Cuộc hành trình ăn thịt
Chương 160 : [khoa học viễn tưởng] đẩy ngã thủ lĩnh phản quân 14
"A... Ưm...."
Tiếng nước nhóp nhép, giọng nữ rên rỉ như khóc như oán nhưng nghe vào tai lại cảm thấy quyến rũ; thần trí cô mơ màng, chỉ biết yêu kiều khẽ gọi lúc cao lúc thấp làm say lòng người: "A, đừng mà... Hoài Cẩn, đừng đỉnh vào nơi đó.... Ưm, a..." Có lẽ do là khoái cảm quá lớn khiến cô thốt không nên lời, tiếng rên rỉ ngừng lại trong chốc lát, chỉ còn lại tiếng nước nhóp nhép vang dội, "A....A..." Đột nhiên, cô hét lên một tiếng cao vút, "A!.... Khó chịu quá, đừng mà, đừng mà.... Quá lớn, tiểu huyệt sẽ rách mất,... Hoài Cẩn, xin anh, đừng mà...."
Không biết tại sao, cô đột nhiên bụm miệng lại, vòng eo nhỏ nhắn không tự chủ được mà hùa theo động tác xâm nhập của cái thứ to lớn đang không ngừng đỉnh tới phía trước, cây gậy thô, nóng cọ sát trong hoa huyệt, bởi vì quá mức to lớn chống đỡ trong hoa huyệt mềm mại không còn một kẽ hở. Diệp Huyên có thể cảm nhận được rõ ràng từng đường gân nổi lên trên gậy thịt, khiến cả cơ thể cô run rẩy. Quy đầu gồ lên, đè ép lên mỗi tấc mị thịt mẫn cảm của cô, dâm thủy cuồn cuộn chảy ra từ hoa tâm, nhưng ngón tay kề sát gậy thịt vẫn không tiến vào được nửa bước.
"Bảo bối à, em "ăn" được mà..." Cái lưỡi thơm tho bị người đàn ông cuốn lấy kéo vào trong miệng mình, Diệp Huyên hoảng loạn lắc đầu, "Quá, quá lớn rồi..." Gậy thịt của Hạ Hoài Cẩn lớn đến kinh người, tiểu huyệt vốn phải căng đến mức cực hạn mới nuốt hết được, bay giờ nếu còn phải thêm một ngón tay, mà cũng không phải chỉ một ngón là hết, sau đó còn ngón thứ hai, thứ ba... "A a...." Cô thở hổn hển, cái cách đùa giỡn biến thái này khiến chân cô mềm nhũn đứng không nổi.
"Còn muốn cái gì nữa?" Hạ Hoài Cẩn thấp giọng cười khẽ, bàn tay to lớn duỗi đến trước ngực cô, thưởng thức bầu ngực căng tròn, cả hai bầu ngực đều rải đầy dấu hôn cùng vết nước bọt, rõ ràng là đã bị yêu thương qua một phen. Biết rõ người con gái trong ngực dâm đang từ trong xương, trong cái đầu nhỏ này thủ đoạn cũng đa dạng chồng chất không kéo gì mình. Vốn dĩ Hạ Hoài Cẩn đang tắm trong phòng, không biết sao cô lại chui vào đây, trên người chỉ bọc mỗi cái khăn tắm, ngay cả ngực cũng không che được, nói là giúp mình chà lưng, nhưng cái tay lại không an phận mò xuống háng anh. Hạ Hoài Cẩn là một người đàn ông bình thường, bị trêu chọc như thế, liền đem Diệp Huyên quăng vào bồn tắm, liền đem gậy thịt đỉnh vào.
Vừa mới tiến vào đã điên cuồng cắm rút, chỉ một lúc sau đã khiến Diệp Huyên cao trào một lần. Diệp Huyên yếu ớt, vô lực ngồi dựa trong ngực anh nhưng vẫn cố dịu giọng tiếp tục câu dẫn anh: "Hoài Cẩn, anh còn nhớ lần đó của chúng ta ở trong sở nghiên cứu không?"
Hạ Hoài Cẩn đương nhiên là nhớ rõ, đó là lần đầu tiên của anh với Diệp Huyên. Đàn ông tinh lực tràn đầy lại mới nếm thử mùi vị tình ái, ăn rồi liền nghiện đè Diệp Huyên xuống làm hết lần này đến lần khác. Hạ Hoài Cẩn có chút xấu hổ nói với Diệp Huyên, từ sau lần đó, gần như đêm nào anh cũng mộng xuân, người trong mộng tất nhiên là cô gái nhỏ vẫn còn xuân tình nhộn nhạo trước mắt này.
"Em muốn..." Diệp Huyên ôm lấy cổ của Hạ Hoài Cẩn, hai bầu ngực ở trước ngực nhẹ nhàng cọ xát, "Muốn anh làm em từ phía sau, giống như lần ở trong sở nghiên cứu ..."
"Thật sự muốn?" Ánh mắt người đàn ông tối sầm xuống trong nháy mắt.
"Ừm, muốn...." Diệp Huyên cắn ngón tay nhỏ giọng trả lời, khuôn mặt ngượng ngùng đỏ bừng lên, rõ ràng cô là người đưa ra yêu cầu này, thế mà bây giờ lại bày ra cái dáng vẻ xẩu hổ, nũng nịu vừa dâm đãng vừa ngây ngô pha trộn vào cùng một chỗ, khiến Hạ Hoài Cẩn có cảm giác một ý nghĩ, hai mắt anh đỏ lên, lý trí mất sạch, thầm nghĩ chỉ muốn bất chấp tất cả hung hăng làm cô.
"Vậy thì em đừng có mà hối hận!" Hạ Hoài Cẩn ngồi phía sau ôm lấy Diệp Huyên, mặc kệ cô hoảng sợ hét toáng lên, đem cô đặt lên trên tường, cũng không có bất kì động tác khếch trương gì đã đem cây gây thô dài đó chọc thẳng vào đến tận cùng. Diệp Huyên gần như là cao trào ngay lập tức, tiếng rên ri mắc kẹt trong cổ họng, dưới sự tấn công như gió táp mưa sa của anh, cô đến thở cũng không kịp thở, khoái cảm kiệt liệt đã ập đến. Vòi hoa sen vẫn đang mở, cả sàn đều là nước, không thể biết được đâu là dâm thủy từ tiểu huyệt cô chảy ra.
Đợi đến khi Hạ Hoài Cẩn đem cả ngón tay cũng cắm, lúc này Diệp Huyên mới ý thức được mình câu dẫn quá đà. Trong lòng cô sợ hãi, lại âm thầm có chút chờ mong. Chỉ cần là Hạ Hoài Cẩn, dù là lúc âu yếm dịu dàng hay là đùa bỡn thô bạo, đều khiến cô lún sâu vào trong đó. Đối với cô mà nói bị Hạ Hoài Cẩn nhồi đầy tiểu huyệt là chuyện sung sướng nhất trên đời, cả hai người hòa hợp với nhau hoàn toàn, dương vật cứng rắn của Hạ Hoài Cẩn cắm trong hoa huyệt yếu ớt của cô, tạo hóa thật sự rất thần kỳ khiến người ta rung động, trong cơ thể của cô có một chỗ trống như vậy chính là để Hạ Hoài Cẩn nhồi vào.
Tiếng khóc của cô dần dần nhỏ lại, cảm giác Diệp Huyên đã thích ứng được rồi, Hạ Hoài Cẩn lại đem ngón tay thứ hai cắm vào: "Bảo bối, em đang suy nghĩ anh sẽ "chơi" như thế nào đúng không, hửm?"
"Phải, phải..." Diệp Huyên cố gắng nhếch mông cao lên, muốn cho Hạ Hoài Cẩn cắm vào càng sâu.
"Thật là dâm đãng!" bàn tay anh chậm rãi vuốt ve bụng dưới của cô, vốn là cái bụng bằng phẳng bây giờ lại trướng đến căng phồng, trong bụng chứa đầy tinh dịch bị Hạ Hoài Cẩn bắn vào, "Nói cho anh nghe, sau này muốn anh "chơi" em như thế nào, anh đều thỏa mãn em."
"Muốn, muốn ăn dương vật của Hoài Cẩn..." Lúc ngón tay thứ ba cắm vào, huyệt khẩu bị căng đến mức gần như trong suốt, Hạ Hoài Cẩn lại banh hai cái mông của Diệp Huyên ra, ngón tay từ từ chui vào trong hoa huyệt.
"Còn nữa không?"
"Muốn nhũ giao với Hoài Cẩn, muốn... A, muốn Hoài Cẩn bắn tinh lên cái vú của em..."
Bàn tay to của anh vỗ "ba" một cái không nặng không nhẹ lên mông cô: "Còn nữa không, tao hàng?"
"Còn có, a... Trướng quá đi..." Ngón tay thứ ba hoàn toàn cắm vào, hoa huyệt bị nhét đến căng đầy, khoái cảm ập đến khiến đầu óc Diệp Huyên xoắn thành một đống, chỉ biết nói ra khái vọng từ tận sâu trong tiềm thức, "Hoa cúc... Ưm, a... muốn Hoài Cẩn cắm vào hoa cúc..."
"Em a...." Hạ Hoài Cẩn nhịn không được vừa cười vừa than thở, anh ôm chầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Diệp Huyên, động tác thân dưới vẫn vừa nhanh vừa sâu như trước. Cho dù là lúc thần trí mơ hồ, cô vẫn luôn suy nghĩ xem phải "phục vụ" mình như thế nào, "Anh muốn làm em thoải mái." Cuốn lấy đầu lưỡi của Diệp Huyên, lồng ngực người đàn ông khẽ rung động, giọng nói ôn nhu, ghẹo người, "Có muốn anh uống dâm thủy của em không, bảo bối?"
"Muốn a..." Diệp Huyên yếu ớt trả lời.
"Muốn anh liếm tiểu tao huyệt của em không?"
"Muốn..."
"Hoa cúc cũng cho anh liếm, được không?"
"Được..."
"Thích anh làm em ở chỗ nào? Em muốn chỗ nào anh cũng chiều theo em."
"Ở đây, em..." Đồng ý không chút do dự, cơ thể cô run rẩy càng lúc càng kịch liệt, Diệp Huyên nắm chặt cánh tay Hạ Hoài Cẩn, hiển nhiên đã đến cao trào. Thích anh làm em ở chỗ nào? Trước kia khi chưa xác định được tâm ý của Hạ Hoài Cẩn, Diệp Huyên đã vô số lần tưởng tượng ra hình ảnh hai người làm tình với nhau. Cô khát vọng Hạ Hoài Cẩn, muốn cùng người đàn ông này làm tình ở vườn hoa, ở trong bể bơi, ở trên sân thượng... Ở tất cả những chỗ hai người có thể mặc sức buông thả bản thân chìm trong ái tình mãnh liệt, cuối cùng, âm thủy phun ra, mà Hạ Hoài Cẩn cũng cùng lúc bắn tinh vào cơ thể cô, Diệp Huyên khẽ nói, "Chỉ cần có Hoài Cẩn ở, như thế nào em cũng thích."
#
"Sao quần lót của cậu lại rơi trên sân thượng hả?"
"Khụ" Hạ Hoài Cẩn làm ra vẻ bình tĩnh hắng giọng một cái, "Lúc lấy quần áo vào không cẩn thận đánh rơi thôi."
Lý do này có trăm ngàn chỗ hở, sao lại lên sân thượng lấy quần áo? Hơn nữa rơi cái gì không rơi lại rơi đúng một cái quần lót nam dính đầy vết nước.
"Được rồi." Phương Nguyên cười như không cười nhìn Hạ Hoài Cẩn, "Lần sau chú ý một chút, lần này bị anh nhặt được, nhưng lần sau không may mắn như vậy được đâu."
"Biết rồi..." Hạ Hoài Cẩn ậm ừ cho qua, trong lòng vừa ảo não vừa cảm thấy may mắn. Ảo não tất nhiên là do mình lúc thu thập tàn cuộc lại không cẩn thận như vậy, đến quần lót mà cũng để quên trên sân thượng được. May mắn là quên quần lót của mình chứ nếu quên đồ của Diệp Huyên, lại bị người khác nhặt được... Anh sợ mình sẽ nhất thời xúc động mà ra tay giết người diệt khẩu mất.
"Lão Cửu à" Trước khi đi, Phương Nguyên ý vị thâm trường nói, "Lần trước anh đã nói rồi, phòng trong căn cứ hiệu quả cách âm tốt lắm, nhưng ở sân thượng không có cách âm."
Cái lão hồ ly này, Hạ Hoài Cẩn xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, cẩn thận nhớ lại một lượt, tối hôm qua lúc làm tình với Diệp Huyên trên sân thượng, trong miệng Diệp Huyên bị mình nhét quần lót vào, tiếng rên rỉ của cô chỉ có mình anh nghe được, tuyệt đối không có chuyện bị người khác nghe thấy. Nhưng với cái trình độ giảo hoạt của Phương Nguyên, nhất định đã đoán ra được hôm qua trên sân thượng đã xảy ra chuyện gì. Trong căn cứ dù sao cũng nhiều người lộn xộn, Hạ Hoài Cẩn thở dài, xem ra về sau phải thu liễm một chút.
Không đợi Hạ Hoài Cẩn tiếc nuối lâu, Diệp Huyên đã kích động chạy tới tìm anh, trong tay vẫn cầm máy truyền tin, "Hoài Cẩn, em đã liên hệ được với Tam ca, ngày mai phải đi Tuyên Ninh!"
Trong khoảng thời này từ đó tới nay, Diệp Huyên luôn điều tra, nghiên cứu khu vực gần cảng biên giới, Phương Nguyên phân cho cô hai người phụ tá điều từ chỗ Phương Tầm sang, ba người phụ nữ cả ngày bôn ba ngược xuôi khắp cả thành phố rộng lớn này, vô cùng cực khổ. Hạ Hoài Cẩn cũng bận việc điều phối vật tư, hai người có đôi khi không thấy được mặt nhau suốt cả mấy ngày. Ngày hôm qua, Hạ Hoài Cẩn khó khăn lắm mới rút ra được chút thời gian rảnh cố ý đến tìm Diệp Huyên, thấy cô đứng giữa trời nắng chói chang vội trước vội sau, cả mặt lẫn cổ đầy mồ hôi. Từ lúc hai người kết giao tới nay, Hạ Hoài Cẩn chưa bao giờ thấy Diệp Huyên chật vật như bây giờ, cảm thấy đau lòng vô cùng, nhưng Diệp Huyên lại có vẻ rất hăng hái, nhiệt tình.
"Báo cáo, bây giờ đại khái đã có hình thức ban đầu." Cô cười vui vẻ tựa đầu trướ ngực Hạ Hoài Cẩn, trong ánh mắt tràn ngập nhiệt tình, "Người trong căn cứ cũng rất ủng hộ em, còn có vài tổ chức khác, Tiểu Tầm đang phụ trách liên lạc với họ, a, đúng rồi..." Cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, túm lấy vạt áo Hạ Hoài Cẩn bắt anh ngồi xuống, "Còn có Tam ca, cuối cùng anh ấy cũng đồng ý, mấy ngày nữa em sẽ đi Tuyên Ninh để điều tra."
Là thành lũy lớn nhất của Mặt trận giải phóng nam giới, Tuyên Ninh cũng có địa vị trọng yếu không kém cảng biên giới là mấy. Toàn bộ tổ chức có đến 1/3 số thành viên đang đóng trú ở Tuyên Ninh. Nơi đó hoàn toàn khác với cảng biên giới, không hề an toàn như bên này, gần như cả ngày không khi nào là không hỗn loạn. Trong kế hoạch của Diệp Huyên, Tuyên Ninh là nơi quan trọng nhất trong số những nơi cần đi điều tra của cô.
Chiến tranh là thứ dễ khiến con người kích động, hơn nữa đế quốc Nebula hoàn bình đã lâu, ngoại trừ nhóm quân chính phủ đang giao chiến với tổ chức phản động, thì gần như toàn bộ người dân đế quốc đều chưa từng nhìn thấy cái gì gọi là chiến tranh. Họ không biết hy sinh là thế nào, không biết cái cảm giác thống khổ khi nhìn chiến hữu ngã xuống, càng không biết những gian khổ khi phải sinh tồn trong chiến tranh, cả trẻ em lẫn người già đều chìm trong đau thương. Diệp Huyên tin chắc rằng nếu mình đem những thứ này công bố trước công chúng, nhất định những người dân có lòng chính nghĩa sẽ bị đả động.
Mà Cận An là sĩ quan thống lĩnh ở Tuyên Ninh vẫn luôn phải đối Diệp Huyên đến Tuyên Ninh điều tra. Khác với Phương Nguyên, Cận An từ đầu đã không tin tưởng Diệp Huyên, cho rằng cái kế hoạch của cô là vô dụng. Nhưng Diệp Huyên không chịu từ bỏ, ngay cả Hạ Hoài Cẩn cũng không biết được cô làm thế nào mà thuyết phục được Tam ca có tính cách vừa đáng ghét vừa cứng đầu, đợi đến khi Hạ Hoài Cẩn kịp phản ứng lại, Diệp Huyên đã thân thiết gọi Cận An là Tam ca.
Hạ Hoài Cẩn có chút ghen tị: "Tam ca... A..."
Nghe Hạ Hoài Cẩn cố ý kéo dài âm cuối, Diệp Huyên liếc sang một cái: "Người nào đó a, cũng được gọi là Hoài Cẩn ca ca nha!"
Hạ Hoài Cẩn hừ một tiếng, đem cằm gác lên vai Diệp Huyên, hơi thở lướt qua vành tai Diệp Huyên, có chút ngứa khiến Diệp Huyên khẽ run một cái: "Muốn đi Tuyên Ninh sao? Cũng được, anh đi với em." Không đợi Diệp Huyên hỏi, anh giải thích luôn: "Việc điều phối vật tư đã an bày xong xuôi, Tuyên Ninh không thể so với cảng biên giới, quá loạn, đại ca cũng đồng ý để anh đi với em."
Có thể đi cùng nhau, Diệp Huyên tất nhiên là vui vẻ. Hạ Hoài Cẩn vì nhịn không được mà cố ý tới tìm cô, mà Diệp Huyên sao có thể không nhớ Hạ Hoài Cẩn đây. Lúc hai người yêu nhau say đắm, nếu không phải vì tình huống không cho phép, hai người hận không thể lúc nào cũng dính với nhau.
"Mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt" Hạ Hoài Cẩn hôn lên thái dương Diệp Huyên, "Anh nhớ em, Tiểu Huyên, ưm..." Anh nắm lấy tay Diệp Huyên đặt lên chỗ dưới háng mình, "Nó cũng nhớ em."
"Tiểu Hoài Cẩn gần đây không ngoan?" Cái thứ trong đũng quần sinh khí bừng bừng, ngẩng cao đầu, chỗ đó nhô cao lên thành cái lều, Diệp Huyên cười vô cùng quyến rũ.
"Rất biết điều." Hô hấp của Hạ Hoài Cẩn trở nên dồn dập, " Chỉ là nó rất đói bụng."
Anh nhịn không nổi nữa, nhưng vẫn nhớ rõ không thể làm bậy trong này, bèn vội vàng dẫn Diệp Huyên quay về căn cứ, vốn định "tử hình" Diệp Huyên ngay trên phi thuyền, nhưng Diệp Huyên lại nổi hứng muốn làm trên sân thượng. Khiến Hạ Hoài Cẩn bỏ quên quần lót trên đó, kết quả là bị Phương Nguyên giễu cợt một hồi.
"Ngày mai đi Tuyên Ninh?" Nhìn Diệp Huyên hưng phấn, vui vẻ khóe môi anh cũng khẽ cong lên - lần trước không thành công, xem ra ngày mai trên phi thuyền có thể toại nguyện rồi.
Truyện khác cùng thể loại
313 chương
11 chương
1 chương
473 chương
43 chương
99 chương