"Anh đúng là đồ con cún." Viên Tinh Châu bất đắc dĩ mà liếc nhìn Diệp Hoài một cái, đành phải một lần nữa thay dép lê, xoay người xuống nhà bếp nấu mì. Diệp Hoài thoải mái nằm ườn trên ghế sô pha chờ được ăn, lại thuận tay sờ đến máy chơi game. Viên Tinh Châu nấu ăn ở trong bếp, hắn thì nấu ăn ở trong game, làm đồ ăn bán lấy tiền, tiện đường nhận vài cái nhiệm vụ. Lúc nhiệm vụ phụ được hoàn thành, Viên Tinh Châu vừa vặn bưng ra hai bát mì, mì sợi chụng nước sôi, bỏ thêm mấy cọng cải thìa, phía trên còn có thịt bò kho tương đã cắt lát, dày mỏng không đồng đều, nhưng có thể nhìn ra rất dụng tâm. "Thịnh soạn thế......" Diệp Hoài đi qua dùng bữa, "Thực ra nấu một bát mì gói là đủ rồi." "Mì gói nhiều dầu, không lành mạnh." Viên Tinh Châu ngồi xuống ở phía đối diện, dùng đũa đảo lên nếm một miếng, có chút xấu hổ, "Hình như là hơi nhạt." Diệp Hoài lại chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu ăn hùng hục, cả mì lẫn thịt đều thủ tiêu sạch sẽ, cuối cùng ngay cả nước lèo cũng rót cả vào bụng, lúc này mới thỏa mãn dựa người về sau, híp mắt ừng ực một tiếng. Viên Tinh Châu nhìn mà trợn mắt há mồm, "Anh làm sao mà đói đến mức này?" "Cả một ngày không ăn rồi." Diệp Hoài phất tay: "Còn không?" Viên Tinh Châu đẩy bát của chính mình qua. "Thôi." Diệp Hoài lại nói, "Trưa nay mời em đi ăn, muốn ăn cái gì?" "Ăn gì cũng được ạ." Viên Tinh Châu tươi cười, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện hợp đồng, rồi lại chần chừ. Diệp Hoài nhìn về phía cậu đầy nghi hoặc. "Có chuyện này......" Viên Tinh Châu nói, "Có thể phải thương lượng với anh một chút, bữa trưa để em mời anh đi." Giữa trưa, Viên Tinh Châu lái xe, chở Diệp Hoài đến một nhà hàng trong hẻm nhỏ. Địa chỉ là Lý Ngộ chọn, căn nhà "tứ hợp viện*" được cải tạo thành nhà hàng kiểu Trung Quốc, cổng vào không lớn, bên trong là cả một không gian rộng rãi. Mỗi bàn cho khách đều độc chiếm một góc sân, bên cạnh bàn ăn là một bụi trúc xanh, khung cảnh tĩnh mịch và xinh đẹp, cũng không sợ để lộ việc gì riêng tư. *tứ hợp viện: là một kiến trúc nhà phổ biến của TQ thời xưa, "tứ" chỉ tứ phía là "đông, tây, nam, bắc", "hợp" tức là phòng ốc ở bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, hình thành nên một kết cấu hình chữ "khẩu" ("口") Ôn Đình ấy vậy mà cũng có mặt, đang ngồi kia nói chuyện với Lý Ngộ, lúc hai người bọn họ tiến vào, Ôn Đình vừa lúc ngẩng đầu, vẫy tay về phía Viên Tinh Châu. Viên Tinh Châu đã giải thích qua cho Diệp Hoài về yêu cầu trong hợp đồng, bốn người ngồi xuống gọi món xong, liền bắt đầu nói vào chính sự. "Điều khoản ràng buộc đạo đức ở nước ngoài rất phổ biến, các ngôi sao trong nước tuy rằng đều không muốn chịu ràng buộc, nhưng rất nhiều người hiện đang đề xuất việc này. Tôi cảm thấy không sao cả." Ôn Đình mở miệng trước tiên, chủ động nói, "Chỉ là chuyện của hai cậu, ít nhiều gì cũng là một tai họa ngầm." Viên Tinh Châu không nghĩ tới gã vừa mới vào đầu đã đề cập thẳng chuyện này, mà thái độ lại vô cùng rõ ràng, bèn tỏ ra cảm kích mà gật đầu với gã. Diệp Hoài cũng chưa nói gì cả, chỉ là lấy hợp đồng qua xem lại một lần. "Nữ chính là ai?" Diệp Hoài hỏi, "Điều khoản này là thật sự chỉ nhằm vào em ấy, hay là tất cả mọi người đều có?" "Nữ chính là Trình Trình, tôi đã hỏi thăm qua, tất cả mọi người đều có, nhưng điều khoản ràng buộc của Tinh Châu nghiêm ngặt hơn một chút." Lý Ngộ nói. Diệp Hoài kinh ngạc: "Tại sao ràng buộc của em ấy lại nghiêm hơn?" Bên cạnh có người phục vụ đi tới dọn món lên, Lý Ngộ tạm thời ngậm miệng, chờ cho người nọ đi xa rồi mới nói: "Hiện tại rất nhiều người đang lan truyền việc hai cậu kết hôn giả để che giấu scandal, lời đồn kiểu gì cũng có, nhà làm phim lo lắng scandal liên quan đến một trong hai người bọn cậu, cho nên rất để ý. Ứng cử viên cho đoàn phim vẫn luôn ở trong tình trạng đổi tới đổi lui, hôm ấy nếu không ký kết tại chỗ, rất có thể đã bị đổi thành người khác." "Đương nhiên, nhà tài trợ rất ủng hộ cậu, cũng là có thể một trong những nguyên nhân ký kết được thuận lợi." Lý Ngộ nói với Viên Tinh Châu, "Cái cậu Đàm Ngôn Kha kia...... có thời gian thì cảm ơn cậu ta một tiếng, có lẽ cậu ta biết được chút gì." Viên Tinh Châu sửng sốt, lúc này mới ý thức được là đang nói chuyện Đàm Ngôn Kha đột nhiên xuất hiện ngày hôm đó, đại khái là nghe được tin đồn gì, cho nên đi theo đến công ty của mình. Chỉ là không biết sau đó lại mời cậu đi ăn, phải chăng là muốn nói chuyện này. Diệp Hoài ở giữa cậu và Lý Ngộ nhìn tới nhìn lui đầy hoài nghi, ánh mắt kia lộ rõ vẻ bất mãn đối với việc họ Đàm dính líu vào. Viên Tinh Châu đành phải trước tiên cho hắn một ánh mắt trấn an, ngụ ý về nhà rồi nói. "Em biết rồi." Viên Tinh Châu nói, "Chỉ là em và Diệp Hoài đều gánh trách nhiệm, mấy lời đồn này......" "Chín phần thật một phần giả, không biết người thả ra tin tức là cố ý như vậy, hay là vốn dĩ không không quá rõ ràng toàn bộ cục diện," Lý Ngộ nhéo sống mũi, tiếp theo đó nói, "Hai cậu lúc trước kết hôn, rốt cuộc là để che giấu chuyện gì?" Viên Tinh Châu và Diệp Hoài liếc nhìn nhau. Viên Tinh Châu có chút mờ mịt: "Em...... không biết." Khi đó cậu là một quả hồng mềm bị vo tròn bóp dẹp, nếu công ty muốn che giấu một sự việc nào đó, số người biết được tự nhiên là càng ít. Viên Tinh Châu chỉ là dùng kết hôn đổi lấy một vài điều kiện nào đó. Lý Ngộ trước đây đã từng hỏi qua, nhưng không quá tin tưởng vào câu trả lời của Viên Tinh Châu, cho nên hôm nay lại hỏi một lần nữa. Viên Tinh Châu vẫn đáp như vậy, gã mới hiểu được người này là thật sự không quá tường tận. Diệp Hoài lại rơi vào trầm tư. "Dù sao cũng không phải là hai chúng tôi." Diệp Hoài khẽ nhíu mày, sắc mặt lại có chút nghiêm trọng, "Chuyện này rất hệ trọng, những người biết rõ nội tình sẽ không chủ động tiết lộ ra ngoài." Lý Ngộ: "Cũng không tiện tiết lộ cho tôi?" Diệp Hoài gật đầu: "Tốt nhất là không biết." Mọi người lại đều rơi vào trầm tư. "Vậy tôi sẽ nói thử quan điểm của tôi nhé. Điều khoản đạo đức mà Tinh Châu ký lần này, tuy rằng chịu nhiều ràng buộc hơn, nhưng cũng tương đương với tự chứng minh được sự trong sạch. Dù sao cậu ấy cũng không làm việc gì xấu, tai hoạ ngầm duy nhất chính là quan hệ của hai cậu." Lý Ngộ nói, "Phương án số 1 của tôi, là hai cậu trước khi khởi quay, tìm một cái cớ mà ly hôn sớm nhất có thể." Lời này vừa nói ra, Viên Tinh Châu và Diệp Hoài đều sững sờ. Ôn Đình hiển nhiên đã nghe qua phương án này, gật đầu với hai người bọn họ. "Ly hôn?" Diệp Hoài khó thể tin được mà nói, "Chương trình tạp kỹ của tụi tôi vừa mới chiếu xong đêm nay, bây giờ đã chuẩn bị phải ly? Có hơi vô lý quá không!" "Đoàn phim tạm thời xác định thời gian khởi quay là ngày 1 tháng 12. Có đầy đủ thời gian làm công tác trải chiếu lót đường, tôi sẽ thu xếp lần lượt lịch phỏng vấn cho Tinh Châu. Nguyên nhân cứ xác định là ở việc cậu ta vì yêu mà lo được lo mất, thường xuyên ghen tuông, thế nên các cậu thường xuyên khắc khẩu." Lý Ngộ nói, "Hoặc là các cậu có ý tưởng khác tốt hơn, cũng có thể đề xuất. Chỉ cần không gây tổn hại đến hình tượng của cả hai, chúng tôi tình nguyện phối hợp." Giải trừ tai họa ngầm này trước khi hợp đồng có hiệu lực, đây thật sự là một cách làm tương đối triệt để. Viên Tinh Châu trước giờ chưa từng nghĩ đến cách làm này, nghe Lý Ngộ nói xong, càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Đến lúc đó hai người đã ly hôn, đoàn phim chưa bắt đầu quay, hợp đồng cũng chưa bắt đầu có hiệu lực, nếu đoàn phim không hài lòng có thể đổi người. Nếu đoàn phim không đổi, vậy chính mình cũng không phải lo lắng gì về sau. "Tôi cũng cảm thấy có thể suy xét." Ôn Đình nhìn về phía Diệp Hoài, nói, "Nhìn vào thành phần fan của cậu, cậu khôi phục trạng thái độc thân có lẽ càng dễ hút fan hơn." Đa phần fan ngày trước của Diệp Hoài chính là fan only, điều kiện của bản thân hắn lại tốt, già trẻ đều thích, chuyện ly hôn đối với fan mà nói, ngược lại là có nhiều lợi ích. Viên Tinh Châu thì lại nương tựa vào fan CP nhiều hơn một chút, đến lúc đó fan chắc chắn sẽ có dao động nhất định, nhưng cậu dù sao cũng đã đổi lĩnh vực, chỉ cần biết bán thảm* sao cho thích hợp, xây dựng hình tượng si tình vì yêu lo được lo mất, cũng sẽ ổn định một thời gian. *bán thảm: tỏ vẻ tội nghiệp để lợi dụng lòng thương hại của người khác. "Phương án này quá bốc đồng." Diệp Hoài lại không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt, nói, "Tôi không đồng ý, phương án số 2 thì sao?" Lý Ngộ khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó, bị Ôn Đình giơ tay chặn lại. "Phương án số 2 là cậu và Tinh Châu duy trì hôn ước ổn định, cho đến hết thời hạn ràng buộc của hợp đồng." Ôn Đình nói, "Phương án này càng bớt phiền phức, ưu điểm là hình tượng ân ái thích hợp lên sóng chương trình truyền hình, các nhà tài trợ cũng càng có khuynh hướng lựa chọn kiểu nghệ sĩ có hôn nhân ổn định; khuyết điểm là khoảng cách thời gian quá dài, tiềm tàng nhiều nguy cơ. Nhỡ đâu một trong hai người các cậu yêu đương, việc này nhất định là phiền toái." Diệp Hoài quay sang Viên Tinh Châu: "Thái độ của em thế nào?" Viên Tinh Châu cũng do dự hẳn, hai phương án này chẳng qua chỉ khác biệt ở chỗ đau ngắn và đau dài. "Em thế nào cũng được." Viên Tinh Châu nói. Diệp Hoài nhíu mày: "Không có hỏi em chọn cái nào." Viên Tinh Châu tạm ngừng một chút, chỉ đành phải nói, "Em...... không có dự định yêu đương với người khác." "Tôi cũng không có." Diệp Hoài thở phào nhẹ nhõm, "Vậy số 2 đi, duy trì hiện trạng." "Nhưng nếu chọn số 2......" Viên Tinh Châu lại đột nhiên hỏi, "Có thể nghe thử ý nghĩ của em một chút chứ?" Ai nấy đều sửng sốt. "Cậu cứ nói." Ôn Đình gật đầu với cậu. Viên Tinh Châu liếc nhìn Diệp Hoài một cái, sau đó nói: "Nếu Diệp Hoài vì em mà duy trì đoạn quan hệ này, em hy vọng trích ra 50% thù lao đóng phim làm tiền bồi thường. Nếu không em càng có khuynh hướng chọn phương án số 1." Lý Ngộ: "......" Ôn Đình: "......" "Em có bệnh đấy à?" Diệp Hoài thoáng sửng sốt, không thể hiểu được mà nói, "Em đóng phim của em thì liên quan gì đến tôi? Tôi thiếu gì chỗ tiền kia của em?" "Khác nhau mà, nếu anh không phối hợp, em hoặc là không có tư cách tham gia đóng phim, hoặc là có thể phải bồi thường tiền." Viên Tinh Châu giương mắt, nhìn hắn đầy nghiêm túc, "Số tiền này anh nhận lấy, em mới có thể an tâm." Sắc mặt của Diệp Hoài biến đổi, bàn tay đặt trên bàn cuộn lại thành nắm đấm, hiển nhiên là vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Viên Tinh Châu. "Hoài ca," Viên Tinh Châu không khỏi hít sâu một hơi, tiếp theo đó phủ tay mình lên mu bàn tay của hắn: "Hoài ca, em thật sự...... đặc biệt muốn đóng vai nam chính này, em rất sợ bỏ qua cơ hội này......" Sự tình dù sao cũng là do chính mình khơi mào lên, nếu không phải mình chủ động nhắc tới Diệp Hoài, xào xáo CP Hoài Châu, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng sẽ không thu hút nhiều sự chú ý như bây giờ. Hai người cũng có thể ly hôn bất kỳ lúc nào, dù sao mỗi người một nơi đã nhiều năm, tình cảm phai nhạt cũng không thể tránh khỏi, công chúng về cơ bản sẽ không để ý chuyện này. Sắc mặt của Diệp Hoài thay đổi mấy lần, đôi mắt nhìn chằm chằm Viên Tinh Châu trong chốc lát. Viên Tinh Châu bày ra vẻ mặt thành khẩn, chờ mong mà nhìn hắn. Hắn lại im lặng không lên tiếng mà rút tay về. Lý Ngộ lập tức hỏi: "Cần soạn hợp đồng sao?" "Không cần!" Viên Tinh Châu liền đáp lời. "Vậy tụi tôi đi trước." Ôn Đình đảo mắt nhìn hai người, vỗ vỗ Lý Ngộ, nói với Viên Tinh Châu, "Hai cậu ăn thong thả, đúng rồi Tinh Châu, hôm nào thuận tiện gọi điện cho tôi, đưa cậu đi chỗ này hay lắm." Gã nói xong liền đứng dậy, kéo Lý Ngộ, túm người lôi xềnh xệch đi mất. Trong sân chỉ còn lại mỗi hai người, Viên Tinh Châu đang suy tính xem nên nói cảm ơn như thế nào, liền thấy Diệp Hoài trưng ra vẻ mặt không biểu cảm mà nói: "Chà, còn xếp hàng cơ đấy, nào là nhà tài trợ, nào là người đại diện......" Viên Tinh Châu: "......" Diệp Hoài lúc không lên tiếng dọa người dã man, nói chuyện kiểu âm dương quái khí như vậy, ngược lại là làm người yên tâm hơn một chút. "Đàm Ngôn Kha là gặp được ở công ty vào hôm ký hợp đồng, cậu ta muốn đi ăn, em không đồng ý." Viên Tinh Châu nói, "Ôn ca là cái hôm mà anh uống say, anh ta gọi điện cho anh nói chuyện thuê nhà, tiện thể nhắc đến có rảnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm." "Tôi uống say?" Diệp Hoài lại nhíu mày, "Tôi uống say lúc nào?" Viên Tinh Châu: "Cái hôm đi tụ họp bạn học cùng em đó?" "Nói đùa, chút xíu rượu như vậy có thể làm tôi say?" Diệp Hoài nhìn cậu đầy vẻ khó tin, "Em chưa từng đi uống với tôi?" Viên Tinh Châu: "......" Hai người đương nhiên đã từng đi uống cùng nhau, nhưng nồng độ rượu ở quán bar có cao đến mấy cũng đều bị pha loãng rồi, lại còn là hớp từng ngụm nhỏ, sao có thể giống như đi nhậu nhẹt tụ hội với bạn bè. Viên Tinh Châu cũng không có mặt mũi đề cập đến chuyện hai người bị bảo vệ đuổi đi, cậu đoán Diệp Hoài hơn phân nửa là không nhớ rõ, lúc này mới có thể ăn nói hùng hồn như vậy. "Không say." Viên Tinh Châu nói, "Ngày đó anh không say, nhưng ngủ mất tiêu, như vậy được rồi chứ?" Diệp Hoài tỏ vẻ bực bội nói: "Em nói được là được thôi, em là kim chủ papa." Viên Tinh Châu: "......" Hai người bọn họ ăn cũng gần xong, Viên Tinh Châu nhấn chuông, gọi người tới tính tiền. "Kim chủ papa buổi chiều có kế hoạch gì không?" Diệp Hoài thấy cậu không đáp lời, lại hỏi, "Muốn về nhà đọc báo sao? Hoặc là đi tập thể hình? Đánh golf? Cưỡi ngựa? Ồ quên mất, lịch trình của papa bận rộn, buổi tối còn phải đi gặp nhà tài trợ......" "Em không gặp nữa được chưa......" Viên Tinh Châu bị hắn gọi đến đỏ bừng cả mặt, bất đắc dĩ nói: "Anh đừng gọi em như vậy! Lần này thù lao đóng phim nhiều gấp đôi so với lần trước, chia cho anh thì em cũng không thiệt chút nào......" "Vậy mới nói papa hào phóng quá mà! Mấy trăm vạn mua đứt tôi trong một năm." Diệp Hoài chặc lưỡi nói, "Em là kim chủ em thích gặp ai thì gặp người đó, tôi là bồ nhí, đâu có quan trọng." Viên Tinh Châu: "......" Trong lúc nói chuyện một nhân viên phục vụ đẹp trai đi tới tính tiền, dùng ánh mắt kinh hãi quét qua hai người. Diệp Hoài lấy ra kính râm đeo lên, vẻ mặt cao lãnh, tạm thời ngậm miệng. Viên Tinh Châu cũng móc ra kính râm, nhanh chóng bất chấp cảnh ngộ mà tính tiền. Hai người về nhà, Diệp Hoài lên xe, lại tiếp tục cù nhây hỏi: "Kim chủ papa vất vả rồi, muốn làm tiết mục giải trí bên lề gì không?" Viên Tinh Châu quả thật sắp bị hắn giận lẫy đến chết, thế nhưng Diệp Hoài không nhận tiền thì trong lòng cậu càng bứt rứt, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải miễn cưỡng chấp nhận kiểu xưng hô này. Rốt cuộc thì Diệp Hoài chính là khó chịu ở trong lòng, nhắc mãi một thời gian hẳn là sẽ cảm thấy chán thôi. "Tiết mục giải trí bên lề gì cơ?" Viên Tinh Châu hùa theo hắn, hỏi: "Đi...... uống cốc trà? Uống cà phê?" "Tôi chả biết, tôi lại chưa bao nuôi người ta bao giờ." Diệp Hoài liếc xéo cậu, "Papa cũng là lần đầu tiên?" Viên Tinh Châu: "......" "Em......" Viên Tinh Châu hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười, duỗi tay qua, "Em thật sự là lần đầu tiên, xin chỉ dạy nhiều nhiều." "Trùng hợp thế, hai chú chim non." Diệp Hoài vươn tay, ý tứ sâu xa mà nhếch miệng cười, "Chỉ dạy nhiều nhiều." ============================================= Editor: Thứ lỗi cho tôi vì đã chém gió hơi nhiều:)) Nguyên văn của "hai chú chim non" là "雏儿"(chuy nhi), nghĩa đen thì đúng là gà con chim non, nhưng mà ngụ ý là người mới non nớt thiếu kinh nghiệm. Thôi nói chung các cô hiểu thế nhé =)) Đầu chương nguyên văn Tinh Châu cũng nói là "anh quá chó", nhưng tôi cảm thấy từ "chó" trong tiếng Việt hơi nặng nên sửa một chút. Tôi còn có xúc động muốn edit kim chủ papa thành "bố đường" hoặc là "cha nuôi giàu sụ" gì đó... nhưng thôi để kim chủ papa cho nó vui tai =))