Viên Tinh Châu theo bản năng duỗi tay đẩy bả vai của Diệp Hoài, nhưng mà ngay lúc Diệp Hoài hung tợn mà hôn tới, ngón tay của cậu cuộn lại một chút, lại đổi thành nắm lấy áo của đối phương. Tư thế này quá mức ngoan ngoãn, thế nhưng lại đã kích phát dục vọng chà đạp của Diệp Hoài, Viên Tinh Châu chưa kịp mừng thầm gian kế của mình thực hiện được, đã bị người ghim chặt ở trong lồng ngực vừa cắn lại vừa hôn, như là khối thịt mỡ đưa đến miệng của con sói đói, lập tức phải bị người nuốt trọn vào trong bụng. Mưa to như trút nước, có gió vù vù quét qua, chiếc ô ở trên mặt đất cũng bị cơn gió thổi tung lên. Ở khe hở giữa những đợt bị gặm nhấm, Viên Tinh Châu hé mắt liếc nhìn, bèn thấp thoáng trông thấy một bóng đen ở bên cạnh quay mòng mòng lăn ra xa. Viên Tinh Châu: "???" Viên Tinh Châu: "!!" "Aaa --" Viên Tinh Châu phục hồi tinh thần lại, đẩy Diệp Hoài ra một phen, co giò chạy đuổi theo chiếc ô che mưa, "Ô! Ô bay mất!" Diệp Hoài, nhân vật nhất thời chẳng buồn để ý ô bay hay không bay, bị người đẩy ra, đứng hình trong chốc lát, "Em......" Viên Tinh Châu đã chạy đi mất rồi. Diệp Hoài nheo mắt, nửa ngày mới phản ứng được, tức thì cáu giận đến nỗi mắng một câu thô tục: "...... Đệch! Lợn này!" Thế gió càng mạnh, chiếc dù lớn màu đen lăn vòng vèo lả lướt, mấy chiêu Lăng Ba Vi Bộ né tránh bàn tay của Viên Lợn Nhỏ* chụp tới. Viên Tinh Châu lập tức sốt ruột, vung cánh tay ra lấy vận tốc trăm mét trên giây lao về phía trước, trong nháy mắt cả người đều mất dạng. *nguyên văn: Viên Tiểu Trư