Cuộc ly hôn hoàn mỹ

Chương 31 : Đây rõ ràng là kết quả cho sự nỗ lực của tôi!

Bài đăng weibo của các vị khách mời như là đang liên tiếp ném mấy hòn đá vào trong hồ nước, tuy rằng bọn họ đều không phải thành phần tên tuổi lớn, sức ảnh hưởng cũng có hạn, thế nhưng tin tức được tiết lộ quá làm người bất ngờ, rất chóng tầng tầng lan truyền ra, hình thành cơn lốc xoáy lớn. Đám người qua đường ăn dưa đều kinh ngạc. "Cái gì? Diệp Hoài thế mà lại biết nấu cơm? Có phải là dàn dựng không đó?" "Chắc nói giỡn chơi thôi, Diệp Hoài sao có thể biết nấu cơm? Anh ấy không phải nói ở nhà cái gì cũng không làm sao?" "Tui cảm thấy vẫn là có khả năng, biết làm và thích làm không phải cùng một chuyện mà, lần trước ảnh đế nọ dẫn con lên chương trình tạp kỹ không phải cũng là cao thủ nấu cơm sao?" "Đây là lần đầu tiên trong bốn năm qua Diệp Hoài Viên Tinh Châu và Nguyên Trừng quay chương trình chung chứ hả, cộng đồng mạng cũng giỏi bịa đặt, một mực khẳng định người ta bất hòa. Bất hòa có thể cùng nhau quay chương trình sao? Mong chờ chương trình phát sóng @Mùa Yêu Của Thần Tượng." "Sinh thời vậy mà có thể nhìn thấy ba người chung một khung hình, kích động! @Mùa Yêu Của Thần Tượng" "Fan Hoài Châu báo cáo, đã nạp đầy thẻ hội viên*! @Mùa Yêu Của Thần Tượng là tuần này phát sóng hay là tuần sau? Sẽ không cho tụi này leo cây đó chứ?" *thẻ hội viên hay membership, các nền tảng streaming/ phát sóng video trả phí như Netflix, WeTV,... cần nạp tiền để duy trì trạng thái hội viên VIP hoặc xem các chương trình tính phí. "Siêu cấp mong đợi! Tập tuần trước không có phát preview tập sau, rốt cuộc nào ngày nào phát sóng vậy??? @Mùa Yêu Của Thần Tượng." "Diệp Hoài biết nấu cơm đã chấn động mẹ tui, còn nữa, PYH kia có ý gì? Viên Tinh Châu cũng tự soạn nhạc sao?" "Châu Châu trước kia thường xuyên sáng tác ngẫu hứng, trong nhóm hồi trước chỉ có một mình anh ấy hiểu nhạc cụ." "Không phải fan Nguyên Trừng, nhưng sao tôi lại cảm giác thủy quân của Viên Tinh Châu cứ làm quá thế nào ấy nhỉ? Nguyên Trừng của tụi tôi còn đang chuẩn bị phát hành album thứ ba, thành viên chung nhóm cũ làm ơn đừng lôi kéo giẫm đạp hòng cọ nhiệt độ, ngày 12 tháng 10 hoan nghênh người qua đường ăn dưa có thể lưu ý ca khúc mới của đại soái ca,《CRAZY》." "Châu Châu và Nguyên Trừng là đồng đội tốt anh em tốt nha, quan hệ của hai người vẫn luôn rất hòa thuận, là kiểu quan hệ có thể tùy tiện nói giỡn với nhau. Hoan nghênh cả nhà chú ý đến ca khúc tự sáng tác mới của ca sĩ Nguyên Trừng,《CRAZY》, ra mắt vào lúc 9 giờ ngày 12 tháng 10 nha!" "Cút cmn đê chứ mà anh em tốt, fan của nhóm nhạc hồi trước lên tiếng đây, trong cái nhóm này đều là tình anh em lật mặt như lật bánh tráng, tui trái lại là tương đối chờ mong màn kháy đểu của ba người, hôm nào chiếu vậy? @Mùa Yêu Của Thần Tượng" 《 Mùa Yêu Của Thần Tượng 》 vốn dĩ được xác định là phát sóng vào 9 giờ tối thứ Bảy hằng tuần, trước mắt mới phát sóng một tập, rating chẳng ra thể thống gì. Trước đây có người tung tin là chương trình này nếu tập sau còn không khởi sắc, có khả năng lịch chiếu sẽ bị đẩy đến đêm khuya thứ Sáu, nhường chỗ cho một chương trình truyền hình thực tế sống sót nơi hoang dã khác. Hiện tại sức chú ý của mọi người đột ngột tăng cao, muốn kiểm chứng xem Diệp Hoài có thật sự biết nấu cơm hay không, muốn nhìn ba người chung một khung hình, chờ ăn cơm chó, người người thập phương tứ phía sôi nổi thúc giục weibo chính thức đăng thông báo, thế là đưa《 Mùa Yêu Của Thần Tượng 》lên ngồi chễm chệ ở một vị trí nằm giữa danh sách hot search. Ở thời điểm Viên Tinh Châu về đến nhà rồi gián tiếp hỏi thăm WeChat của Doãn Phi từ người khác, weibo chính thức rốt cuộc đăng bài thông báo, tuyên bố thời gian phát sóng của tập có sự tham gia của Diệp Hoài và Viên Tinh Châu là ngày 10 tháng 10, 9 giờ tối thứ Bảy. Chương trình phát sóng vào ngày mùng 10, vừa khéo hâm nóng trước thềm phát hành cho ca khúc mới của Nguyên Trừng. Viên Tinh Châu biết ca khúc ngủ ngon của chính mình khẳng định sẽ không được lên sóng. Thực ra không lên sóng cũng tốt, người đại diện của Nguyên Trừng vô cùng am hiểu chiến thuật marketing lăng-xê, Lý Ngộ lại là một loại hình hoàn toàn khác, đến lúc đó nhỡ đâu đám fan Trừng đổi trắng thay đen bêu rếu um xùm một phen, chưa biết chừng còn sẽ làm người ta cảm thấy mình mới là đứa không biết xấu hổ. Dù sao cũng có bài đăng weibo của Doãn Phi và chia sẻ của các vị khách mời, mọi người đều biết chuyện Diệp Hoài nấu cơm, ít nhất cảnh quay của Diệp Hoài sẽ không bị cắt. Viên Tinh Châu thêm WeChat của Doãn Phi, vốn định nhắc nhở cô nàng xóa Weibo, lần này ngược lại không biết nên nói như thế nào. "Em ngu quá đi mất, em quên đổi tài khoản." Doãn Phi thấy Viên Tinh Châu chủ động thêm bạn bè với mình, kích động mà gọi điện thoại tới, hú hét nửa ngày, sau đó mới nói, "Em cho rằng Viên ca anh không muốn thêm bạn với em, nên cũng ngại đề cập tới." Viên Tinh Châu mở loa ngoài đặt ở một bên, vừa thay quần áo vừa cười: "Sao lại thế được, trông anh có vẻ rất khó ở chung sao?" "Không có không có! Em thấy anh đặc biệt dễ ở chung, chính là cái kiểu mềm mại, làm người đặc biệt có ham muốn bảo hộ," Doãn Phi cười hì hì nói, "Nhưng em sợ Hoài ca không đồng ý, anh không biết đâu, ngày đầu tiên em cùng anh đi ra ngoài, sau khi trở về Hoài ca dùng ánh mắt kia nhìn em, thiếu chút nữa là đục em thành cái sàng...... Hahahaha......" "Làm gì đến nỗi." Viên Tinh Châu cười nói, "Anh ấy không có ý đó đâu." "Sao có thể không phải! Anh quá dễ mắc cỡ." Doãn Phi nói, "Hôm sau lúc anh thay em lên núi, Hoài ca còn quát em, em suýt nữa bị dọa khóc......" Viên Tinh Châu: "......" "Sau đó thấy anh ấy lên núi đưa áo cho anh, chị Lý Di mới nhắc nhở em là anh ấy đau lòng cho vợ yêu, huhuhu," Doãn Phi nói, "Ngày đó quả thật, vừa chua xót lại vừa thỏa mãn. Tại cái tên đĩ tâm cơ Nguyên Trừng hết, mọi người đều cho rằng hai anh là giả cơ đấy, sau đó mới phát hiện quả thật đúng là không thể nào thật hơn." Viên Tinh Châu quả thật dở khóc dở cười, thầm nghĩ tụi anh chính là giả mà. Thế nhưng giới giải trí thị thị phi phi, người khác suy đoán như thế nào cũng không quan trọng, chính mình lại không thể tùy tiện thừa nhận. Cũng may Doãn Phi không tán gẫu quá lâu, bên kia cô nàng còn đang sửa soạn lại hành lý, chờ tổ sản xuất chương trình sắp xếp xe đưa rước. Hai người hẹn nhau về sau lại tụ họp, Viên Tinh Châu liền cúp điện thoại, mang quần áo bẩn đi giặt, tiện thể thu dọn nhà cửa một chút. Diệp Hoài từ lúc trở về liền đi ngủ bù, cửa cũng không đóng, nằm thành hình chữ X ở trên giường. Viên Tinh Châu có chút khó hiểu, trong lúc quay chương trình Diệp Hoài rõ ràng mỗi ngày đều dậy rất sớm, sau khi trở về lại cứ như thể suốt mấy ngày ngủ không ngon. Cậu vốn dĩ muốn giặt đồ giúp Diệp Hoài luôn một thể, tình hình thế này lại không tiện quấy rầy, đành phải lặng lẽ đóng cửa cho hắn, sau đó lau dọn qua một lần căn chung cư nhỏ mấy ngày không ở, lau xong đồ đạc lau sàn nhà, lại lột vỏ bọc ghế sô pha và đệm ghế ăn mang đi giặt sạch, cho vào máy sấy khô. Chạng vạng, giấc ngủ trưa siêu dài của Diệp Hoài rốt cuộc kết thúc, hắn vừa đẩy cửa liền ngửi được mùi hương nước xả vải tươi mát tràn ngập trong không khí. Trong nhà sạch sẽ tinh tươm như mới, từ sàn nhà cho đến đồ đạc đều không nhiễm một hạt bụi. Viên Tinh Châu mới tắm xong, quấn khăn lông trên đầu, ngồi xếp bằng ở trên sô pha lướt Weibo. "Làm gì đó?" Diệp Hoài dựa người vào cửa, lười nhác đưa mắt nhìn cậu. "Lướt Weibo, Phan Vân Hải kết bạn với em, hỏi em có muốn cùng nhau làm âm nhạc hay không." Viên Tinh Châu nói với giọng khó mà tin nổi, "Em cũng không biết hắn làm âm nhạc, anh biết hắn sao?" Diệp Hoài: "Không biết." Bài chia sẻ của Phan Vân Hải khiến cho Viên Tinh Châu xúc động nhất, ca khúc ngẫu hứng chưa đặt tên kia là một loại tình cảm ôn nhu tinh tế, như mưa rơi như sương mù, không thích hợp với ồn ào náo động. ca khúc mới của Nguyên Trừng lại đúng như tên gọi, là sự phát tiết điên cuồng. Viên Tinh Châu chưa bao giờ để ý tới vị khách mời nam có cảm giác tồn tại thấp nhất này, thế nhưng lúc nhìn thấy bài chia sẻ kia, lại có một loại cảm giác tri kỷ lạ thường. Có thể được người khác thấu hiểu những gì mình biểu đạt, thật sự là một sự kiện vô cùng hạnh phúc. Ngặt nỗi Phan Vân Hải tuy rằng mờ mịt giãi bày một chút, cũng không hề trực tiếp nhắc đến tên Nguyên Trừng, thế nhưng fan của Nguyên Trừng cũng đã đánh hơi được tín hiệu nào đó. Buổi chiều trong lúc Viên Tinh Châu quét tước vệ sinh nhà cửa, đám fan Trừng đã bắt đầu châm biếm Phan Vân Hải, nói hắn là loại đàn ông dưới đáy xã hội* giả dạng người làm trong ngành âm nhạc, quỳ rạp dưới đất liếm gót Ma Âm. *nguyên văn: 屌丝男 (điểu ti nam), điểu ti chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại. Bọn họ lại lôi một đoạn ngoài lề Phan Vân Hải tự giới thiệu bản thân trong tập 1 ra tiến hành phân tích chuyên sâu, nói lúc gã kể về trải nghiệm du lịch, phát âm tên quốc gia và địa danh đều sai rồi, ra vẻ ta đây ghê gớm không thành ngược lại bị sét đánh. Viên Tinh Châu không biết lần này là do ê-kip của Nguyên Trừng ám chỉ, vẫn là các fan trực giác, nhưng Phan Vân Hải xem như bị mình liên luỵ vào cơn sóng gió này, vì vậy cậu chuyển sang tài khoản chính, gửi tin nhắn cho Phan Vân Hải, ngỏ lời xin lỗi. Phan Vân Hải lại không cảm thấy có gì to tát, thay vào đó còn thêm WeChat của Viên Tinh Châu, hỏi cậu có hứng thú ra đĩa nhạc hay không. "Tôi cảm thấy mình Giang Lang tài tận* rồi. Tuy rằng vốn dĩ cũng chẳng có tài gì......" Viên Tinh Châu nhấn giữ di động, gửi tin nhắn thoại cho Phan Vân Hải, nở nụ cười thật ngượng ngùng mà nói, "Tôi chỉ là trước kia đã từng ngẫu hứng sáng tác, nhưng đều không hoàn thiện......" *Giang Lang tài tận: ý chỉ hết thời, cạn kiệt tài năng. "Cậu quá khiêm tốn rồi," Phan Vân Hải gửi tin nhắn thoại trả lời, "Đương nhiên, cũng không dự định dùng ca khúc của chính cậu." Viên Tinh Châu: "......" Phan Vân Hải cười rộ lên: "Hôm qua sau khi trở về, tôi xem video biểu diễn của cậu hồi trước, cảm giác vẫn là có thể thử một phen. Người chế tác sẽ căn cứ vào hình tượng và khí chất của cậu tuyển chọn từ kho bản quyền, hoặc mời những nhạc sĩ nổi danh viết nhạc cho, cậu chỉ việc hát là được. Âm sắc và giọng hát của cậu rất giống D thần, cậu đã từng cố tình bắt chước hắn sao?" "Đã từng. Thời vừa mới bắt đầu ca hát tôi toàn hát bài của anh ấy." Viên Tinh Châu lắp bắp kinh hãi, D thần là ca sĩ được một bộ phận rất nhỏ khán giả biết đến, Phan Vân Hải ngay cả điểm này cũng có thể nghe ra được? Diệp Hoài đang cầm khăn tắm chuẩn bị đi tắm rửa, lúc đi ngang qua sô pha, cúi đầu khẽ ngửi một cái trên lưng ghế sô pha. Viên Tinh Châu cảm thấy ngứa ở sau cổ, nghi hoặc mà quay đầu lại, liền thấy Diệp Hoài từ sau ghế sô pha duỗi chân dài trèo qua, dứt khoát ngồi ở bên cạnh cậu, ra hiệu cùng nhau nghe tin nhắn thoại. "Âm vực của cậu rất rộng, đích thực có chút tương tự với hắn, nhưng quãng giọng thoải mái nhất của cậu là ở E1-E2, điểm này thì không giống. Mặt khác, hắn là phong cách gợi cảm lười biếng, còn biểu hiện của cậu......" Phan Vân Hải tạm dừng một chút, nói trắng ra, "Biểu hiện của cậu rất ngây ngô...... Ừm, mạo muội hỏi một câu, cậu hẳn là từng có đời sống tình dục chứ hả?" Viên Tinh Châu: "!!!" Viên Tinh Châu không nghĩ tới Phan Vân Hải sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, mặt trong nháy mắt liền đỏ, túng quẫn đến cả người đều co rúm. "Thử đặt loại cảm xúc điên cuồng, say mê đó vào mà xem, phải có hương vị hormone." Phan Vân Hải nói, "Đương nhiên, không phải là kiến nghị cậu bắt chước hắn đâu, điểm vô cùng hấp dẫn người khác ở cậu là âm sắc rất đặc biệt, vừa thuần vừa dục*, cậu hiểu được không? Như vậy nhé, nếu cậu cảm thấy hứng thú thì trực tiếp tìm Đặng tổng đi, để hắn đàm luận với cậu." *thuần trong thuần khiết, dục trong dục vọng, đại khái là vừa ngây thơ vừa sẹc xi. Phan Vân Hải ngừng tin nhắn thoại, đẩy sang cho cậu một cái danh thiếp. "Đặng Bối Tư, giám đốc Bối Tư Records." Diệp Hoài liếc mắt một cái, ngạc nhiên nói, "Không nghĩ tới, được ra phết." Viên Tinh Châu cũng không nghĩ tới, Bối Tư Records là một công ty phát hành đĩa nhạc mấy năm qua đột nhiên tiếng tăm lừng lẫy, tuy rằng không thể so sánh với những công ty phát hành đĩa nhạc tầm cỡ quốc tế như là Universal hay Sony, nhưng ở trong nước có sức cạnh tranh rất mạnh, đãi ngộ cung cấp cho những ca sĩ ký hợp đồng cũng rất tốt. "Em, em nên thử một chút sao?" Viên Tinh Châu chấn kinh rồi. Ra đĩa nhạc? Một người ở trong nhóm chỉ có thể được chia cho hơn mười giây thế mà lại có cơ hội ra đĩa nhạc? Mình có thể làm được sao? "Hửm? Em muốn thử sao?" Diệp Hoài lại quay mặt sang nhìn cậu, nghiêm trang hỏi, "Đời sống tình dục thì thử kiểu gì?" Viên Tinh Châu: "......" Viên Tinh Châu bị trêu đến đỏ bừng cả mặt, cảm giác sắp nổ tung đến nơi, chỉ có thể nhặt gối ôm lên ra vẻ hung tợn nhào tới chỗ Diệp Hoài. Diệp Hoài cười ha ha không ngừng, bị cậu đẩy ngã ở trên sô pha. Viên Tinh Châu bèn lấy gối ôm bịt kín mặt Diệp Hoài, nghe người này ở bên dưới ú ớ kêu loạn. "Muốn giết người diệt khẩu sao?" Diệp Hoài cười đến ngực run lên không ngừng, từ dưới gối ôm hàm hồ hỏi, "Em đã từng có hay chưa thế? Hừm, nếu từng có rồi thì chẳng phải là bằng chứng xác thực ngoại tình trong hôn nhân?" "Anh im đi!" Viên Tinh Châu thẹn quá hóa giận, cậu định lấp kín miệng người này, rồi lại không dám dùng sức chèn ngạt hắn, đành phải nới lỏng lực ấn, giận dữ hét, "Ngoại tình nhiều lần lắm rồi! Nón xanh trên đỉnh đầu anh nhiều đến nỗi đội không nổi!" Diệp Hoài: "Cho nên muốn mưu sát chồng yêu sao? Chồng em lại không phải là không được! Hà tất phải tàn nhẫn như vậy!" Viên Tinh Châu: "......" "Được rồi được rồi." Diệp Hoài nghiêng mặt đi, ôm bụng cười một hồi lâu, mới bắt đầu xin tha, "Không trêu em nữa." Viên Tinh Châu hậm hực lấy gối ôm ra, quỳ gối trên sô pha từ trên cao xuống mà nhìn hắn. Nhưng mà cả người y hệt như một con tôm luộc, đỏ lừ từ mặt cho tới cổ. "May mà cái sô pha này đủ rộng." Diệp Hoài liếc nhìn cậu, rồi lại quay mặt đi, ây da ây da mà nằm nghỉ ngơi hồi sức, "Thực ra tôi cảm thấy em có thể cân nhắc xem sao, thử một chút cũng không có vấn đề gì." Viên Tinh Châu nhìn hắn đầy cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể lại chụp gối ôm lên. "Em ca hát rất hay." Thế rồi Diệp Hoài lại quay đầu sang, đôi mắt cất chứa ý cười mà nói với cậu, "Đặc biệt dễ nghe, tôi rất thích." Viên Tinh Châu không ngờ tới hắn bỗng nhiên khen người, ngẩn ra một chút, lúc sau mới "ồ" một tiếng, đỏ mặt lúng túng ngồi trở về. Nhưng mà rốt cuộc có nên thử xem hay không, lại rất khó ra quyết định. Mấy ngày sau, Viên Tinh Châu lại xin cố vấn từ vài người bạn tốt, nhưng vẫn trước sau dao động bất định. Nếu nói đến soạn nhạc, kiến thức nhạc lý cậu học được về lĩnh vực này chắc chắn là không đủ, cái gọi là sáng tác ngẫu hứng cũng là một loại dòng chảy tình cảm tự nhiên. Tình trạng như vậy còn xa lắm mới đủ khả năng ra đĩa nhạc, nhưng nếu mua ca khúc của người khác, cậu lại cảm thấy không cần thiết. Dù sao thì nếu chỉ muốn kiếm tiền muốn nổi danh, đóng phim đã đủ rồi. Tình trạng trước mắt của cậu, thực chất cũng tốt hơn một chút so với những ca sĩ bình thường lăn lộn trong giới. Những lúc có kịch bản thì đi đóng phim, lúc không có thì tựa như bây giờ, thời gian khá dư dả, mỗi ngày ra cửa lên lớp luyện lời kịch, hoặc là tới công ty tập gym, bảo trì hình thể cân đối. Nhưng nếu như thật sự từ chối, Viên Tinh Châu lại cảm thấy, quả thật có hơi đáng tiếc. Cơ hội này nếu đặt ở bốn năm trước, cậu nhất định sẽ không chút do dự mà nhận lấy, chẳng sợ vượt núi đao qua biển lửa cũng phải đi. Nếu đặt ở bốn năm sau, thì cậu nhất định sẽ cự tuyệt, một người hơn ba mươi tuổi, cái gì nên được thì đã được rồi, được không tới thì mộng cũng tỉnh, sẽ không lưu lại trong lòng một tia may mắn. "Tớ thì lại kiến nghị cậu đi thử nghiệm xem sao. Những lúc ca hát cậu rất có mị lực, có thể làm rung động lòng người. Cho dù không có kỹ thuật bài bản, giọng hát của cậu vẫn có sức cảm hóa rất mạnh." Trong lúc tập gym, Chu Nguyệt Minh nhìn thấy tin nhắn của cậu, chủ động gọi điện thoại tới, cười nói, "Tớ không quá hiểu âm nhạc, nhưng tớ nhớ rõ Lý Tông Thịnh* từng nói, người trong cái ngành này, những ai ở trên tầng cao đều là trời sinh để làm nghề này." *Lý Tông Thịnh (Jonathan Lee): Nam ca sĩ nhạc sĩ gạo cội người Đài Loan, biểu tượng của nhạc Mandapop (Mandarin pop). "Tớ cũng nhớ, nửa câu sau của ông ấy là, bạn không cần đi tìm cũng có thể thấy được họ, bởi vì hào quang của họ nhất định là đủ rực rỡ." Viên Tinh Châu bước xuống từ trên máy chạy bộ, thở hồng hộc, phiền muộn nói, "Chính là tớ không có hào quang, hầy, tớ đã lăn lộn trong cái ngành này rồi, cũng không lăn lộn ra được tên tuổi gì hết." "Cậu nói nhóm nhạc lúc trước sao?" Chu Nguyệt Minh nở nụ cười, "Nhóm và cá nhân vẫn là không giống nhau mà, idol và ca sĩ cũng có khác biệt. Không phải nói cao thấp tốt xấu, mà là nhóm đối tượng mà mọi người thu hút khác nhau." Viên Tinh Châu tiếp tục rối rắm, đi tới đi lui trong phòng tập thể thao, mờ mịt cầm khăn lông lau mặt. Phần lớn những người cậu quen biết ở trong giới đều là gặp nhau gật đầu qua loa, còn chưa đến mức độ có thể xin cố vấn hướng đi của cuộc đời, cho nên hỏi tới hỏi lui, hầu hết đều là bạn bè ngoài đời. Mà Chu Nguyệt Minh ở trong vòng bạn bè của cậu xem như là một quý ông thành đạt, Viên Tinh Châu đối với vị lớp trưởng này lại vẫn luôn có chút sùng bái. Giọng nói của Chu Nguyệt Minh còn mang theo một loại cảm giác giàu sức thuyết phục, vô cùng đáng tin cậy. "Huống chi, phát hành đĩa nhạc là một loại hoạt động thương nghiệp." Chu Nguyệt Minh lại nói, "Cậu nếu như cân nhắc việc này, chi bằng trước tiên thử xem xét công ty và hợp đồng. Hiện tại hợp đồng quản lý của cậu đang ở Hoa Ngu, nếu bên kia có hứng thú đối với cậu, hợp đồng phát hành đĩa và đóng phim sẽ tính thế nào bây giờ? Bọn họ nếu như có thể thương lượng ổn thỏa, vậy thì lại cân nhắc tiếp kỳ hạn của hợp đồng, bọn họ có thể đầu tư vào cậu bao nhiêu, cho cậu bao nhiêu không gian, cùng với hình thức phân chia lợi nhuận sau đó, quyền sở hữu bản quyền." Viên Tinh Châu: "......" "Nếu tất cả những điều này đều có thể đưa đến một lựa chọn thỏa đáng," Chu Nguyệt Minh cười nói, "Vậy thì đồng ý có gì đâu mà không thể? Coi như là ông trời cho cậu cơ hội hoàn thành mơ ước." "Thế nếu như tớ đi theo nghiệp ca hát rồi, thu được phản ứng không tốt thì sao?" Viên Tinh Châu hỏi. "Không tốt thì bỏ cuộc thôi," Chu Nguyệt Minh nói, "Cậu vẫn như trước có thể đóng phim, cũng sẽ không bị tổn hại hình tượng. Kiếm tiền đền tiền là công ty cân nhắc, bọn họ chọn cậu, luôn có lý do để chọn cậu." "Đừng có gánh nặng. Tách riêng tình và lý ra mà phân tích, thử hỏi xem nội tâm mình nghĩ gì." Chu Nguyệt Minh nói. Viên Tinh Châu thoáng giật mình, cậu quả thật có chút gánh nặng thần tượng, lại ôm hết vào người mình áp lực nổi hay không nổi hot hay không hot, có làm ra tiền được hay không, lại quên mất bản chất của việc này chính là thuộc về hoạt động thương nghiệp. Cậu có thể kiếm ra tiền hay không, vấn đề nằm ở mắt nhìn người của công ty. Mà nếu như thật sự muốn triển khai hoạt động, vấn đề cấp bách chờ giải quyết cũng rất nhiều, đối phương còn chưa chắc sẽ đồng ý mà. "Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều." Viên Tinh Châu nói giọng cảm kích, "Cậu vừa phân tích ra như vậy, tớ trong phút chốc đã sáng tỏ rồi." Chu Nguyệt Minh ôn hòa nói: "Cậu là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nội tâm đề ra yêu cầu cho bản thân quá cao." Viên Tinh Châu ngại ngùng thừa nhận, nhưng cậu biết Chu Nguyệt Minh nói rất đúng, vì thế ngượng nghịu cười cười. "Tối nay có rảnh không?" Chu Nguyệt Minh không nhịn được mở lời, "Định hẹn cậu cùng nhau đi ăn một bữa cơm. Tớ đi đón cậu." Viên Tinh Châu không biết làm sao lại đột nhiên nhảy tới đề tài liên hoan, cậu thoáng sửng sốt, xoay người nhìn đồng hồ treo tường trong phòng tập thể thao, kết quả vừa quay đầu liền thấy Diệp Hoài cùng Ôn Đình đi tới. "Ngày mai đi." Viên Tinh Châu cũng muốn cảm ơn y, nhưng hôm nay là thứ Bảy, buổi tối phải đợi xem chương trình có bị cắt nối biên tập lung tung hay không. "Ok." Chu Nguyệt Minh cười nói. Viên Tinh Châu lại nghĩ tới một chuyện: "Chỉ có hai nguời chúng ta?" Chu Nguyệt Minh đoán ý rất nhanh, nói: "Tớ có thể hẹn thêm mấy người bạn học đi cùng." Tâm tư nhỏ của Viên Tinh Châu bị người ta nhìn thấu, nở nụ cười ngượng ngùng. "Cậu đừng cười." Chu Nguyệt Minh không khỏi bật cười theo, có chút rầu rĩ nói, "Sớm biết vậy đúng là không nên nói ra, vốn dĩ chẳng có gì hết, hiện tại lại phải tránh hiềm nghi." Lui tới với người thông minh chính là bớt lo, không cần lo lắng bị xấu hổ, cho dù có xảy ra tình huống xấu hổ, đối phương cũng sẽ nhạy bén mà hóa giải. Viên Tinh Châu cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đi qua chỗ Ôn Đình và Diệp Hoài, "Trùng hợp thế? Các anh cũng tới rèn luyện sao?" "Cậu thấy giống vậy sao?" Ôn Đình cười nói, "Ban nãy tôi nhìn thấy ai trông như cậu, cho nên lại đây chào hỏi một tiếng. Ấy...... Trên chân cậu có cái gì đấy?" Viên Tinh Châu lúc vận động đổi sang quần đùi, bởi vậy lộ ra chiếc vòng cổ chân màu đen. Ôn Đình mà nhìn lướt qua đầy khả nghi, Viên Tinh Châu cúi đầu nhìn xuống, tức khắc đỏ mặt, bèn theo bản năng mà muốn gỡ ra. Sắc mặt Diệp Hoài hơi ngưng đọng, ngầm quẳng cho cậu một cái nhìn mang tính uy hiếp. "Rất đặc biệt." Ôn Đình nhìn cậu lom lom, lại nhìn Diệp Hoài, nói tiếp, "À mà, tôi có việc đi trước. Hai cậu trở về cùng nhau?" "Ừ." Diệp Hoài nói, "Ngày mai gặp." "Sao anh lại đến công ty?" Viên Tinh Châu thấy Ôn Đình đi xa, xoay người đi lấy quần áo, tò mò hỏi Diệp Hoài, "Hôm nay không phải thứ Bảy sao?" "Đến xem kịch bản." Diệp Hoài nói, "Em định đi về sao?" Viên Tinh Châu tròng áo khoác vào, nhặt quần lên: "Về chứ." Diệp Hoài nhìn cậu với vẻ mặt kỳ quái: "Không đi hẹn hò?" "Em định đi hẹn hò bao giờ?" Viên Tinh Châu biết hắn nhất định đã nghe được hai câu cuối cùng kia, giải thích, "Ban nãy em nói chuyện điện thoại với lớp trưởng của tụi em ấy mà, hỏi về vụ ra đĩa nhạc. Sau khi hỏi xong rồi mới nghĩ đến chuyện hẹn mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm." Cuối cùng lại thêm một câu, "Đi cùng còn có mấy người bạn học khác." Diệp Hoài: "Có dắt theo con sao?" Viên Tinh Châu: "???" "Không biết." Viên Tinh Châu không hiểu mạch suy nghĩ của hắn, chỉ có thể có sao nói vậy, "Chắc là sẽ có đấy, rất nhiều bạn học của em đều mang bầu đứa thứ hai rồi." Diệp Hoài lúc này mới gật đầu, ra vẻ chẳng có việc gì mà xuống lầu, lên xe. Viên Tinh Châu phát hiện hôm nay người này lái một chiếc Bentley, trong lòng hâm mộ muốn chết, nhanh chóng mở cửa chui vào. "Ôn Đình cho tôi xem một kịch bản." Diệp Hoài lúc sắp về đến nhà, mới chậm rì rì nói, "Nhưng tôi còn chưa suy nghĩ ra, đóng phim thì đóng như thế nào?" Viên Tinh Châu ngay từ đầu đã biết, Diệp Hoài trong tương lai chắc chắn sẽ đóng phim, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. "Kịch bản thế nào?" Cậu có chút tò mò, "Là nam chính sao?" "Không phải." Diệp Hoài "à" một tiếng, "Nam chính là Phó Thịnh." Viên Tinh Châu: "Ảnh đế?!" Viên Tinh Châu lúc này mới ý thức được, kịch bản mà Diệp Hoài nói là kịch bản phim điện ảnh. Hỏi kỹ ra mới biết, quả nhiên là như thế. Nhưng mà kịch bản này lại là đối phương chủ động tìm tới cửa, người chế tác nhìn trúng Diệp Hoài, muốn cho hắn diễn vai em trai của ảnh đế, phim cảnh sát - tội phạm, tác phẩm lớn, hình tượng nhân vật phong phú, tổng thể hứa hẹn gây được tiếng vang lớn. Diệp Hoài nhìn vài tờ kịch bản, trong lòng rất thích, lại không xác định được mình có muốn nhận hay không. Viên Tinh Châu đã nói không nên lời. Cậu cặm cụi chăm chỉ đóng vai phụ mấy năm nay, đã xem như là tiến triển nhanh, nhưng ngay cả một bộ phim truyền hình được đóng vai nam chính cũng là tham vọng xa vời. Kết quả Diệp Hoài kinh nghiệm gì cũng không có, đã được chọn đi đóng phim điện ảnh...... Nhưng ngẫm lại, cũng chẳng phải là không hợp lý, điểm xuất phát của Diệp Hoài cao, điều kiện lẫn ngoại hình đều tốt, mấy vị đạo diễn dường như rất thích nghiên cứu khuôn mặt của hắn. Mà những vị đạo diễn tai to mặt lớn có vẻ như cũng không sợ kỹ thuật diễn của diễn viên có thành thục hay không, bọn họ sẽ huấn luyện và nhào nặn dựa trên hình mẫu mà mình mong muốn. Diệp Hoài: "Tôi vốn dĩ nghĩ, nếu như đi đóng phim, trước tiên phải học cái đã." Hai người về nhà, Viên Tinh Châu giữ nguyên trạng thái bị sét đánh, trợn mắt há mồm mà đi theo đằng sau. Diệp Hoài lại suy tư mà quay đầu lại, "Bằng không em thử dạy tôi?" Viên Tinh Châu: "Hả?" Diệp Hoài: "......" "Biểu cảm si ngốc này của em là gì thế?" Diệp Hoài nhíu mày, "Em lẽ nào là ghen tị với tôi?" "Đúng rồi!" Viên Tinh Châu rên rỉ ỉ ôi một tiếng, hận không thể ôm đùi, "Tại seo*! Vận may của anh tại seo lại tốt như vậy!" *nguyên văn 为毛 (wei mao): đọc trại đi của quẩy sừ ma, đại khái là teen code của tại sao á. "Tôi là vận may tốt sao?" Diệp Hoài lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc, ẩn ý nói, "Đây rõ ràng là kết quả cho sự nỗ lực của tôi! Tôi đem thời gian mà ai đó ra cửa cùng người ta ve vãn hẹn hò đều dùng cả vào công việc, đây là tôi xứng đáng có được!" Viên Tinh Châu: "......" Viên Tinh Châu thầm nghĩ anh cứ trợn mắt nói dối đi, lại muốn lừa gạt em chứ gì. Còn nữa, em ve vãn với người ta hồi nào? Cậu oán thầm ở trong lòng, tuy vậy sợ nói không lại Diệp Hoài, đành phải bĩu môi nhận thua. Sau bữa cơm, Diệp Hoài mở TV, cầm kịch bản qua, gác một chân ở trên bàn trà, nhờ Viên Tinh Châu đối diễn với mình. Viên Tinh Châu đành phải phân tâm, đầu tiên nhìn TV, xem có cảnh quay của Diệp Hoài xuất hiện hay không; rồi lại nhìn kịch bản, giúp hắn nhớ lời thoại; sau đó lướt Weibo, xem thử mọi người đang nói gì. Nhưng mà mãi cho đến giữa chương trình, quảng cáo đều đã chèn vào, cũng không thấy được bóng dáng của cậu và Diệp Hoài. Diệp Hoài hiển nhiên mất đi hứng thú đối với hạng mục học thuộc lời thoại, ném kịch bản sang một bên, chuyển sang nghịch chơi di động. Viên Tinh Châu thở phào nhẹ nhõm, vừa căng thẳng vừa thẹn thùng chờ đợi. Cuối cùng...... sau thời lượng cho quảng cáo, trên màn hình chương trình xuất hiện dòng chữ cách điệu "Xuất phát", cậu và Diệp Hoài rốt cuộc cũng được lên sóng. Cảnh quay bọn họ ở trên đường chỉ vỏn vẹn hai ba giây, Viên Tinh Châu kinh ngạc phát hiện, chính mình ở trên TV thế mà lại trắng đến phát sáng, những lúc đứng cùng với anh trai cameraman, người kia quả thật bị biến thành than đen. Trên Weibo cũng có người đang thảo luận, hiển nhiên đều là người xem ẩn danh, có người than thở làn da cậu thật trắng, có phải là làn da trắng như tuyết trong truyền thuyết hay không, cũng có người nói đây rõ ràng là đi tiêm trắng da, người Châu Á sao có thể trắng như vậy. Còn có người kháng nghị tổ sản xuất chương trình đối xử thiên vị, chỉ chiếu đèn cho một mình cậu. Viên Tinh Châu: "......" Viên Tinh Châu lại bấm vào đề tài của fan CP Hoài Châu, đúng lúc thấy đề tài đã bùng nổ, trên trang đầu tất cả đều là bài chia sẻ một bức ảnh hậu trường, thoạt trông như là buổi tối hôm ấy bọn họ tổ chức tiệc lửa trại, cậu ôm đàn guitar, trong mắt lập lòe ánh lửa. Mà Diệp Hoài ở bên cạnh cậu, ôn nhu mà nhìn chăm chú vào...... mắt cá chân của cậu. Bức ảnh này có mặt hầu hết dàn khách mời, cũng không biết là ai chụp. - - "Mấy chị em ơi! Châu Châu xuống xe ở chỗ này, cổ chân không có gì hết! Thế nhưng đến cuối buổi ghi hình lại có một cái vòng cổ chân! Tui cmn ngất xỉu tại chỗ!" "Á đù, là thật vậy ư? Vòng cổ chân không phải play cái gì kia mới dùng sao? Hoài ca và Châu Châu rốt cuộc đã làm gì?" "Bài đăng gốc trâu bò ghê! Cô gái có cặp mắt kính hiển vi! Hoài Châu xuất hiện trong cùng một khung hình đến giây thứ ba liền phát hiện cục đường to bự, kswl*......" *kswl: 磕死我了, 磕 (khái) nghĩa là ship trong ship couple í, đại khái câu này nghĩa là "CP tui ship đáng iu chít mất" "Đúng vậy! Châu Châu lúc xuống xe cổ chân là trống không! Tui không xong rồi tui không xong rồi, đoàn tàu hỏa siêu tốc* trong não tui sắp khởi hành rồi......" *hình như có giải thích ở mấy chương trước, đại khái tàu/xe bên í là biểu trưng cho ý nghĩ đen tối, truyện sếch các thứ =)) --- "Hử, bắt đầu rồi sao?" Người cũng đang đợi chương trình phát sóng, Diệp Hoài, đột nhiên ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn TV, nhích lại gần "Tôi xem nào." Hô hấp của Viên Tinh Châu chợt ngừng lại, vội vàng tay chân luống cuống mà khóa màn hình điện thoại, giả vờ như không có việc gì mà nhìn màn hình TV. Nhưng mà trên màn hình, kỹ năng cắt ghép của tổ sản xuất chương trình phát huy, một giây trước đó vẫn là Tôn Giai đưa ly kem hoa hồng, cắt qua vài cảnh quay, liền đến Viên Tinh Châu quỳ một gối xuống đất, hành lễ hôn tay với Diệp Hoài. Viên Tinh Châu: "??" "Vãi chưởng!" Viên Tinh Châu quả thật xấu hổ muốn chết, "Chẳng phải đã bảo bọn họ cắt bỏ sao? Không phải đã cắt à? Bọn họ muốn làm gì?" Cậu quay đầu, hầm hừ tìm Diệp Hoài, muốn cùng nhau tìm tổ sản xuất chương trình hỏi một chút, nhưng mà sắc mặt Diệp Hoài lại ửng hồng lên, môi mím lại. Viên Tinh Châu: "??" Diệp Hoài bày ra vẻ mặt vô tội mà chớp chớp mắt. "Tôi hình như......" Diệp Hoài sờ sờ cái mũi, nói, "Hình như quên nói mất rồi...... ====================================================== *Bổ sung thêm về tích Giang Lang tài tận: Giang Lang là một nhà thơ tài hoa thời kỳ Nam Bắc Triều ở Trung Quốc. Khi còn trẻ ông rất nghèo, không có địa vị, sáng tác được rất nhiều áng văn hay lưu truyền đến tận đời sau như "Biệt hận", "Hận phú". Đến lúc về già, cuộc sống nhàn tản sung túc, văn chương viết ra lại ngày càng sa sút, nhạt nhẽo. Câu này dùng để để ví von chuyện cảm hứng sáng tác văn thơ đã cạn kiệt. Editor: Vẫn là anh Hoài, nghiện mà ngại =))) nhà mình đoán xem vì sao Diệp Hoài đi quay chương trình phải dậy sớm, đi về phải ngủ bù nào =)))