Cuộc hành trình ăn thịt

Chương 105 : Phương tây. đẩy ngã đế quốc thiếu tướng (2)

Trên mặt đất đều là thi thể. Cô mệt mỏi nằm gục nơi vũng bùn bẩn thỉu, bên chân là thi thể của một người đàn ông vừa chết mắt vẫn còn mở lớn, cứng ngắc nhìn cô giữa không gian đều là ánh lửa chói lóa. Lại thêm một trận gió tạt xuống, máy bay ném bom lượn vòng trên không, không ngừng thả bom xuống khiến toàn bộ xóm nghèo đất rung núi chuyển. Cô đã không nghe rõ những âm thanh xung quanh, tiếng người lớn thét chói tai, tiếng trẻ con khóc la, tất cả những âm thanh đó đều trở nên xa xôi, chỉ còn lại tiếng nổ vang như sấm rền không ngừng vang lên bên tai, thỉnh thoảng lại có một hai tiếng nổ sắc nhọn - cô biết, đó là tiếng phát ra từ súng ngắm động năng khi bóp cò. Những người mặc quân trang màu nâu âm thầm tiến quân về khu vực này, giống như người nông dân gặt lúa mạch, một phát tiếp một phát thu gặt tính mạng vô tội của dân thường. Tôi sẽ chết đi.... Cô gái vô thức nghĩ, vừa mới trải qua sinh nhật mười bốn tuổi tháng trước lại giống như đang xảy ra trước mắt, yên bình lúc trước đã biến mất không còn nữa. Tôi đã làm sai cái gì?.... Chúng ta, cuối cùng là đã làm sai cái gì? Sinh ra, lớn lên từ trong xóm nghèo, sống cuộc sống bần cùng bị người người chán ghét vào giờ khắc này cũng trở thành hy vọng xa vời, sinh ra làm con kiến, ngay cả chết cũng hèn hạ như thế. Cô cũng mong đợi có người sẽ tới cứu mình, nhưng cô biết, sẽ không có ai đến cả. Cuối cùng, cô nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, khẩu súng đen bóng xuất hiện trong tầm mắt của cô, họng sung nâng lên, nhắm thẳng vào mi tâm. Vĩnh biệt... Cô thậm chí còn không biết phải nói tạm biệt với ai, cứ như vậy đi.... Cứ như vậy đi. Viên đạn vẽ ra trong không trung một đường cong chói mắt - hai mắt cô nhắm lại. Đột nhiên, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, ánh sáng xẹt qua giống như sao băng, xẹt qua trước mắt cô, cắt viên đạn đang bay tới thành hai mảnh, chuẩn xác cắm vào giữa cổ họng của người vừa bắn ra viên đạn. Bóng dáng cao ngất dần tiến lại gần, hắn tùy ý đá văng khẩu súng bắn tỉa vừa rơi xuống trên mặt đất, cúi người xuống, rút thứ đang cắm giữa cổ họng của người lính. Cô kinh hãi trợn trừng mắt, hoảng hốt nhận ra đó là một tấm sắt! Lực đạo cùng với độ chính xác phải đạt đến mức nào mới có thể giết chết một người lính được võ trang đầy đủ chỉ bằng một tấm sắt, người này mà muốn giết cô, thì chỉ đơn giản giống như giết chết một con kiến. Người này dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, "Đừng sợ." Cô nghe được một giọng nói lạnh lẽo, "Ta đến cứu ngươi." Hắn hơi xoay người, khuôn mặt khuất trong bóng tối dần dần hiện ra rõ ràng - cô sắp nhìn thấy! Cô sắp nhìn thấy rồi! Hắn có một đôi... mắt màu nâu. "A!" Diệp Huyên giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cô thở hổn hển, từng giọt mồ hôi lạnh chảy dọc xuống từ hai bên thái dương. Lại nằm mơ, từ khi bước chân lên tàu Hi Hòa, gần như đêm nào cô cũng mơ thấy kí ức đầy máu và những ngọn lửa cháy rừng rực xảy ra năm mười bốn tuổi. Cả đêm nằm mơ, cô đều mơ thấy lúc mình được cứu ra từ dưới họng súng của phản quân, trong m[ toàn là máu tươi, xác chết, tiếng súng... Còn có người đó. Cái người đã cứu cô, người mà cô tâm tâm niệm niệm, tìm kiếm suốt 7 năm. Diệp Huyên cười khổ, ai cũng không lường trước được người mà cô thầm mếm nhiều năm qua lại là một quý tộc thuần huyết. Từ khoảnh khắc mà cô nhìn thấy Keltu, cô liền hiểu được rằng, tình yêu của mình chỉ có thể không bệnh mà chết. "Buối sáng tốt lành, Diệp úy, hội nghị thường kì sẽ bắt đầu sau nửa tiếng nữa." Giọng nói của AI vang lên kéo Diệp Huyên từ trong mơ trở về với thực tế. Rời giường, mặc quần áo, rửa mặt.... Suốt nửa tháng qua, Diệp Huyên cũng đã quen với nếp sống trên tàu Hi Hòa. Sau hai lần thực hiện bước nhảy không gian, chiếc tàu chiến này đã cách Thái Dương hệ năm trăm vạn năm ánh sáng, còn khoảng ba ngày nữa tàu Hi Hòa có thể đến được tinh hệ Jade. Kỷ nguyên vũ trụ đã kéo dài được 600 năm, hiện nay nhân loại đã đem dấu chân của mình kéo dài trong khắp vũ trụ rộng lớn, mà tinh hệ Jade chỉ là 1 trong rất nhiều tinh hệ được con người phát hiện ra. Nó cách Thái Dương rất xa, cho đến nay vẫn chưa phát hiện ra bất kì vật sống nào có trí tuệ cấp cao, ngoại trừ những nhà thám hiểm, thì chỉ có nhóm học giả tới đây để tiến hành khảo sát, nghiên cứu. Tình huống như vậy cũng khiến đế quốc Nebula có không ít phiền toái. Diệp Huyên đi vào phòng họp, cửa lớn vừa mở ra cô liền nhìn thấy Keltu ngồi trên ghế chỉ huy, quân trang màu đen thẳng thớm, đôi mắt màu nâu bình tĩnh không có chút dao động, lạnh nhạt, thờ ơ. Mà nhóm trợ thủ đắc lực hai bên tay hắn từ phó hạm trưởng đến binh sĩ cầm súng trường đều đồng loạt quay ra. Nhìn thấy Diệp Huyên vào cửa, có người ngẩng đầu, có người híp mắt nhìn, cũng có người khẽ nhếch miệng. Nhưng không có ngoại lệ, bọn họ đều có thái độ lãnh ngạo giống như Keltu. "Mọi người đều đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu họp." Hắn dùng ngón trỏ chạm nhẹ trên mặt bàn, toàn bộ kế hoạch, thông tin tác chiến đều xuất hiện trên bàn hội nghị, trên một thiên thể thuộc tinh hệ Jade một điểm sáng màu đỏ không ngừng lóe lên. Đó là dấu hiệu ra-da của Liên minh các hành tinh Faruier (FPA), từ sau khi tuyên bố độc lập 12 năm trước, FPA vẫn sống lưu vong trong những tinh hệ ngoài lãnh thổ của đế quốc, không ngừng mưu toan thông qua các cuộc chiến tranh khiến đế quốc gặp không ít phiền toái. Nhưng nhờ các chiến dịch vây quét được tổ chức liên tục khiến FPA tiêu hao không ít sinh lực, hạm đội chạy thoát được đến tinh hệ Jade là nhóm có sức chiến đấu cuối cùng của FPA. Để đến được tinh hệ Jade là một quãng đường xa xôi, cả hạm đội phải điều động, hao phí khối lượng nhân lực lẫn vật lực không nhỏ, sau một phen giằng co đàm phán đến cuối cùng Bộ chỉ huy chỉ có thể phái tàu Hi Hòa đi chấp hành nhiệm vụ tiêu diệt hạm đội FPA. Đối với tàu Hi Hòa mà nói thì nhiệm vụ này cũng không phải chuyện gì quá khó khăn. Không nói tới việc chiếc tàu này có kinh nghiệm tác chiên phong phú, đối với năng lực tác chiến cấp hành tinh thì chỉ cần kích hoạt một đầu tên lửa hành trình được trang bị trên tàu cũng đủ để tiêu diệt một phần ba chiến lực của hạm đội kia. Cho nên, sau khi Diệp Huyên lên tàu, nhìn thấy biểu hiện của mọi người đều rất thoải mái. Hội nghị tác chiến cũng là mở ra cho có lệ mà thôi, sau khi kết thúc cuộc họp mọi người lần lượt đi ra khỏi phòng họp, chỉ còn Diệp Huyên là người cuối cùng đứng lên, trầm mặc đi theo sau lưng Keltu. Sau nửa tháng sinh hoạt trong một môi trường chung, Diệp Huyên đã hiểu được đôi chút về tính cách của vị thiếu tướng này - ít nhất là tính cách mà hắn biểu hiện ra trước mặt mọi người. Keltu không thích nói chuyện phiếm, không thích vui đùa, không thích khắc khẩu, không thích cấp dưới của hắn nảy sinh ra những chuyện tình cảm nhàm chán. Lời nói lẫn việc làm của hắn vĩnh viễn đều đúng mực, cử chỉ tao nhã, giống như một chiếc đồng hồ chạy vô cùng chính xác, hắn cũng giống như một tác phẩm điêu khắc lạnh như băng - hắn là một quý tộc thuần huyết điển hình, xuất sắc, cường đại, thần bí, khiêm tốn, đồng thời cũng là một người nhàm chán không thú vị. Thật trùng hợp, đây cũng là kiểu người mà Diệp Huyên ghét nhất. Nghĩ đến việc nguyên chủ thầm mếm một người như vậy đến 7 năm, Diệp Huyên không thể không cảm thán, trí nhớ tốt quả đúng là thứ thuốc mê khiến con người ta mê say. Thật ra người mà nguyên chủ yêu cũng không phải là Keltu mà là người đàn ông đã kéo cô ấy ra khỏi vũng máu vào thời điểm mà cô ta tuyệt vọng nhất. Đó là người anh hùng vĩ đại nhất trong lòng Diệp Huyên, giúp nàng chống đỡ, giãy giụa vượt qua quãng thời gian nghèo khổ, bệnh tật, một đường leo lên, cuối cùng đi đến được vị trí của ngày hôm nay. Trong suốt những năm tháng thảm đạm đó, Diệp Huyên đã vô số lần tưởng tượng ra người đàn ông đó là kiểu người như thế nào. Hắn có thể là người rất dịu dàng, cũng có thể là một quân nhân cứng rắn, nhưng bất kể thế nào cũng tuyệt đối không phải là người giống như Keltu. Hai người trở lại khoang hạm trưởng, Diệp Huyên mở ra thiết bị truyền tin bắt đầu báo cáo quân vụ cho Keltu. Tuy cách xa đến năm trăm vạn năm ánh sáng nhưng vẫn có rất nhiều quân vụ ở trong quân đoàn 5mà đích thân Keltu phải xử lý. Đối với những quân vụ này đòi hỏi khả năng phân tích tin tức cùng năng lực tư duy logic cực kì cao, nghe Diệp Huyên báo cáo rõ ràng rành mạch, vẻ mặt lãnh đạm của Keltu vẫn không chút thay đổi nhưng Diệp Huyên biết, hắn vô cùng hài lòng với năng lực làm việc của mình. Cho dù như vậy nhưng hắn vẫn khinh thường Diệp Huyên. Hắn không phải là khinh thường con người Diệp Huyên, mà là một quý tộc thuần huyết cũng là một điều chỉnh giả khinh thường một người bình thường. Đây là thứ đã khắc sâu vào tận xương tủy của Keltu, cho dù hắn có tính cách ôn hòa thân thiệt trời sinh thì phần khinh thường này cũng sẽ không mất đi. Con người sẽ đem mình và động vật đặt ở vị trí ngang hàng sao, sẽ không, đây cũng chính là mối quan hệ giữa điều chỉnh giả với người bình thường. Cho nên dù Diệp Huyên vẫn yêu người anh hùng trong lòng mình, thì cô cũng chỉ có thể bóp chết phần tình cảm này. Keltu sẽ không yêu cô, mà cô cũng không thể chấp nhận được chuyện bản thân lại yêu một quý tộc thuần huyết.