Cuộc hành trình ăn thịt

Chương 168 : Đẩy ngã quan đại thần 4

Theodore đứng trước cửa sổ, nghe vậy cũng không có phản ứng gì. Mái tóc vàng như lụa chói sáng độc nhất vô nhị của quan đại thần được tôn xưng là con của thần, cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn được tôn sùng là thánh đồ. Nhưng giờ phút này - Margaret kinh ngạc trợn to hai mắt - mái tóc dài lúc này đã biến thành màu đen?! "đi xem là đã xảy ra chuyện gì đi Garo" Theodore lạnh lùng nói, vì đang ở trong thân xác của trẻ con nên giọng hắn cũng trở nên trẻ con hơn, nhưng trong giọng lộ ra mấy phần không kiên nhẫn, khiến Margaret không tìm được trên người hắn chút ngây thơ nào của trẻ con. hắn đột nhiên quay đầu, ánh mắt giống như chim ưng ghìm chặt lấy người con gái ấy, trong nháy mắt đó, Margaret sợ đến mức quên cả hô hấp! "Nếu như do lượng máu không đủ, vậy rút sạch máu của nàng ta đi." hắn thản nhiên nói. "Chỉ sợ không phải là nguyên nhân do lượng máu." Nghe thấy giọng khàn khàn đó, Margaret mới chú ý trong phòng còn một người khác. Ông ta có lẽ là người tên trong miệng Theodore, trường bào màu đen che kín mít từ đầu đến chân, chỉ có thể dựa vào tuổi tác để đoán rằng ông ta đã rất lớn tuổi. Garo lấy ra một cây pháp trượng, thấy giọng niệm vài câu chú ngữ. Margaret cũng không có cảm giác được cái gì khác thường, nhưng nàng đoán ma pháp sư này đang yểm chú lên người nàng, "Lúc trước ta đã nói qua"vị ma pháp sư già cả chậm rãi mở miệng, "Muốn giải trừ lời nguyền rủa này cần chất lỏng trong cơ thể của ác ma." Quả nhiên là vì giải trừ nguyền rủa, Margaret trầm tư, chất lỏng trong cơ thể của ác ma? Vậy thì máu của nàng là chất lỏng tốt nhất rồi. "Nàng ta là nửa người nửa ma, không phải là ác ma thuần huyết." Garo chậm rãi nói, lời của ông ta đập tan suy nghĩ trong lòng của nàng, "Trong cơ thể của nàng ta có dòng máu của con người, cho nên khi uống máu của nàng, lời nguyền không những không được giải trừ, cũng không thuyên giảm." "Vậy phải làm thế nào?" Theodore đang hỏi như ngữ khí không khác gì đang uy hiếp người khác, "Garo ngươi có biết ta là người rất thiếu kiên nhẫn." "Theo yêu dấu, an tâm một chút chớ nôn nóng." Garo cười khục khục, tiếng cười chói tai giống như tiếng móng vuốt cào qua thủy tinh, khiến Margaret cảm thấy vô cùng bất an, "Chất lỏng... Cũng không phải chỉ có máu." "Chẳng lẽ" Theodore nhíu mày, khuôn mặt trẻ con nhưng thái độ lại giống người lớn khiến hắn nhìn có mấy phần đáng yêu. Margaret cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cảm giác bất an càng ngày càng lớn, trong đầu toàn là những suy nghĩ hỗn loạn, thiếu niên chán ghét nhìn về phía nàng, "Ngươi muốn ta uống nước bọt của nàng ta?" "Nước bọt cũng không thuần khiết giống như máu." Garo thấp giọng nói, "Ngài có biết ta là chuyên gia nghiên cứu ác ma, tuy ác ma đã biến mất trênđại lục này nhưng cha của cô gái này là loài gì ta vẫn nhìn ra được" Tuy chiếc mũ trùm đầu đã che mất mặt ông ta nhưng Margaret đoán, hắn đangcười một cách xấu xa, "Cha của nàng ta là dâm ma." Dâm ma? Nàng sợ hãi run bắn lên. "Có được ma lực mị hoặc phi thường, có thể khiến cho bất cứ sinh vật nào đều trở nên động dục, thông qua giao hợp hấp thu sinh lực của người kia." Nghe Garo nói, vẻ chán ghét trên mặt Theodore càng rõ hơn. "Vậy nên?" hắn cười lạnh nói, "Ngươi nói những thứ dơ bẩn đó để làm gì?" "Đối với ác ma bình thường, máu là thứ chất lỏng chứa đựng sức mạnh của chúng, nhưng dâm ma thì không." Garo cố ýdừng lại một chút, nhận ra hô hấp của cô gái nằm trên đài càng ngày càng nặng nề, hắn vui sướng khi người gặp họa nói, "Sức mạnh của dâm ma, đều tập trung ở cái thứ chảy ra khi bọn họ động tình, Theo yêu quý." Ông ta cuối cùng cũng nhịn không được mà cười ra tiếng, "Ngài biết ta đang nói tới thứ gì đúng không?" Khi động tình... chảy ra thứ đó? Sững sờ trong nháy mắt, Margaret cảm giác như có sấm rền bên tai, cả người đều bị đốt cháy, cái thứ... cái thứ đó là là... "Sắc mặt đừng có khó coi như vậy." Garo chậm rãi đem pháp trượng thu vào trong áo choàng, "Nếu không ngài có thể lại tìm một con ác ma khác, chỉ cần không phải là dâm ma là được." Nghe thấy vậy, cô gái theo bản năng nhìn về phía Theodore, tầm mắt hai người chạm nhau. không hiểu sao lại châm lên lửa giận của Theodore, hắnbước tới, hung hăng bóp lấy cổ của Margaret, "A.... A....." Margaret vô lực giãy giụa, khí lực của Theodore cũng không lớn dù sao bây giờ hắn cũng là một cậu nhóc, nhưng mất máu nhiều khiến thân thể của Margaret quá yếu ớt, tầm mắt của nàng dần mơ hồ, "Bỏ ra...." Nàng cố gắng vươn tay, "Bỏ ra..." "Còn sáu ngày nữa là lần cầu nguyện buổi sáng tiếp theo." Garo ôm cánh tay đứng một bên, "Nếu ngài không muốn dùng cái dáng vẻ giống quỷ này xuất hiện trước giáo chúng, ta khuyên ngài không nên xúc động. Bây giờ ác ma so với Cự Long còn quý giá hơn." "Hừ." Theodore buông lỏng tay. Margaret kịch liệt ho khan, chỉ trong vòng một ngày suýt chết hai lần, thần trí của nàng trở nên mơ hồ. Tên đầu sỏ lại thản nhiên không thèm liếc nhìn nàng một cái, Theodore lôi khăn tay ra, tao nhã lau sạch hai tay, giống như hắn vừa chạm phải một thứ gì đó dơ bẩn. "Tốt nhất là ngươi mau cút đi." hắn nâng lên mi mắt, "không thể giết nàng, nhưng ta không ngại giết ngươi đâu." "Tốt tốt." Garo nhún vai, "Nhớ gửi tiền thù lao đến Tháp pháp sư của ta, tạm biệt, Theo." Phịch một tiếng, cửa lớn bị đóng lại. Trong thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người Theodore cùng Margaret. "Ngươi." Chạm phải tầm mắt của hắn, nàng khiếp sợ run rẩy, "Ngươi muốn làm gì?" Sau đó, Theodore nở nụ cười. Lạnh lùng, đầy mỉa mai, giống như một con rắn độc đang phun ra nộc độc chết người. Margaret chợt nhận ra, mái tóc vàng của hắn đã hoàn toàn biến thành màu đen.