Cuộc hành trình ăn thịt

Chương 113 : Phương tây. đẩy ngã đế quốc thiếu tướng 10

Trên hành tinh Dopulo không có vệ tinh, trong đêm khuya yên tĩnh, chỉ có mấy ngôi sao sáng lấp lóe nổi bật trên màn đêm đen như nhung. Trong bóng tối ánh sáng phát ra từ ngọn đèn trông cực kì chói mắt, hai bóng người in dài trên mặt đất, chỉ nhìn thấy người đàn ông đang ôm lấy thắt lưng của người phụ nữ, cặp mông không ngừng di chuyển tới lui, lôi kéo người phụ nữ phía trước cũng lắc lư theo, hai bầu ngực run rẩy rung động, khiến người ta nhìn vào mà hoa cả mắt. Tiếng rên rỉ của người phụ nữ dường như xé tan màn đêm, giọng nói êm ái, quyến rũ, thanh âm như tố như khóc, dường như rất thống khổ, nhưng lại có mấy phần nũng nịu, yếu đuối cùng sung sướng. Nếu có người ở gần đây, chắc chắn có thể nghe được những câu nói khiến người ta huyết mạch phun trào, phần nhiều là giọng nữ mềm mại đang nỉ non --- "A, đừng mà, đừng đỉnh nơi đó...." "Sắp tới, sắp tới rồi..." , "Quá sâu, sắp bị anh đâm nát rồi... Xin anh tha cho em.... Tiểu huyệt cũng sắp bị anh đâm nát rồi..." Mà người đàn ông dường như đang cố gắng kiềm nén tiếng rên rỉ nơi cổ họng, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ như dã thú, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng bốp bốp, trên bờ mông người phụ nữ lại xuất hiện thêm mất dấu tay, "kẹp chặt, cô không phải là muốn bị người ta đâm nát sao?.... Đúng thế, ưm... kẹp chặt thêm chút nữa!" Bờ mông trắng nõn lại bị hắn tát mạnh một cái bốp, Diệp Huyên nức nở dùng hai tay ôm lấy thân cây, thuận theo lời của Crato nhếch mông cao hơn. Cô không biết mình đã bị hắn làm bao lâu, cảm giác động tình trong cơ thể đã sớm biến mất, nhưng Crato lại giống như không biết mệt mỏi, dùng gậy thịt cứng rắn, nóng bỏng của hắn đâm vào trong cơ thể của cô, mỗi cú thúc của hắn càng ngày càng sâu, càng ngày càng mạnh. Nơi hai người kết hợp cả dâm thủy lẫn tinh dịch không ngừng trào ra khiến hạ thân hai người ướt nhẹp, hơi thở dâm mĩ tản mát ra bốn phía. Mỗi khi Diệp Huyên cảm thấy cơ thể mình đã bị hắn ép cạn, không chảy ra được thêm một chút dâm thủy nào, thì cô lại bị gậy thịt dính đầy dâm thủy của hắn ép cho chảy ra, dâm thủy chảy dọc theo bắp đùi hai người, tí tách rơi xuống khiến trên mặt đất nơi hai người đứng cũng ướt đẫm một mảng lớn. "Đủ rồi, thật sự đủ lắm rồi..." Lại run rẩy đạt tới cao trào, Diệp Huyên cuối cùng cũng nhịn không được mà khóc lên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô, Diệp Huyên cố gắng đẩy khuôn mặt Crato đang tiến lại gần muốn hôn lên mặt cô, trong giọng nói tràn ngập ủy khuất, "Đâu phải chỉ có một lần.... Ô ô ô, em chịu không nổi..." Cô thật sự không hiểu được, Crato lúc trước luôn tỏ vẻ nghiêm túc, cứng nhắc, lại vừa mới khai trai, sao có thể so với người bị kích dục là cô còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần. Làm liền tục không ngừng đã sớm khiến hai chân cô bủn rủn đứng cũng không vững, trong hoa kính là một mảng lầy lội, nóng bỏng giống như có một ngọn lửa đang nướng cháy hạ thân của cô. Nếu Crato không dùng tay bóp chặt mông của cô, Diệp Huyên đoán chắc là sẽ ngồi phịch xuống đất. Crato cười lạnh một tiếng: "Đó là cô nói." Ý của hắn chính là, hắn không hề nói là chỉ làm một lần. Trong khoảnh khắc này hắn thật sự muốn đem người phụ nữ đáng giận này giết chết dưới thân hắn, như vậy sẽ không còn người nào có thể khiến hắn thất thố như bây giờ nữa. Hắn nói thêm gì nữa, mạnh mẽ ép Diệp Huyên quay đầu, cuốn lấy cái lưỡi của cô mà cắn mút. Một chân của Diệp Huyên thì đứng thẳng, chân còn lại thì bị Crato banh rộng ra gác lên khủy tay hắn. Cái miệng nhỏ giữa hai chân cô thì cũng bị banh rộng, Crato cúi đầu, hai mắt đỏ lên nhìn dương vật to lớn của mình mạnh mẽ ra ra vào vào giữa cái miệng nhỏ hồng hồng nộn nộn của cô, mỗi lần hắn rút ra trên dương vật của hắn đều bị dâm thủy của cô thấm ướt đẫm. Hai phiến hoa môi nho nhỏ bị chà đạp đến nỗi sưng đỏ lên, rất đáng thương. Hình ảnh trước mắt vừa chật vật vừa dâm mĩ khiến hắn càng thêm hưng phấn, nhưng hắn biết mình không thể cứ tiếp tục phóng túng như vậy, thô bạo đâm chọc thêm mấy trăm lần, Diệp Huyên bị hắn đâm đến mức khóc nức nở mà đạt tới cao trào, Crato cuối cùng cũng đem tỉnh dịch nóng bỏng của mình bắn thẳng vào trong cơ thể của cô. # "Ưm..." Cô mơ màng nỉ non một tiếng, cả cơ thể đều đau nhức giống như bị thứ gì đó nghiền qua, Diệp Huyên chậm rãi ngồi dậy. Mọi thứ đều giống hệt ngày hôm qua, cô tỉnh dậy từ trong dư vị của tình ái kịch liệt, trong đầu là một mớ hỗn độn, ánh mắt mê man nhìn về phía người đàn ông trước mặt. Cô thì cả thể xác lẫn tinh thần đều uể oải, còn hắn thì ngược lại, rõ ràng người dùng sức lực nhiều là hắn, nhưng Crato lại có vẻ tinh thần vô cùng sảng khoái. Hắn ngồi bên cạnh đống lửa, đang xử lý đống thực vật mà hai người tìm được, cố làm cho hương vị của chúng không quá mức khó nuốt, dù cho hoàn cảnh có đơn sơ đến mức nào đi chăng nữa thì động tác của hắn vẫn tao nhã như trước. Giống như trước mặt hắn không phải là một đống thực vật hỗn độn mà là một bàn dài tràn ngập thức ăn tinh xảo. Mà thái độ của hắn cũng cực kì bình thản giống như người đã làm ra những hành vi không khác gì cầm thú tối hôm qua không phải là hắn. Có lẽ là do bầu không khí bây giờ quá mức kì quái nên sau một lúc mơ màng, ngây ngốc nhìn hắn thì Diệp Huyên bất ngờ thốt ra một câu: "Cho nên, quan hệ giữa chúng ta bây giờ là "bạn giường" sao?" "Phụt!" Crato đang uống nước, nghe thấy câu đó liền sặc một ngụm nước, rồi chật vật ho khan một hồi. Diệp Huyên kinh ngạc trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin: "Anh, anh cũng sẽ bị sặc nước á?!" Crato khó khăn lắm mới ngừng ho khan được, cho dù hắn cố gắng muốn làm ra vẻ không sao, nhưng khuôn mặt đen thui của hắn muốn giả bộ cũng không giả bộ nổi. Hắn không thể hiểu nổi, trong đầu người phụ nữ này hắn là người như thế nào? giảo hoạt, âm hiểm, lãnh khốc vô tình, còn con mẹ nó lúc làm tình mà vẫn lạnh như băng, uống nước mà không bao giờ bị sặc thì đúng là người máy! Trong lúc tức giận Crato vẫn không nhận ra rằng đây là lần đầu tiên trong đời, hắn có những suy nghĩ không lịch sự - càng tức giận hắn càng thấy hỗn loạn mà khiến hắn cảm thấy thất bại nhất là cảm giác vô lực. Nhưng Crato lại khó hiểu hắn thế nhưng tuyệt đối không muốn quát nạt Diệp Huyên, cho dù người phụ nữ này nói những câu ngu xuẩn, làm những ngu xuẩn, hắn cũng không muốn phát cáu với cô. Cuối cùng, hắn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta cũng có khí quan, vì cái gì mà cô cho rằng ta sẽ không bao giờ bị sặc?" "Ách..." Diệp Huyên nghẹn lời, tuy Crato vẫn bày ra vẻ mặt người sống chớ lại gần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa to tiếng với cô câu nào, mà Diệp Huyên cũng không cảm thấy bất an như lúc trước. Dù sao hai người cũng không chỉ phát sinh quan hệ nam nữ chỉ một lần, hơn nữa Diệp Huyên có cảm giác, Crato tướng quân thoạt nhìn cao lãnh, ngạo mạn, nhưng có lẽ hắn cũng không giống như những gì cô tưởng tượng lúc trước. Ít nhất là cho dù cô làm hắn mất mặt mấy lần nhưng Crato cũng không nghĩ đến việc trừng phạt cô. Có lẽ không ai biết được rằng, Diệp Huyên thật ra là một người không an phận. Giống như lúc thần chí cô không tỉnh táo, đã thể hiện ra trước mặt Crato như vậy. Cô nhạy cảm phát hiện Crato sẽ không so đo với cô, ý niệm tà ác lại bắt đầu rục rịch nổi dậy trong lòng cô, bắt đầu muốn đi trêu chọc người đàn ông kia - không chỉ là trong chuyện làm tình, chò dù khiến hắn thất thố bị sặc trước mặt mình một lần nữa, không phải điều này cũng rất thú vị sao. Không đợi cô thực thi kế hoạc của mình, ăn xong bữa sáng, Crato thả khăn tay xuống, ngữ khí lãnh đạm: "Nghỉ ngơi tốt, cô quay về trạm Nancy đi." "Vì sao?!" Diệp Huyên khó hiểu. Crato liếc mắt nhìn cô một cái, dường như cảm thấy vấn đề cô hỏi thật quá buồn cười: "Nơi này đâu đâu cũng là cây Dahlia, cô ngại số lần mình "động dục" vẫn chưa đủ nhiều hay sao?" Đúng là đồ bụng dạ hẹp hòi, Diệp Huyên giả vờ không quan tâm đến ý mỉa mai trong lời nói của Crato, cô kiên định lắc đầu: "Không thể, tôi là sĩ quan phụ tá của ngài, đi theo bên cạnh ngài là chức trách cũng là nghĩa vụ của tôi." Sở dĩ cô nói vậy, cũng không phải là vì muốn cùng Crato tiếp tục phát sinh quan hệ gì nữa. Cô cũng không bị thương gì, nếu cứ như vậy mà để cấp trên của mình lại nơi nguy hiểm tứ phía như thế này, mà bản thân lại trốn trong trạm Nancy, đối với một người quân nhân mà nói, đây là vấn đề thất trách nghiêm trọng. Diệp Huyên không thể chấp nhận được việc này. "Cô cảm thấy" Crato nheo mắt lại, dùng đôi mắt màu nâu lạnh lùng nhìn Diệp Huyên, "Cô đi theo ta thì có tác dụng gì? Ngoại trừ việc gây thêm phiền toái cho ta." "Ách..." Diệp Huyên lại một lần nữa bị nghẹn lời, cô nghĩ nghĩ, rồi chớp chớp mắt, "Có lẽ, tôi có thể kể chuyện cười cho anh?" "...." Sau một hồi trầm mặc, Crato hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn bổ đôi đầu người phụ nữ này ra để nhìn xem, lạnh giọng nói, "Cô có thể ở lại." Không đợi Diệp Huyên kịp vui mừng, hắn ngay lập tức bổ sung thêm một câu, "Cô câm miệng ngay lập tức, ngay lập tức, không được nói nữa thêm một câu nào nữa."