mắt cũng sáng lến, chuyện bọn họ làm cách đây gần 3 tháng, rất có thể cô ấy có thai. Tuyệt! Như thế càng có lí do để cô ấy thuộc về hắn. Lộ Vĩ Phong thấy lạ, tại sao 2 người này thấy Kiều Mễ Ly nôn lại vui mừng như vậy? Đừng nói là... Aizz, hắn nghĩ nhiều rồi. Làm sao cô ta có thể quan hệ cùng với 2 người đàn ông 1 lúc được chứ? Nhã Cầm đi tim Mễ Ly khắp nơi, thấy Mộ Thế Hàn ở đây liền hỏi: “Hàn tổng, anh có thấy Mễ Ly đi đâu rồi không? Tôi tìm mãi mà không thấy đâu.” “Cô ấy cừa chạy vào nhà vệ sinh. Được 10’ rồi, nhưng chúng tôi không thể trong được.” Nhã Cầm nghe thế liền chạy vào nhà vệ sinh, quả nhiên thấy Mễ Ly đang nằm ngất trên sàn nhà. “Mễ Ly, Mễ Ly, cậu sao vậy?” 3 người bọn họ nghe thế không nghĩ đến thể diện của mình, chạy vào nhà vệ sinh nữ, may mà lúc này không có ai. Mộ Thế Hàn vội bế lên xe rồi chro đi bệnh viện, Nhã Cầm lo lắng nhìn Mễ Ly. Doãn Thiên Hạo cùng Lộ Vĩ Phong lấy xe đuổi theo. Đến bệnh viện, bác sĩ khám cho Mễ Ly rồi nói: “Không có gì nghiêm trọng...” Mộ Thế Hàn thầm cầu mong bác sĩ nói tiếp: Chỉ là cô ấy đã có thai được 1 tháng. Nếu Mộ Thế Hàn nghĩ thế, Doãn Thiên Hạo cũng không khác biệt: Chỉ là cô ấy đã có thai được gần 3 tháng. “...Chỉ là cô ấy bị đau ruột thừa, lát nữa tôi sẽ mổ cho cô ấy, bây giờ thì không sao rồi.” Nhã Cầm nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, gọi điện bảo thím Âu mang đồ ăn đến cho Mễ Ly. Mộ Thế Hàn với Doãn Thiên Hạo khỏi nói cũng biết thất vọng kiểu nào. Lộ Vĩ Phong nghe thế nói: “Vậy tôi về trước đây. Mọi người cứ ở lại.” Một lát sau mà Mễ Ly vẫn chưa tỉnh lại, Mộ Thế Hàn cùng Lộ Vĩ Phong ra về.