Cuộc hành trình ăn thịt
Chương 7 : Tu tiên. cấm dục sư phụ-chương 7
Ngoài cửa sổ, đêm đã về khuya. Trên chiếc giường rộng lớn, cùng với tiếng rên rỉ mềm mại của thiếu nữ tiếng nam nhân thở dốc đầy gợi cảm, là thân thể cường tráng của nam nhân cùng thân thể trắng nõn, yêu kiều đang chặt chẽ giao triền. bàn tay thon dài của Trương Diễn đang vuốt ve, âu yếm Diệp Huyên eo nhỏ, rồi lại từ thắt lưng chuyển xuống trêu chọc cái mông vểnh lên của nàng. Bàn tay hắn nắm lấy bờ mông co dãn, mượt mà bắt đầu vuốt ve, chà xát.
“Ách a... A...” Diệp Huyên rên rỉ không thành lời, “Sư phụ... A... Ân a... Đau quá...” kêu khóc trong thời gian dài cổ họng nàng như bị lửa đốt, Trương Diễn nhoài người tới hôn nàng, đem nước bọt làm ẩm khoang miệng thiếu nữ: “Đồ nhi ngoan, cổ họng còn đau hay không? Hay là...” Hắn dừng một chút rồi hung hăng thúc thẳng vào hoa tâm thiếu nữ,”Tiểu huyệt đau?” “A!”
Theo tiếng thét chói tai của nàng, tiết tấu vừa mới hòa hoãn đôi chút lại bắt đầu tăng nhanh. Trương Diễn dùng lực chế trụ eo nàng, quy đầu mãnh liệt va chạm với hoa tâm non mềm, cấp tốc ma sát, co rúm ở bên trong, tầng tầng lớp lớp nộn thịt trong hoa huyệt thiếu nữ lần lượt bị đè ép mở ra, lúc côn thịt đâm vào lút cán lại vào lúc côn thịt rút ra co rút trở về.
Nơi ân ái giữa chân hai người đã sớm lầy lội một mảnh, hai chân thon dài, thẳng tắp của thiếu nữ bị nam nhân vác lên vai, theo côn thịt cuồng mãnh co rúm, dâm dịch không ngừng vẩy ra, men theo viền mông thiếu nữ chảy xuống, thấm ướt ga giường thành một bãi dâm dịch sáng lấp lánh. Mỗi một lần hắn mãnh liệt va chạm, cặp mông non mềm co rúm lại. Trương Diễn mê muội nhìn thiếu nữ sắc mặt đỏ ửng dưới thân, nàng mảnh mai như thế, lại có thể chịu được bản thân không ngừng thao phát ra từng đợt rên rỉ động lòng người. Từ ban ngày đến khi đêm về, trận kịch liệt này tính ra đã giằng co vài canh giờ. Trước ngực Diệp Huyên rải đầy dấu tay dâm mỹ, hai trái anh đào hồng hồng nộn nộm yêu kiều đứng thẳng, bởi vì hắn dùng sức vuốt ve, bú mút mà thũng đau không chịu nổi.
Tiểu huyệt giữa hai chân lại càng đáng thương hơn, côn thịt thô to đem huyệt khẩu của thiếu nữ mở rộng đến cực hạn. Mỗi một lần rút ra, liền đem hai phiến hoa kiều diễm nơi huyệt khẩu kéo ra. Mỗi một lần sáp vào, hai phiến hoa sưng đỏ kia lại bị nhục bổng kéo theo, dường như cũng sắp bị kéo vào trong tiểu huyệt. Trương Diễn không ức chế được từ trong yết hầy bật ra tiếng gầm nhẹ: “Thật nhanh... thật nhỏ...” nhục bổng cực đại của hắn đã đâm đến chỗ sâu nhất, mở ra hoa tâm mềm mại, thẳng đến vách tường trong tử cung nóng ẩm.
“A... Muốn hỏng rồi... Sư phụ, không cần... Ân a...” Diệp Huyên bất lực rên rỉ, bàn tay bé nhỏ nắm lấy cánh tay nam nhân, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, lại khiến hắn càng điên cuồng trừu sáp. “Nơi nào muốn hỏng rồi, ân?” Âm thanh của nam nhân giống như ác ma,ở bên tai mê hoặc thiếu nữ, “Nói cho sư phụ, nơi nào của A Huyên muốn hỏng rồi?” “Tiểu huyệt... tiểu huyệt của A Huyên...” Diệp Huyên nức nở một tiếng, “Tiểu huyệt của A Huyên sắp bị sư phụ sáp hỏng rồi...”
Cả người Trương Diễn căng thẳng, dùng sức banh rộng cặp mông của nàng, càng thêm hung mãnh va chạm vào giữa hai chân nàng: “Tiểu trứng thối, tiếu huyệt rõ ràng còn tốt, nơi nào sắp hỏng.” hắn tát mạnh một cái lên tuyết mông của nàng, hung hăng kẹp lấy chu quả đang đứng thẳng trước ngực thiếu nữ, bàn bạo dùng sức lôi kéo, “Tiểu lừa đảo!” kịch liệt kích thích khiến cả người Diệp Huyên vặn vẹo, khoái cảm tích lũy lâu ngày trong cơ thể cuối cùng ở giờ khắc này đều bùng nổ, dưới thế tiến công gió nổi mây phun của Trương Diễn, Diệp Huyên thét chói tai rồi tiết ra dâm dịch.
“Muốn tới.” Tiểu huyệt xoắn chặt làm Trương Diễn kém chút nữa phát điên, hắn buông lỏng hạ thân, cuối cùng gầm nhẹ phun ra một cỗ tinh dịch, bắn thẳng vào tử cung thiếu nữ. trừ bỏ lần dầu tiên giúp Diệp Huyên giải độc, tiếp sau đó ân ái vài giờ, Trương diễn cũng không bắn thêm một lần nào nữa. Lúc này bắn tinh kéo dài vài phút, Diệp Huyên bị tinh dịch nóng hầm hập kích thích lại tiết thêm lần nữa, đến tận lúc nàng mơ hồ gần như ngất đi, Trương Diễn mới rút côn thịt đã nhuyễn xuống ra.
Cả người Diệp Huyên không còn chút sức lực nào, hai chân vô lực mở lớn, khóe miệng vẫn còn vết nước bọt. Hai phiến hoa đáng thương lại khép về, nhưng huyệt khẩu vẫn run rẩy, dưới thân dâm thủy đầm đìa. Tiểu huyệt bị buộc hàm chứa quá nhiều tinh dịch, theo huyệt khẩu run rẩy khép mở, một dòng bạch trọc chảy xuôi xuống giường.
Nhìn thấy cảnh tượng dâm mỹ như vậy, côn thịt Trương Diễn vừa nhuyện xuống lập tức lại ngóc đầu thẳng dậy. Nhưng hắn đến cùng vẫn không đành lòng lại tiếp tục ép buộc tiểu đồ nhi. Khẽ nâng tay ôm Diệp Huyên vào lòng, thiếu nữ đã sơm mệt mỏi nói không ra lời, mềm yếu dựa vào trên ngực Trương diễn: “Sư phụ, A Huyên buồn ngủ quá...” Trương Diễn hôn nhẹ lên trán nàng: “Vậy thì ngủ đi, sư phụ ở cạnh ngươi.” Nghe vậy, tiểu nha đầu gật đầu một cái, liền ngủ say.
Trương Diễn không khỏi bật cười, trong lòng thầm hối hận bản thân hôm nay chỉ biết càn rỡ, vốn dĩ là tính toán nhẹ nhàng làm một lần liền buông tha nàng, ai biết vừa tiến vào trong thân nàng thì đúng là không muốn ngừng. dù bản thân đã là Nguyên Anh chân quân, vẫn không tự chủ được ép buộc Diệp Huyên thành bộ dáng này. Hắn ôm thiếu nữ đứng lên, thân thể xích lõa bước ra khỏi phòng. Trương Diễn trời sinh thích yên tĩnh, trong nội điện không có đồng tử canh đêm. Lúc này, trong nội điện rộng lớn, chỉ có hai người hắn cùng Diệp Huyên. Hắn ôm Diệp huyên đã ngủ say ra đến sau điện, chỉ nghe có tiếng nước chảy róc rách, hơi nước bốc lên, trong nội điện thế nhưng có ôn tuyền tự nhiên.
Nước trong ôn tuyền chỉ cao đến thắt lưng Trương Diễn, hắn đem Diệp Huyên nằm tựa vào trên thạch bích, bắt đầu vì thiếu nữ tinh tế tửa rẩy. Diệp Huyên mơ màng tỉnh dậy, cảm giác được ngón tay sư phụ đang chạm vào bản thân hoa huyệt, không khỏi cáu kỉnh dùng chân đạp một cái: “Sư phụ... Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn...” nói xong, nghiêng đầu một cái lại ngủ mất. Trương Diễn nhịn không được búng mũi nàng: “Vi sư nếu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thì nên đè ngươi ra lại làm một hồi, mới không uổng công gách vác cái danh này.”
Diệp Huyên tất nhiên là không nghe được lời ấy của sư phụ, khuôn mặt nàng đỏ ửng mang theo chút xuân sắc, dịu dàng, yên tĩnh nằm trong khuỷu tay Trương Diễn, bộ dạng đáng thương mặc nam nhân muốn làm gì thì làm. Trương Diễn cảm thấy tâm hỏa bốc lên, cuối cùng ức chế không được, đem côn thịt đâm vào giữa hai chân thiếu nữ, một tay nâng lên tuyết mông của nàng, đem hai đùi trắng như tuyết kẹp chặt lấy côn thịt bản thân, thở dốc trừu sáp mấy trăm lần mới một lần nữa bắn ra. Trong lúc mê man , Diệp Huyên cảm giác được nơi hoa huyệt truyền đến một trận nóng bừng, nhưng nàng thực sự quá mệt, mắng thầm trong lòng một tiếng “cầm thú”, liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
54 chương
11 chương
54 chương
422 chương