"Là anh, Dưa bở?" "Mỹ nhân vali?" Thấy cô và anh phản ứng như vậy, ba cô thắc mắc: "Hai đứa quen biết nhau sao?" "Sương sương" "Sương sương" Cả cô và anh đều lên tiếng trả lời cùng một lúc. "Tâm đầu ý hợp" chăng? Trên mặt của ba mẹ anh từ bất ngờ sang vui vẻ mà tủm tỉm cười. Ba anh thấy thế liền vui vẻ quay sang nói với ba cô: "Bạch tổng, hai đứa chúng nó quen biết nhau thì tốt quá rồi việc bây giờ cần làm là chúng ta định ngày tổ chức hôn lễ cho hai đứa chúng nó thôi" Ba anh vừa nói song, bên cạnh là Dương phu nhân cũng vui vẻ gật đầu phụ họa. Cô nghe cuộc hội thoại xong mờ mịt đầu óc. Kết hôn? Kết hôn với ai, với tên thần kinh tưởng bở này á? Không thể nào! Cô nghĩ ngợi rồi đập tay mạnh xuống bàn tức giận đứng dậy nói to: " Cái gì! Con phải cưới chú bán dưa bở này á? "Bán dưa bở?" Dương tổng và Dương phu nhân khi nghe xong sắc mặt đề xám xịt không vui. Thấy vậy, Kỳ Thiên kéo Uyển Nhi ngồi xuống nhắc nhở cô: "Em gái của tôi ơi, nếu em đồng ý kết hôn thì sẽ có lợi cho nhà ta, mà có lợi cho nhà ta thì ba sẽ vui mà ba sẽ vui thì cái"bảo bối" của em, em còn lo nó không về tay em chắc?" Cô dần dần giãn cơ mặt ra, ngồi suy nghĩ. Sau một hồi suy nghĩ thua thiệt thì cô qua sang nói nhỏ thỏa thuận với ba: "Con đồng ý kết hôn nhưng với điều kiện là con xe Ferrari đời mới nhất sẽ là của con, còn nữa công ty con lớn nhất của tập đoàn mình bây giờ phải là do con làm chủ." "Được" Sau khi nghe câu nói có đức nhất từ trước đến nay của ba mình, Uyển Nhi quay sang cười hì hì với Dương tổng và Dương phu nhân và nhẹ nhàng nói: "À, Nhất Hàm caca có nói với cháu là nhà anh có rất nhiều dưa bở mà cháu cũng khá thích ăn dưa bở nên cháu thường gọi anh ý như vậy cho nó đặc biệt ạ!" Dương tổng và Dương phu nhân sau khi nghe xong cơ mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều. Anh nghe cô nói vậy chỉ nhếch mép cười rồi đi về phía chỗ ngồi của mình. Hai nhà nhanh chóng thống nhất ngày tổ chức hôn lễ, rồi vui vẻ ra về. Hôn lễ của cô và anh được tổ chức vào cuối tuần sau. Sau khi về đến nhà, cô liền nằm dài trên ghế salon mặc kệ bao ánh mắt của những người giúp việc đang nhìn mình. Cô năm nay 22 tuổi, thanh xuân còn chưa được một nửa vậy mà đã phải kết hôn? Mà lại kết hôn với người mình không yêu! Tình yêu là gì? Cô thật sự chưa biết đến cái đáp án đó. Trong những năm cô đi du học ở nước ngoài cô chỉ biết mình phải làm sao để làm tốt rồi mau chóng về nước. Chính vì vậy cô không biết rằng trái tim cô đã lạnh và tuyệt tình đến mức nào rồi. Đang nằm dài suy nghĩ thì ba cô đi ra ném cho cô một chiếc chiều khóa và một tập hồ sơ, rồi không nói gì liền quay người đi vào thư phòng luôn. Cô cầm chiếc chiều khóa mà như muốn nảy cẫng lên, "bảo bối" đã thuộc về cô rồi, trong tập hồ sơ là giấy chuyển nhượng quyền điều hành công ty con của. Tuy chỉ là công ty con nhưng nó là công ty con lớn nhất chỉ sau Bạch thị do anh trai cô tiếp quản bây giờ mà thôi. Cô nhìn hay thứ trong tay mình mà nở một nụ cười mãn nguyện. Kết hôn? Thì sao chứ có được"Bảo bối" và cả một công ty như vậy cũng không thiệt thòi. Thời gian 1 tuần trôi qua chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn ra hôn lễ giữa cô và anh.! tuần qua cô cực kì vất vả hết việc ổn định công ty rồi lại phải chuẩn bị hôn lễ khiến cô rất mong chờ ngày này. Người ta nhìn vào tưởng cô mong chờ đến hôn lễ vì cô yêu anh, nhưng thực tế ai biết được cô mong chờ như vậy để hết bận. Sau khi trang điểm mặc váy cưới vào, trông cô không khác gì một nữ hoàng. Váy cưới được đặt thiết kế riêng tại Pháp. Vương miện cô đeo được da công tại Anh. Chiếc giày thủy tinh như của Lọ lem được làm riêng tại Mỹ. Ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ cô. "Uyển Nhi của tôi ơi sao cậu xinh quá vậy? Quay...quay một vòng để tớ xem nào!" Là Tô tranh bạn thân từ năm cấp 3 của cô chạy vào phấn khích nói. Uyển Nhi cũng làm theo lời cô bạn than của mình mà quay một vòng, Tô Tranh hớn hở lấy điện thoại ra vừa chụp ảnh vừa nói: "Ối trời ơi! Cái này mà đăng lên Tik Tok thì khéo nó bùng nổ luôn mất. Không được mình phải đăng lên để cho chúng nó ghen tị chết há há." Uyển Nhi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm với cô bạn sống ảo của mình. LÚc này cô tiếp tân vào nhắc nhở là đã đến lúc diễn ra hôn lễ rồi cùng Tô Tranh xách váy hộ Uyển Nhi tiến vào hội trường. Sau một hồi chúc rượu, phát biểu, thề thốt thì hôn lễ kéo dài 3 tiếng cũng đã kết thúc. Uyển Nhi và Nhất Hàm mệt mỏi ngồi trong chiếc xe BMW màu trắng xám tiến về khu biệt thự nhà mình. Vì trước đó đã thỏa thuận trước Uyển Nhi Và Nhất Hàm đều góp tiền vào để mua một căn biệt thự mà sẽ không ở chung nên căn nhà này đều đứng dưới tên của hai người. Sau khi vào nhà tắm rửa sạch sẽ thì cả hai đều bước vào giai đoạn ĐỘNG PHÒNG. Nếu như các cặp vợ chồng khác đến giai đoạn này đều mai mê trong quá trình nặn người thì Uyển Nhi và Nhất Hàm lại... Trên giường hai thân ảnh đang ngỗi với tư thế xếp chân bằng đối diện nhau như những các bà các mẹ ở bên Nhật đi tham gia hội uống trà. Hai người lặng im không ai nói với ai câu gì, hai cặp mắt giao nhau như muốn tóe lửa. Nhiệt độ trong phỏng giảm thấp xuống hết mức có thể, không khí ngày càng nặng nề. Sau một hồi "tâm chiến" Uyển Nhi đảo tròng mắt một vọng và giữ nguyên tư thế lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: "Chú dưa bở! Nghe cháu nói này, cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ mang tính chất thương mại và không có tình yêu. Nên thứ 1:Ngoài những việc chung thì việc riêng của chú cháu không quản mà của cháu chú cũng không quản; Thứ 2: Chú muốn "nâng niu, chiều chuộng ai cũng được nhưng phải kín đáo và tuyệt đối không được làm ở nhà; Thứ 3: Bạch Uyển Nhi tôi coi trọng nhất là mặt mũi nên chú làm gì thì làm nhưng nếu làm mất mặt tôi thì chú lúc đấy đừng hỏi vì sao tôi ác, chú hiểu chưa?" Nhất Hàm nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình nói từ nãy đến giờ trong mắt đầy vẻ thích thú, cong miệng cười nói: "Được! Với tôi, tôi chỉ muốn nói với em một điều là tôi năm nay 25 tuổi chưa già đến mức em phải gọi bằng chú. Còn nữa tôi ghét Dưa bở, nhớ chưa?" Anh nói xong xoa xoa đầu cô, không đợi cô trả lời mà đã bước xuống giường rồi đi ra khỏi phòng. Để cô một mình trong phong ngẩn ngơ, cánh tay cô vô thức sờ lại chỗ mà anh vừa nãy đã xoa đầu mình.