Cuộc hành trình ăn thịt
Chương 187 : Đẩy ngã quan đại thần 21
Margaret một lần nữa tỉnh lại trong căn phòng tối đen như mực, trong đầu còn có chút mê man, nàng nhớ là mình đang đi tản bộ trong trang viên của Theodore, sau đó trước mắt tối sầm, tỉnh lại thì đã ở cái chỗ quỷ quái này.
Nàng ngay lập tức ý thức được mình bị người ta bắt cóc, là ai? Là mấy người Đại giáo chủ không thích Theodore trong Giáo hội, hay là Martin? Rất rõ ràng trên người Margaret bây giờ không có thứ gì đáng giá, đối phương nhất định là vì muốn hại Theodore. Nàng bây giờ có lẽ được coi là con tin, dùng sự an toàn của nàng để uy hiếp Theodore, hay là muốn làm gì đó?
Margaret cũng không bị trói lại, nàng lục lọi thắp sáng ngọn đèn trong góc phòng, ngọn đèn dầu sáng lên chiếu rọi toàn cảnh trong phòng. một pho tượng thần trang nghiêm đồ sộ,.... Rất hiển nhiên đây là một gian phòng dùng để cầu nguyện. thật là Martin bắt nàng tới đây? Margaret nhớ Theodore đã nói, người hạ lời nguyền trên người hắn là Martin. không chỉ là Theodore, ngay cả Garo cũng không hiểu nối lý do mà Martin phải làm như vậy. Nếu không có cái danh thầy của "con của thần", Martin không thể có được địa vị như bây giờ. Ông ta có được quyền thế hơn người suốt thời gian qua hơn phân nửa là nhờ công của Theodore, hơn bây lúc này lại là lúc mấu chốt để chọn người kế nhiệm chức vị Giáo Hoàng, nếu Theodore xảy ra chuyện tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến Marin.
Giáo Hoàng, Martin, ba vị giáo chủ khác... Những chuyện tranh đấu lục đục với nhau như thế này Margaret không hiểu lắm, nàng khổ não suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không có cách nào hiểu rõ được điểm mấu chốt. Bây giờ chỉ có thể chờ Theodore tới cứu nàng, còn vấn đề Theodore có đến cứu nàng hay không, nàng hoàn toàn không nghĩ tới.
Nhưng ba ngày qua đi, hắn vẫn không đến. Ngoại trừ mấy con rối luyện kim đúng giờ đến đưa cơm không có ai đến cứu nàng, mà người bắt nàng đến đây cũng không xuất hiện. Margaret bắt đầu cảm thấy nỏng nảy, bất kể là ai bắt nàng, dù sao cũng phải có mục đích. không biết có phải người đó nghe được tiếng lòng của nàng hay không, đêm hôm đó, Margaret bị hai con rối luyện kim dẫn ra khỏi phòng.
Nàng cảm giác người bắt mình chắc chắn là người của Thần Điện, lối đi hành lang có kiến trúc so với trang viên của Theodore không khác nhau là mấy. Nàng bị đẩy ra khỏi hành lang, phong cảnh bốn phía vô cùng hoa mỹ, nhưng trong mắt nàng lại thấy vô cùng âm u.
"Đến rồi." Con rối luyện kim đứng trước một cánh cửa gỗ.
Tình cảnh này quá quen thuộc, mấy tháng trước, Margaret cũng vô duyên vô cớ bị người ta bắt đi, sau khi đẩy cửa ra, nàng nhìn thấy Theodore đang ở trong hình hài của trẻ con. Người đã bắt nàng là ai? Martin sao? Hy vọng là một vị đại giáo chủ nào đó mà nàng không biết. Vào những thời điểm càng khẩn trương thì tâm tình của nàng lại càng bình tĩnh, trong đầu hỗn loạn đủ loại dự đoán, nhưng nàng khôngngờ được rằng hiện thực lại khác hoàn toàn so với tưởng tượng của nàng.
Người phía sau cửa rất quen thuộc, Margaret đã nhìn thấy ông rất nhiều lần, nhưng chưa nhìn thấy người thật bao giờ chỉ là nhìn thấy chân dung của ông do Giáo hội phát ra.
"Giáo, Giáo Hoàng miện hạ?" một cụ già tóc trắng xóa ngồi sau bàn, bởi vì bệnh tật mà cả khuôn mặt ông vàng như nến. Cả đại lục Wesson đều biết, Giáo Hoàng miện hạ bệnh tình nguy kịch vô phương cứu chữa. Vị này đáng lẽ ra phải nằm trên giường bệnh sao lại chạy tới ngồi đây, hơn nữa đáng lẽ ra ông ta phải đang ở Thánh đường tại thành Sado chứ? Margaret chỉ hôn mê một đêm nếu đây không phải là đảo Fort West thì cũng khôngthể là thành Sado cách Fort West cả ngàn dặm được.
"Biết sai mà quay đầu thì ta sẽ tha thứ cho ngươi." Giáo Hoàng thở dài nói một câu như vậy, ông ta ra hiệu cho hai người đã dẫn nàng tới trói nàng lại.
"Chờ một chút, chờ một chút! Miện hạ!" Margaret vội vàng giãy giụa, "Đây rốt cuộc là có chuyện gì đangxảy ra? Lẽ nào... Lẽ nào người bắt ta tới là ngài?"
"Bí mật của Theodore đã bị bại lộ." Giáo Hoàng không trả lời câu hỏi của nàng mà lại nói đến mộtchuyện khác, "hắn cùng Martin đã lừa dối dân chúng, lợi dụng lòng tín ngưỡng của tín đồ giành lấy quyền thế trong Giáo đình, tội không thể tha, nhưng tội nghiệp của ngươi còn chưa nặng đến vậy."
"Cái gì?!" Margaret thất kinh, Giáo Hoàng đã biết thân phận "con của thần" của Theodore là giả?! Thôi xong, đây không phải là chuyện nhỏ, Theodore, Theo có biết hay không? Ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu nàng là phải lập tức báo tin cho Theodore, đây là tội lớn, phải bị thiêu sống!
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn thông đồng làm bậy với hắn?" Giáo Hoàng liếc nhìn Margaret một cái, ông ta thở dài có vẻ như tiếc hận, "Ngươi mặc dù là nửa người nửa ma, nhưng chưa từng phạm vào tội ác tày trời. Thông đồng với Theodore nhất định là do bị lừa gạt, con à..." Ông ta dịu giọng, "Chỉ cần con chịu đứng ra vạch tội Theodore trong phiên tòa phán quyết, ta có thể đặc xá cho con."
Margaret tinh ý nhận ra "vạch tội, phiên tòa phán quyết"? Muốn định tội cho Theodore còn cần xét xẻ và phán quyết?Đúng vậy, nàng đột nhiên nghĩ ra, tuy Theodore đúng là lừa gạt Giáo hội, nhưng chuyện này chỉ có 4 người biết, mà 4 người này nhất định sẽ không thừa nhận. Theodore và Martin đại giáo chủ khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, trong Giáo đình nhất định sẽ có nguồn nhân mạch hùng hậu, nếu khôngcó chứng cứ xác đáng, muốn một tay che trời đem một quan đại thần lên giàn hỏa thiêu là chuyện không hề đơn giản.
Lấy danh là người thay mặt cho Thần Minh, nhưng nói trắng ra, Giáo đình cũng chỉ là nơi quyền thế tập trung lại từ những nguồn nhân mạch của nhiều nơi. Bây giờ nếu nghĩ chuyện này theo một hướng đơn giản, đại khái là Giáo Hoàn muốn lật đổ Theodore, nhưng rõ ràng cái thân phận "con của thần" là mộttrở ngại, mà Margaret bây giờ lại trở thành nhân chứng quan trọng.
"Ta từ chối." Thiếu nữ không chút do dự cự tuyệt.
Ánh mắt của Giáo Hoàng bỗng nhiên thay đổi, tuy rất nhanh ông ta lại khôi phục dáng vẻ hòa nhã nhưng Margaret vẫn nhìn thấy nơi đáy mắt ông ta hiện lên sự ác độc, hung tợn. "Hãy suy nghĩ cho thậtkỹ, con à..." Ông ta ôn hòa nói, "Theodore có đáng để con hy sinh bản thân hay không, lẽ nào con không nên suy nghĩ cho thật kỹ?"
"Có ý gì?"
"hắn ta lúc này có lẽ đang nghĩ rằng bí mật của hắn đã bị con tiết lộ ra ngoài."Giáo Hoàng mỉm cười, "Dù sao mấy ngày trước con vô duyên vô cớ mất tích, ngày hôm sau bí mật của hắn bị truyền ra cả thành đều biết, dù là ai cũng sẽ hoài nghi con."
Tim của nàng thoáng cái lạnh ngắt đi, thì ra... thì ra Giáo Hoàng sai người bắt nàng đi, là vì nguyên nhân này. Thảo nào đến tận bây giờ Theodore vẫn chưa tới cứu nàng, nếu mọi việc đúng như Giáo Hoàng nói, xảy ra chuyện này, dù là ai cũng sẽ hoài nghi nàng phản bội Theodore.
"Nếu như con không tin, ta có thể cho con ra ngoài nhìn một chút tình huống trong thành lúc này." Giáo Hoàng tiếp tục hạ giọng nói, giống như một tên thợ săn kiên nhẫn dụ dỗ con mồi, "Cho dù bây giờ con có đứng trước mặt Theodore nói với hắn con không phản bội hắn, ta đoán rằng hắn cũng sẽ không tin tưởng con. Bởi vậy, con chỉ còn cách hợp tác với ta, vì con với hắn đã hoàn toàn không có cơ hội quay lại."
"Vì sao?" Margaret đứng yên tại chỗ, "Vì sao muốn hại Theodore."
"hắn lừa gạt Thần điện, chẳng lẽ là do ta bức bách?" Thấy Margaret không tiếp lời, Giáo Hoàng cũng không phí lời dụ dỗ nữa, "Ta đã sớm biết hắn ta không phải là "con của thẩn" thật sự." Thấy thiếu nữ kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, nụ cười trên mặt ông ta càng thêm sâu.
Lúc biết Theodore và Martin là hai tên dối trá, thật ra Giáo Hoàng cũng không quá tức giận. Cái Giáo hội này đã sớm mục rữa... Để ngồi lên vị trí Giáo Hoàng này những chuyện độc ác mà ông đã làm còn nhiều hơn Theodore gấp mấy lần, có thể nói, ông ta ngược lại rất thưởng thức hai người này. Gan lớn cỡ nào mới dám làm chuyện tày đình như vậy, đã thế, ông ta sẽ lợi dụng phần can đảm này thật tốt.
Có cái danh "con của thần" này không chỉ Martin phất lên nhanh chóng mà danh vọng của Giáo hội trong đại lục Wesson cũng nhanh chóng dâng cao. Dân chúng đều ngu muội mù quáng tin theo, bọn họ tin tưởng vào thứ được gọi là thần linh, và họ sẵn sàng tin rằng họ được che chở bởi những thứ sức mạnh tưởng tượng ấy. Từ khi lời đồn đãi "con của thần" được lan truyền càng ngày càng rộng rãi, tín đồ của Quang Minh thần giáo cũng càng ngày càng nhiều thêm. Mà chính Theodore cũng không ngờ tới, người lợi dụng hắn không chỉ có Martin mà thật ra toàn bộ Giáo hội này đều đang lợi dụng hắn.
Tất nhiên, bây giờ đã lợi dụng xong, cũng là lúc hắn nên bị vứt bỏ.
Giáo Hoàng tất nhiên là biết mình sống không được bao lâu nữa, nếu như bây giờ ông ta không diệt trừ Theodore thì Giáo Hoàng đời tiếp theo nhất định sẽ là Martin. Đây là điều mà Giáo Hoàng không thể dễ dàng tha thứ, hai người này nói trắng ra chỉ là những tên lừa đảo, mà quan trọng hơn là họ đều khôngphải là tâm phúc của Giáo Hoàng.
Bởi vậy ông ta giả vờ thành một ông lão bệnh đến lú lẫn không cẩn thận nói ra ý định của mình, để lộ cho Martin biết một việc, người ông ta chọn trở thành Giáo Hoàng kế nhiệm là Theodore.
Martin đã sớm coi cái ghế Giáo Hoàng là vật trong túi của hắn, nên hắn ta đương nhiên sẽ có hành động. Quả nhiên, Martin đã hạ một lời nguyền lên người Theodore, còn về chuyện là lời nguyền gì bản thân Giáo Hoàng cũng không biết rõ, mà ông ta cũng không thèm để ý đến chuyện này. Chỉ cần khiến hai người này đấu đá lẫn nhau, chính là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Hơn nữa Giáo Hoàng đãsớm biết Theodore bất mãn với Martin đã lâu. hắn cũng không nói cho Margaret biết, Theodore lúc này nhất định là đang nghi ngờ nàng là Martin phái đến.
"Ta đã suy nghĩ xong." Trầm mặc một hồi lâu, thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu, nàng nhìn Giáo Hoàng, nóimà như gằn từng chữ một, "Ta đồng ý vạch tội Theodore, chỉ cần ngài đồng ý thả ta."
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
12 chương
68 chương
78 chương
56 chương
75 chương