Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 129 : Đại Sư Huynh Đừng Chạy! 20

"Ma tôn! Ngươi nghe thấy ta nói không?!" Phàm Minh không chấp nhận việc bị lơ, đành phải hỏi lại. "Câm miệng! Ai cho ngươi nói chuyện?!" Uất Phong phi chiếc ô đỏ tới đánh một quyền tiếp tục lui xa Phàm Minh 500m. Lần này Phàm Minh không dám chậm trễ ngay lập tức dùng khinh công bay về chỗ cũ, chưa đứng ấm chỗ liền bị ô của Uất Phong đánh tiếp xa 500m. "..." Kỳ này làm ma vương thật khó "..." rốt cuộc đại vương người muốn chúng ta tới đây đánh nhau hay nhìn người bị đánh? "..." Chúng ta không tham dự trò chơi của ma bọn ngươi, mời tự nhiên. Uất Phong thở một hơi dài cảm thấy bắt đầu lại nhàm chán, chuẩn bị đi thì bị Ngữ Kỳ kéo lại cô muốn nói mà cổ họng hơi đau trực tiếp ho ra máu. Nguyệt Diệp vội vàng ôm lấy truyền linh khí vào, cô hôm nay dùng quá nhiều chiêu thức trong Băng Thanh Thiên Hoa cạn linh lực dẫn tới thổ huyết cũng là chuyện bình thường. Nhưng anh vẫn xót xa trong lòng truyền liên tục linh khí vào cho cô. "...!Ai làm...?" Uất Phong quay ra nhìn Bắc Kha đang đứng trời trồng, tự dưng bị hỏi ngớ người nhìn "Ai làm tiểu tiên nữ bị thương?" Uất Phong sắc mặt cực kì kém hỏi lại lần nữa, Bắc Kha mãi mới hiểu rồi chỉ Phàm Minh. Dù gì thương thì cũng không phải, chỉ là hao tốn sức đánh nhau với tên ma vương này thôi. Phàm Minh vừa mới quay lại chỗ đứng còn không kịp hiểu chuyện gì ngay lập tức bị Uất Phong bóp cổ, nâng lên cao giọng thế mà sử dụng tương đương với uy áp đại thừa hậu kỳ! "Ngươi làm tiểu tiên nữ bị thương?" Phàm Minh rất muốn chửi, ta bị thương đầy người đã đánh được nàng ta miếng nào chứ?! Nhưng hắn thế mà không nói ra được như bị nhét vải trong miệng vậy! "Hôm nay ta ăn được bát mỳ vằn thắm ngon, không sát sinh nhưng cũng không có nghĩa sẽ tha cho ngươi. Dám làm tổn thương tiểu tiên nữ của ta, tới số!" Uất Phong cả người ma khí dày đặc làm mọi người đang từ dần hồi sức ngay lập tức sắc mặt kém đi. "..." Ngươi muốn hun ma khí chết luôn ta phải không Uất Phong? Tiểu tiên nữ của ngươi sắp chết vì bị hun ma khí vào người rồi đây! Phàm Minh chưa bao giờ thấy ma khí dày đặc như vậy, trong ánh mắt vốn tựa như hết sảy tầm thường lúc này hiện lên tia hoảng hốt cùng lo sợ...!Nếu biết trước cô quen ma tôn thượng cổ...!Không! Không có biết trước... Uất Phong giơ một tay lên đâm móng tay vào cổ họng của hắn lẩm bẩm câu chú gì đó, Phàm Minh nghe được đoạn đầu mặt tái mét dùng sức cầm ma trảo kiếm chém vào vai Uất Phong muốn thoát ra. Ma trảo kiếm chém vào vai Uất Phong bị bật ngược ra như chém phải vật cứng, tê tay đến mức hắn suýt rơi cả thanh kiếm xuống. Ngay sau đó Uất Phong thả hắn xuống đất đi chậm dãi lại gần Ngữ Kỳ, cúi đầu hôn nhẹ xuống môi cô một cái rồi nói "Ta dùng cấm chú vào người hắn, vĩnh viễn không bao giờ được đụng đến ngươi, phái Thiên Hoa với tinh hoa trời đất quỷ mẹ gì đó" Nguyệt Diệp xa xầm mặt mày lau lau môi cô, Bắc Hàn cũng rất muốn làm thế nhưng chỉ có thể lựa chọn im lặng. Uất Phong coi như không nhìn thấy hành động lau môi Ngữ Kỳ của anh. Liếc qua tất cả người trong phái Thiên Hoa làm mọi người rùng mình "Ta hạ cấm chú này không phải vì các ngươi, nhưng vẫn thả xuống cho các ngươi một ân duệ. Ta không mong các ngươi báo đáp nhưng tốt nhất đối xử thật tốt với tiểu tiên nữ, không các ngươi đều sẽ bị ta vặt lông đem nướng rồi hấp thụ hết! Hiểu chưa?! Nhất mấy tên nam tu, tắm rửa cho sạch sẽ đỡ mất công ta hấp thu phải tên thịt hôi!" "..." Hình như trọng điểm bị văng xa ở vế sau. Uất Phong ngay lập tức biến mất để lại một nồi người ngơ ngác. Chỉ có Phàm Minh muốn phát tiết xông lên nhưng mỗi khi có suy nghĩ đó liền ngay lập tức cả cơ thể đau như bị phế! Ma tộc như rắn mất đầu bị tu tiên giả sau hồi ngơ ngác tiếp tục đuổi đánh đành phải bê đại vương nhà mình chạy, chạy đến thê thảm! "Huynh có thể nói lại lời nói kia không?" Thấy mọi chuyện đã yên xuống, cô vẫn nằm trong lòng Nguyệt Diệp hấp thu linh khí. "Lời nào?" Nguyệt Diệp nhìn cô rồi lại cúi xuống tiếp tục dẫn linh khí. "Hừ! Huynh không nhớ? Không nhớ thì thôi!" Cô bực bội, mới nói cách đây được hai canh giờ mà đã quên là sao?! Ngữ Kỳ muốn ngồi dậy không thèm hấp thu linh khí nữa thì bị anh cúi xuống hôn lên môi cô mỉm cười vẫn như ánh trăng treo trên cao "Ta yêu muội" "Ta cũng yêu huynh" Cô mỉm cười rạng rỡ. Mười một năm sau, tại Thiên Hoa phái. Tần Khoa bây giờ đã chính thức thành hàng đại sư huynh. Ngữ Kỳ cùng Nguyệt Diệp kết đạo lữ từ mười năm trước lúc này đã có một bé trai kháu khỉnh, cô vậy mà tiếp tục mang thai làm cả giới tu tiên chấn động. Mang một đứa khó trên trời bây giờ tận hai đứa sao?! Nguyệt Diệp đã là trưởng môn của phái Thiên Hoa, Bắc Kha đi ngao du xuống nhân gian chơi. Chỉ có... Ngữ Kỳ sau mười một năm vẫn xinh đẹp rung động lòng người, cô vuốt ve Âm Kiếm lại thấy bóng dáng đứng trước mặt mình mỉm cười "Sư phụ." Bắc Hàn nhìn cô cười hạnh phúc như này thực sự rất đau...!Ngữ Kỳ đứng dậy nhìn hắn chắp tay hành lễ quy củ. "Ta sắp phải bế quan thời gian dài để cố gắng phi thăng rồi." Bắc Hàn từng đó năm cũng chẳng thể làm gì ngoài việc chúc phúc cô rồi bế quan trong núi Tiên Dật. "Người muốn nói gì với đệ tử?" Ngữ Kỳ nhìn ra. "Năm đó...!Nếu ta cứu nàng trước ở vực ma tộc...!Liệu có phải kết quả chúng ta...?" Ngữ Kỳ ngẫm lại, rồi lắc đầu làm cho ánh mắt Bắc Hàn thất vọng không thôi trầm xuống cô mới nói "Kết quả của con và người không thể thay đổi, sư phụ trong lòng người công tư phân minh. Trong lòng có bách tính không thể có tình yêu, trong lòng có tình yêu lại không thể có bách tính. Dù Nguyệt Diệp không xuất hiện, kết quả cũng không thể thay đổi" Bắc Hàn nghe xong càng nhói đau, chỉ có thể lại gần ôm chặt lấy cô, Ngữ Kỳ cứng đờ người sau đó cũng ôm lại hắn. Hắn trong lòng tràn đầy chua xót, đây là lần đầu tiên cô không cự tuyệt cái ôm của hắn... Sau đó hắn về núi Tiên Dật thì không ra khỏi đó nữa. Ngữ Kỳ chỉ có thể lắc đầu ngâm nhẹ nhàng một câu thơ... Mưa là nước mắt của trời. Tiếc thương tình cũ của ta với nàng. Từ ngày nàng bước sang ngang. Trời buồn trời khóc nắng vàng còn đâu. . . . . . Ta nói, các nàng đừng hy vọng vào Phàm Minh, hắn chỉ là nhân vật qua đường thôi. Đến chữ nam phụ còn không có đâu, dã tâm của hắn lớn cực kì không thể thuần hoá.