Editor: Linh Đang Những lời thổ lộ tương tự anh đã nói qua vô số lần, nhưng lần này nói xong, hiếm khi cô không phản bác ngay lập tức. Trong phòng im ắng, chỉ còn hô hấp của hai người chặt chẽ đan xen. Có lẽ thật sự không khí quá tốt, tay Đường Khải Sâm liền bắt đầu càng ngày càng có những hành động xấu, anh có thể cảm thấy Khương Vãn Hảo không hẳn mâu thuẫn với anh như thế, không thể nghi ngờ điều này là triệu chứng tốt với anh, sự vui sướng trong lòng anh dần dần dấy lên thành một ngọn lửa hừng hực. Lòng bàn tay thô ráp dần dần hướng lên trên dọc theo vạt áo của cô, chút kí ức còn sót lại của tối qua vẫn rõ ràng, có chút tư vị một khi hưởng qua sẽ không ngừng thèm muốn, ví dụ như Khương Vãn Hảo... Đường Khải Sâm cảm nhận được chút mềm mại cùng tơ lụa, hơi thở càng thêm nóng rực, gần như lập tức có phản ứng. Đầu ngón tay của anh cũng sắp trèo lên hai bên hơi phập phồng tuyết trắng của cô, một giây sau Khương Vãn Hảo nhanh chóng bắt được ngón tay anh. Cô chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn anh, biểu tình đắm chìm trong bóng tối khó lòng phân biệt. Anh cho rằng cô sẽ tiếp tục nổi giận, lại không nghĩ rằng cô chỉ nói một câu không nhẹ không nặng: "Còn không đi?" Đường Khải Sâm sửng sốt, sau đó liền thấy cô cầm chìa khóa xe đi ra ngoài cũng không quay đầu lại. Đám lửa trong lòng bị dập tắt đột ngột, tự nhiên trong lòng anh không thoải mái, nhưng lại nghĩ lại rất nhanh, phản ứng của Khương Vãn Hảo cũng không mãnh liệt, có lẽ chỉ là cô còn có chút không được tự nhiên mà thôi? Lòng dạ phụ nữ đều hẹp hòi, dù cho anh không có kinh nghiệm gì cũng am hiểu đạo lí này, cho nên anh cũng không để chuyện này trong lòng. Anh tiếp tục tìm cơ hội để gặp mặt cô, bởi vì tay bị thương mà hoạt động bị giới hạn, vì thế cơ hội có thể tiếp xúc với cô càng nhiều hơn, thường thường ỷ lại bà nội đang nằm trong phòng bệnh, nhưng khi người phụ nữ kia đến sẽ nghiêm túc thẳng lưng nói: "Bà nội, nên đổi thuốc." Bà nội cũng rất phối hợp, run run rẩy rẩy tìm thuốc mỡ, rõ ràng là có đeo kính lão, nhưng vẫn vô cùng cố sức, dùng sức xiết tay Đường Khải Sâm hỏi lại một lần lại một lần: "Có phải chỗ này không? Không phải... Vậy chỗ này?" Dù cho thật sự là diễn trò, nhưng Đường Khải Sâm vẫn bị xiết tay khiến cho thần kinh trở nên run rẩy. Tuyệt đối tái nhợt trên mặt anh không phải giả vờ, may mắn cuối cùng Khương Vãn Hảo lên tiếng: "Bà nội, để cháu lấy cho." Đường Khải Sâm nhìn cô nhận lấy thuốc bôi trong tay bà nội, ngón tay nhỏ trắng nõn trượt trên ngón tay mình, cả lòng đều mềm nhũn ra. Quả nhiên khi người ta tới một độ tuổi nhất định, khát vọng với sự ôn nhu cũng sẽ càng ngày càng sâu sắc. Anh nhìn Khương Vãn Hảo hơi rũ mi mắt, không giấu được ý cười trong mắt, nhất thời cơn đau kia biến mất không thấy bóng dáng: "Cám ơn." "Tôi chỉ không muốn thấy bà nội thất vọng." Khương Vãn Hảo thấp giọng nói xong, lại hơi ngước mắt nhìn anh, "Về sau đừng đùa mấy trò kiểu này nữa, sơ hở quá rõ, tôi không phối hợp cũng thấy ngại." "..." Đường Khải Sâm phát hiện người phụ nữ Khương Vãn Hảo này bắt đầu học xấu, học người ta làm rắn độc cay nghiệt! Cũng mặc kệ thế nào, thái độ của cô với anh cũng có chuyển biến rất nhỏ, anh nhìn bộ dáng mỉm cười của cô với bà nội, dù cho tầm mắt ngẫu nhiên tiếp xúc với anh, cũng rõ ràng không hề trốn tránh. Thỉnh thoảng anh nói tiếp, còn có thể bình tĩnh trò chuyện vài câu. Đường Khải Sâm càng thêm cảm thấy cuộc sống phát triển theo hướng rất thuận lợi, thậm chí anh còn cảm thấy hai người sẽ hợp lại trong khoảng thời gian ngắn thôi, thắng lợi như ánh rạng đông ngay ở trước mắt. Bà nội thấy tâm trạng anh tốt như vậy, quả thực không đành lòng kích thích anh, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu: "Cháu thật sự cảm thấy không thành vấn đề?" "Có vấn đề gì ạ?" Anh bị bà nội hỏi mà sửng sốt, lập tức ôm bà nội trấn an, "Cháu có biết, Vãn Hảo vẫn mềm lòng, chỉ là nhất thời con bé không giải được khúc mắc mà thôi, ta sẽ kiên nhẫn đợi." Bà nội muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn về phía trước thở dài. Mãi đến ngày tiệm đồ ngọt của Vãn Hảo khai trương, Đường Khải Sâm mới đột nhiên phát hiện vấn đề ở chỗ nào —— *** Hôm đó có rất nhiều người, bình thường từ trước tới giờ không cảm thấy nhân duyên của Khương Vãn Hảo tốt cỡ nào, nhưng hôm đó nhận được lẵng hoa chật ních hai bên cửa ra vào. Đường Khải Sâm nhìn một đám người mà mình hoàn toàn không biết tên, bỗng nhiên cảm thấy quả thực anh cách cuộc sống của Khương Vãn Hảo quá xa vời.D~~Đ~LL~~Q~~Đ Người phụ nữ kia mặc mặc bộ đồ đơn giản mà thành thục, vóc dáng cô không cao không thấp, một đầu tóc quăn lười biếng xõa sau vai, khuôn mặt xinh đẹp, nhìn qua có vẻ kiều mỵ cùng phong tình không nói lên được. Đường Khải Sâm nhìn mà cũng có chút thất thần, anh hoàn toàn không quen Khương Vãn Hảo như vậy, trước kia cảm thấy cô không đủ thông minh không có lực hấp dẫn, nhưng hiện tại nhìn như này, thế nhưng cũng không hề có cảm giác không thích hợp, thậm chí có loại dụ hoặc khác. Mãi đến khi Eric nhẹ đụng vào cánh tay anh, nói: "Hình như tôi có chút minh bạch, vì sao anh lại khăng khăng một mực với cô ấy." Liếc mắt nhìn thấy đáy mắt anh ta có những tình cảm mập mờ, Đường Khải Sâm nhíu nhíu mày: "Thu hồi mấy ý niệm ngổn ngang của anh đi, tôi cũng không đáng khinh như vậy." Eric bị bộ dáng này của anh chọc cho càng thêm muốn cười, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: "Tôi biết mà, nói đúng ra thì anh bị cô ấy hấp dẫn từ sâu trong nội tâm." Dù cho anh ta nói lời này là ý trên mặt chữ, nhưng Đường Khải Sâm vẫn nghe ra được vài phần không đúng đắn. Anh lại nhìn Khương Vãn Hảo đang đứng trước cửa nói chuyện với người ta, rõ ràng là một thân quần áo gọn gàng nghiêm túc, nhưng khi cô mặc lại toát lên chút ít quyến rũ, anh càng nhìn càng cảm thấy không thoải mái. Làm anh không thoải mái nhất là nụ cười của Khương Vãn Hảo, thì ra bây giờ cô có thể lộ ra nụ cười ấp áp với bất cứ ai, mà không phải dành riêng cho một mình anh. Bộ dáng cô chuyên chú lại lễ phép của cô khi nói chuyện với người ta, trùng hợp với bộ dáng kiên nhẫn biết điều của cô khi nói chuyện với anh lúc còn ở công ty... Trái tim Đường Khải Sâm bị chấn động, anh có chút không dám tin khi nghĩ tới, Khương Vãn Hảo chỉ coi anh như một người bạn bình thường? Điều này sao có thể, bọn họ từng có quá khứ như vậy, cho dù là thương tổn, anh đối với cô cũng không thể giống vậy cơ mà. Anh không thể tin được nếu cô không hận không oán nữa, sẽ còn có thể còn lại gì với anh? Đường Khải Sâm lại nhìn Khương Vãn Hảo đang ở xa xa, cảm thấy cô càng thêm xa lạ. Còn người đàn ông đang nói chuyện với cô, anh chưa bao giờ biết, trừ anh ra cùng Chu Tử Nghiêu ra, Khương Vãn Hảo còn có nhiều bạn bè khác giới như vậy! Đúng lúc Tiểu Tào bưng điểm tâm đi tới, thấy sắc mặt anh âm trầm nhìn chằm chằm Vãn Hảo ở bên kia, lập tức biết ý, nén cười giải thích: "Mấy vị kia đều là mấy người khách trước đây của A Hảo, tính chị ấy tốt lại dễ ở chung, dần dần có nhiều bạn bè." Đường Khải Sâm ngửa đầu uống cạn sạch ly rượu đỏ trong tay, lại nghe Tiểu Tào nói: "À, vị kia là Trương tiên sinh, trước đây còn từng theo đuổi A Hảo đấy." "Vừa nhìn chính là nhà giàu mới nổi, không có phong cách." Eric nói một tiếng, vẻ mặt khinh thường. Tiểu Tào lập tức phản bác: "Nhà giàu mới nổi thì làm sao, người ta tốt là được, trước kia nhà A Hảo cũng làm giàu giữa đường mà." Eric nghiêm mặt mắt nhìn Tiểu Tào: "Sao cô cứ thích trái ý tôi thế?" Tiểu Tào trừng anh ta, cuối cùng thè lưỡi: "Tôi cao hứng, anh quản sao? Có bản lĩnh thì anh bắt tôi ngậm miệng đi." Ngược lại Eric lập tức cười ra tiếng: "Tôi hiểu, Trung Quốc có câu ngạn ngữ gọi  là—— lạt mềm buộc chặt, cô làm như vậy là muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi, đúng không?" Thiếu chút nữa Tiểu Tào bị tức nôn ra máu, không nhìn thẳng cái người điên tự đại kia nữa, lại thấy sắc mặt Đường Khải Sâm càng ngày càng khó coi, nói: "Những người này A Hảo đều chướng mắt, nếu thật sự thích đã có tiến triển." "Người kia, cũng là khách hàng của cô ấy?" Bỗng nhiên Đường Khải Sâm đang đứng trầm mặc rất lâu lại đặt câu hỏi, Tiểu Tào nhìn theo hướng anh chỉ tay, lắc đầu liên tục:"Anh nói Lâm Kì à, anh ta là hàng xóm trước kia của A Hảo, ba anh ta chính là lão tổng của Lâm Khê quán, tính tình không tốt lắm, nhưng A Hảo không bị làm khó." Nói tới vị này, biểu cảm trên mặt Tiểu Tào đủ để chứng minh đối phương khó chơi bao nhiêu, nhưng Đường Khải Sâm lại nhìn anh ta bằng ánh mắt tràn đầy địch ý. Eric cũng hết chỗ nói rồi: "Anh đừng thấy bên người cô ấy là động vật giống đực thì trở nên ghen tuông, thật đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, anh cho rằng Khương Vãn Hảo là bảo bối ngàn năm khó tìm sao?" "Anh lại không hiểu rồi, chân chính thích, là nhìn thấy bất kì người đồng giới khác giới bên cạnh đối phương đều coi như tình địch mới đúng." Tiểu Tào cười híp mắt bổ sung. Eric nghe vậy đã biết, thật đúng là tư tưởng của phụ nữ vô cùng kì quặc. *** Đường Khải Sâm lại hoàn toàn không để ý đến cuộc đối thoại của hai người bên cạnh, anh chú ý tới Lâm Kì là bởi vì ánh mắt đối phương nhìn Khương Vãn Hảo, ánh mắt kia rất kỳ quái, tuyệt đối không phải ánh mắt của một người hàng xóm bình thường nên có. Anh trực tiếp để chiếc cốc trong tay xuống rồi đi qua: "Trò chuyện gì thế, vui vẻ như vậy?" Đầu tiên Vãn Hảo nhíu mày mắt nhìn cánh tay ở trên vai mình, lập tức chậm rãi dời tầm mắt đến mặt anh. Từ đầu đến cuối Đường Khải Sâm mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, Lâm Kì thấy ánh mắt của anh vô cùng lạnh, nhưng lại vô cùng khắc chế, mím môi không nói gì. Trên mặt Đường Khải Sâm vẫn là ý cười, kiên nhẫn chờ Khương Vãn Hảo giới thiệu hai người. Vãn Hảo khẽ cười chậm rãi đẩy tay anh đang khoác trên vai cô ra, lúc này mới nói: "Vị này là Lâm Kì, hàng xóm lúc trước ở phố Lão Nhai của tôi." Khi giới thiệu đến Đường Khải Sâm, anh có thể tinh tường cảm thấy tốc độ tim mình co rút rất nhanh, thậm chí ẩn chứa cả sự nôn nóng cùng bất an, sợ hãi ý nghĩ của mình bị chứng thực, sợ hơn là sau khi bị chứng thực không biết phải làm thế nào Dường như Khương Vãn Hảo không do dự, rõ ràng mà trực tiếp nói: "Vị này là Đường Khải Sâm, bạn của tôi." Đường Khải Sâm nhìn khuôn mặt của cô được khắc dưới ánh mặt trời, sạch sẽ mà xinh đẹp, ánh mắt cô nhìn anh rất thuần túy mà cũng thấu đáo. Một khắc kia anh mới bắt đầu hoài nghi, có lẽ Khương Vãn Hảo vẫn luôn biểu hiện vô cùng rõ rệt, chỉ là anh tự đại quen rồi, từ đầu đến cuối không muốn tin tưởng quan hệ của hai người đã đến mức không thể bù lại, cũng có lẽ là anh bỏ quên quá nhiều chi tiết, vẫn không chú ý đến sự xa cách cùng đạm mạc của cô. Đáy mắt Lâm Kì hiện lên vài phần ý cười không rõ ràng lắm, anh ta chủ động vươn tay bắt tay Đường Khải Sâm, rồi nói: "Ngưỡng mộ đã lâu." Đường Khải Sâm nheo mắt, vừa vặn lúc này Chu Tử Nghiêu đi tới, Khương Vãn Hảo ném hai người chào hỏi với đối phương. Bóng dáng của cô vừa mới biến mất, biểu cảm của hai người đàn ông như rơi vào hầm băng, dường như đồng thời buông lỏng tay của đối phương ra. "Anh tiếp cận cô ấy, mục đích là gì?" Từ trước đến giờ Đường Khải Sâm thẳng tính, anh cũng tin tưởng đối phương không có hứng thú vòng vèo với mình. Quả nhiên Lâm Kì tuổi trẻ khí thịnh, khi nhìn anh mà đáy mắt tràn đầy khiêu khích, lại hơi nhếch môi cười cười khẽ: "Đường tổng lợi hại như vậy, không ngại đoán thử xem." Đường Khải Sâm nhét hai tay vào túi, lạnh lùng nhìn lại anh ta: "Mặc kệ anh có mục đích gì, tôi đều không có hứng thú biết, bởi vì nó cũng không thể thực hiện." Anh đi về phía trước một bước nhẹ nhàng nhìn thoáng qua anh ta, hung hăng đè bả vai Lâm Kì xuống một chút, thấp giọng cảnh cáo: "Cách cô ấy một chút."