Cuộc Gọi Từ Thiên Thần

Chương 5 : You’ve got mail[1]

[1]. Tiếng Anh trong nguyên bản: Bạn có thư mới “Mong muốn biết ai đó trọn vẹn là một cách chiếm hữu họ, khai thác họ. Đó là một ước muốn đáng hổ thẹn cần phải từ bỏ” Joyce Carol OATES San Francisco, nửa đêm Jonathan giật nhanh sợi dây công tắc bật bóng đèn nê ông treo phía trên gương phòng tắm. Không thể chợp mắt nổi. Trạng thái kích động và cảm giác bỏng rát trong dạ dày không ngừng tra tấn anh sau khi uống thứ rượu vang dấm dớ đó. Dưới quầng sáng nhợt nhạt, anh lục tìm trong tủ vỉ thuốc an thần và dạ dày. Tìm được hai viên thuốc đó rồi, anh sang phòng bếp lấy nước khoáng uống luôn. Căn nhà chìm trong tĩnh lặng. Marcus, Charly và ngay đến Boris đã ngã vào vòng tay của thần Morphée từ lâu. Khung cửa sổ cánh sập vẫn mở hé, nhưng trong phòng không vì thế mà lạnh. Một làn gió ấm nổi lên khiến chiếc chuông gió làm bằng tre kêu khe khẽ trong khi ánh trăng xuyên qua cửa kính chiếu sáng màn hình chiếc điện thoại anh đang sạc pin trên quầy bar. Jonathan không thể kiềm chế thêm: anh bấm vào nút duy nhất trên điện thoại để mở máy, màn hình lập tức sáng lên trong vắt. Chấm nhỏ màu đỏ báo hiệu Madeline đã nhận được thư đang bật sáng. Một dạng giác quan thứ sáu pha lẫn tò mò thúc giục anh chạm vào biểu tượng để đọc thư. Anh mới gửi thư đi mười phút trước, và kỳ lạ làm sao thư này lại được gửi tới cho anh... “Jonathan thân mến (anh có muốn chúng ta bỏ qua cách xưng hô trịnh trọng ông Lempereur hay cô Greene không? Nói cho cùng, tôi hình dung rằng nếu đã cả gan đọc thư của tôi thì hẳn anh cũng đã xem qua ảnh tôi lưu trong máy và được rửa mắt với vài ba tấm ảnh “nghệ thuật” trong album của tôi. Vậy thì anh là một kẻ đồi bại và đó là vấn đề của anh, nhưng hãy tuyệt đối tránh đưa chúng lên Facebook, vì tôi không chắc liệu chồng sắp cưới của tôi có đánh giá cao hành động đó không...) Jonathan thân mến (lần nữa), tôi đang tranh thủ giờ nghỉ trưa (à vâng, ở Paris giờ đã là quá trưa rồi) để viết cho anh trong lúc nhấm nháp một chiếc sandwich chả viên hiệu Mans được chế biến cẩn thận bởi Pierre & Paul, các thành viên ưu tú của Hiệp hội Hiệp sĩ Chả Băm tỉnh Sarthe kiêm nghệ nhân làm bánh mở tiệm ngay đối diện tiệm hoa của tôi. Tôi đang ngồi tại quầy, giữa ngập tràn ánh nắng. Vậy nên miệng tôi đầy thịt, vụn bánh vãi tứ tung trên áo len còn màn hình chiếc điện thoại đẹp đẽ của anh đang dính đầy vết mỡ. Không được quyến rũ cho lắm, tôi đồng ý với anh, nhưng cực ngon luôn. À mà anh đâu phải đối tượng tôi phải thuyết phục trong chuyện nên biết đánh giá cao thú ăn ngon... Vậy thì Jonathan thân mến ạ, tôi viết thư này để thông báo cho anh hai tin: một tin tốt và một tin xấu. Chúng ta hãy bắt đầu bằng tin xấu nhé: như anh có lẽ đã biết, vào đầu kỳ nghỉ này, một cuộc đình công đang làm tê liệt xứ sở tuyệt vời là nước Pháp này. Sân bay, xa lộ, các phương tiện giao thông công cộng, dịch vụ bưu điện: tất cả đều ngừng hoạt động. Takumi, cậu học việc ở tiệm tôi, vừa ra tới bưu điện trên đại lộ Montparnasse thì thấy nó đã đóng cửa, vậy nên ngay lúc này tôi không có cách nào gửi trả điện thoại cho anh. Sẵn lòng phục vụ. Madeline.” Jonathan lập tức có phản ứng. Mười hai phút sau, thư hồi âm của anh xuất hiện: Cô trêu tức tôi đấy à? Câu chuyện đình công này là gì thế? Nếu cô ta không trả lại điện thoại cho anh, thì còn lâu anh mới trả lại điện thoại cho cô ta! Và ba mươi giây sau Madeline đã kịp đổ thêm dầu vào lửa: Giờ này mà vẫn thức sao Jonathan? Anh không bao giờ chợp mắt hả? Không phải tình trạng thiếu ngủ này đã gây ra kiểu tâm trạng pha trộn giữa cáu bẳn và chán sống đặc trưng của anh sao? Jonathan buông một tiếng thở dài rồi gửi tiếp một lá thư nữa đến người phụ nữ trẻ: Mà cô đã hứa hẹn với tôi là có một tin tốt bù lại tin xấu đấy... Ngồi vắt vẻo trên ghế quầy bar, Madeline nuốt miếng sandwich cuối cùng trước khi độp lại: Chính xác, tin tốt đây: dù lạnh và có đình công khắp nơi nhưng thời tiết ở Paris vẫn đẹp vô cùng. Vừa gửi mail đi mà cô đã ngóng hồi âm, nó xuất hiện gần như ngay lập tức: Được, ít ra là lần này thì không còn nghi ngờ gì nữa: cô đang trêu tức tôi. Dù đang lo lắng nhưng cô không thể nén nổi một nụ cười. Vì ngăn cô trả lại chiếc điện thoại di động cho chủ nhân đích thực, cuộc đình công của các dịch vụ công cộng này đã đưa cô vào một mớ bòng bong. Nó bắt cô gánh lấy một trách nhiệm nặng nề mà cô không hề muốn. Cô có nên báo cho Jonathan biết về tin nhắn thoại mà vợ cũ của anh đã để lại sau khi gọi từ New York nhằm van xin anh quay trở lại, chung sống với cô ta hay không? Madeline đang vô tình nắm giữ một thông tin quan trọng đối với tương lai của một cặp đôi và chuyện này không khiến cô thoải mái chút nào. Người phụ nữ trẻ gọi ly rượu vang thứ hai rồi vừa uống vừa quan sát người qua đường và xe cộ đi lại qua cửa kính. Nằm gần một chuỗi cửa hàng của các thương hiệu lớn, phố Delambre náo nhiệt vào dịp cuối tuần này nhờ những cuộc mua sắm cho lễ Giáng sinh. Trên vỉa hè chan hòa ánh nắng, những chiếc măng tô ôm sát của phụ nữ Paris, những chiếc áo phao lông vũ dày sụ của đám thiếu niên, những chiếc khăn sặc sỡ, những chiếc mũ không vành của bọn nhóc con, những gót giày nện côm cốp và hơi nước thoát ra từ mọi cái miệng hòa quyện vào nhau trong một chuyển động mê say của màu sắc và các gương mặt. Madeline uống nốt ly rượu vang, và chính trong tình trạng chếnh choáng hơi men ấy mà cô cầm bút - chỉ là một cách nói - để viết bức thư sau cùng: Jonathan thân mến, Giờ đã là 13 giờ. Giờ nghỉ ăn trưa của tôi đã hết và thế càng hay, vì nếu tôi còn ngồi thêm phút nào trong nhà hàng này tôi cảm thấy mình sẽ xiêu lòng trước món bánh kem Tatin táo renet cùng viên kem và tất cả những thứ còn lại. Một “sự quét sạch” thực sự như ở chỗ anh người ta thường nói vậy. Nhưng ở thời điểm chưa đầy một tuần nữa là đến Giao thừa này, sự cám dỗ đó sẽ không thực sự hợp lẽ, anh có lẽ nhất trí với tôi về điểm đó. Thật vui được trò chuyện cùng anh, dù chỉ là những bức mail ngắn ngủi, và bất chấp tính tình cáu bẳn và thói hay cằn nhằn, cục súc và giận dỗi của anh, mà tôi hiểu rất rõ, đã tạo nên một dạng “thương hiệu” mà nhất định nhiều phụ nữ khác hẳn sẽ thấy hấp dẫn. Tuy nhiên, trước khi tạm biệt anh, cho phép tôi thỏa mãn trí tò mò cá nhân bằng cách đặt cho anh ba câu hỏi: 1) Tại sao người tự nhận là “bếp trưởng tài ba nhất thế giới” lúc này lại phục vụ món bít tết-khoai chiên tại một quán rượu bình thường trong khu phố? 2) Tại sao anh vẫn còn thức vào lúc 4 giờ sáng? 3) Anh còn yêu vợ cũ không? Ấn nút GỬI xong ngay lập tức Madeline đã hiểu ra rằng mình vừa làm một việc ngu ngốc. Nhưng đã quá muộn... Cô rời khỏi nhà hàng Pierre & Paul rồi băng qua phố, đầu nhưng nhức vì rượu vang. - Này! Chống mắt lên xem mình đang đi đâu chứ, CÔ NGỐC! Một tay chơi cá tính với mái tóc chờm mắt nạt cô, thiếu chút nữa đã hất cô ngã nhào với chiếc xe đạp Vélib. Để tránh chiếc xe này, Madeline thình lình lùi lại một bước, nhưng “lượm” ngay được một hồi còi của chiếc 4x4 đang cố vượt chiếc xe đạp từ bên phải. Cô sợ phát khiếp và vội né chiếc ô tô địa hình để bước lên vỉa hè phía đối diện. Trong lúc mải tránh né, cô làm gãy gót một trong hai chiếc giày cao cổ của mình. Khỉ thật! cô thở dài khi mở cửa tiệm để trốn vào Khu vườn kỳ diệu của mình. Cô tôn thờ Paris, nhưng lại ghét dân Paris... - Mọi việc ổn chứ thưa cô chủ? Takumi hỏi thăm vì thấy rõ là cô đang bị choáng. - Cậu chậm tiếp thu quá đấy! Cô nạt lại để có thời gian trấn tĩnh. - Xin lỗi, anh chàng người châu Á tiếp. Mọi việc ổn chứ Madeline? - Ổn cả, chỉ là cái gót giày ngớ ngẩn này... Cô bỏ lửng câu nói, nhấp chút nước lên mặt rồi tháo giày và cởi áo khoác ra trước ánh mắt trân trối của cậu nhân viên. - Không cần nhìn tôi chằm chằm với vẻ dê xồm như thế, tôi sẽ không múa thoát y đâu. Khi thấy Takumi đỏ lựng như một quả gấc, Madeline lập tức hối tiếc về cách cư xử của mình và không muốn để sự ngượng nghịu kịp hình thành giữa họ. - Cậu có thể đi ăn trưa được rồi. Cứ ăn thong thả nhé, tôi sẽ lo mọi việc. Còn lại một mình trong tiệm, người phụ nữ trẻ cuống cuồng mở điện thoại của Jonathan ra. Anh vừa hồi âm cho cô: Madeline thân mến, Nếu làm thế này có thể thỏa mãn trí tò mò của cô thì đây là câu trả lời cho từng câu hỏi cô nêu ra: 1) Đã từ rất lâu rồi tôi không còn là “bếp trưởng tài ba nhất thế giới” nữa, đấy là nếu đã từng như vậy. Nói theo cách văn vẻ thì tôi đã đánh mất cảm hứng và đam mê cần thiết để thực hiện những tác phẩm mang tính sáng tạo rồi. Có nghĩa là, nếu cô có dịp qua San Francisco cùng Raphaël của cô, hai người đừng quên ghé lại thưởng thức món bít tết-khoai chiên của nhà hàng chúng tôi. Thịt bít tết ở chỗ chúng tôi mềm và ngon tuyệt, còn khoai chiên thực sự là khoai tây được chiên với tỏi, húng và mùi. Những “mỹ nhân của Fontenary”, được một nhà sản xuất địa phương trồng với số lượng hạn chế và toàn bộ khách hàng của chúng tôi đều có nhận xét là đặc biệt giòn và vàng đủ độ. 2) Đúng là lúc này đã 4 giờ sáng và tôi vẫn còn thức. Lý do à? Có hai câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu khiến tôi không tài nào chợp mắt được. 3) Biến đi cho khuất mắt tôi. Phố Odessa, Takumi bước vào nhà hàng nhỏ nơi cậu là khách quen. Cậu chào ông chủ nhà hàng rồi chọn chỗ ngồi hơi khuất trong phòng thứ hai, bớt ồn ã và ít người lui tới. Cậu gọi một chiếc bánh nhiều tầng thêm cà chua và pho mát dê tươi: một món đặc sản do Madeline giúp cậu khám phá. Trong khi chờ món nhập bữa được mang ra, cậu lôi từ trong túi ra một cuốn từ điển bỏ túi để tìm trong đó nghĩa của từ “dê xồm”, tra được rồi cậu lại càng bối rối hơn nữa. Như bị bắt quả tang, cậu bỗng có cảm tưởng phi lý rằng mọi khách hàng đang ném cho cậu những ánh mắt buộc tội. Madeline có một thú vui tinh quái là thách thức cậu và khiến mọi xác tín cùng điểm tựa của cậu lung lay. Cậu lấy làm tiếc vì cô đã không coi trọng cậu, đúng ra cô chỉ coi cậu như một thiếu niên chứ không phải như một người đàn ông. Người phụ nữ này quyến rũ cậu như một loài hoa bí ẩn. Thường thì cô rạng rỡ, vàng ươm như một bông hướng dương, tỏa ra quanh mình vẻ rạng rỡ, niềm tin và lòng nhiệt thành. Nhưng có đôi lúc, cô có thể trở nên bí ẩn và ủ rũ, giống hình ảnh của hoa lan đen: Một loài hoa hiếm được các nhà sưu tầm săn lùng thường nở vào giữa mùa đông trên những cây cọ Madagascar. Vị khách bước vào thật không đúng lúc. Để phục vụ vị khách này, Madeline đã phải bỏ dở việc soạn thư và cất điện thoại vào chiếc túi nhỏ trên tạp dề. Đó là một cậu thiếu niên chừng mười lăm mười bảy tuổi với vẻ ngoài của một baby rocker như người ta vẫn thường thấy tại cổng các trường trung học ở các khu phố quý tộc: Giày Converse, quần jean bó, áo sơ mi trắng, áo vest ôm sát hàng hiệu, kiểu tóc được chải rối một cách khéo léo. - Tôi có thể giúp gì cho cậu nhỉ? - Em... ờ... phải rồi, em muốn mua hoa, cậu nhóc giải thích rồi đặt bao đàn ghi ta xuống ghế. - Cậu hỏi đúng lúc thật. Lẽ ra cậu nên hỏi mua bánh sừng bò, tôi sẽ có nhiều hơn đấy. - Gì kia? - Không có gì, bỏ đi. Cậu cần một bó tròn hay bó dài? - Chà, thực ra em cũng không rõ đâu. - Màu nền nã hay sặc sỡ? - Gì kia? cậu thiếu niên nhắc lại như thể người ta đang nói với cậu bằng tiếng Do Thái cổ. Chắc chắn là không phải kẻ khôn khéo tinh ranh nhất trong lứa tuổi đó, cô nghĩ vậy trong lúc cố gắng giữ thái độ bình tĩnh và nụ cười trên môi. - Được rồi, cậu có dự định dành cho việc mua hoa này một khoản là bao nhiêu không? - Em chả rõ đâu. Có thể mua được gì đó với 300 euro không? Lần này thì cô không thể nén nổi một tiếng thở dài: cô ghét những kẻ không có chút ý thức nào về giá trị của đồng tiền. Trong thoáng chốc, một vài kỷ niệm thời thơ ấu lại ùa về trong cô: những năm tháng bố cô thất nghiệp, những hy sinh của gia đình để cô có thể tiếp tục đến trường... Làm thế nào lại tồn tại một hố sâu ngăn cách như vậy giữa cậu nhóc sinh ra đã hưởng cảnh giàu sang phú quý và bé gái là cô khi xưa nhỉ? - Được rồi, nghe này nhóc, cậu không cần tới 300 euro để mua một bó hoa đâu. Dù thế nào chăng nữa cũng không phải là trong tiệm của tôi, rõ chưa nào? - Rõ rồi, cậu ta uể oải đáp. - Vậy thì cậu mua hoa tặng ai nhỉ? - Tặng một phụ nữ. Madeline ngước mắt nhìn lên. - Là mẹ cậu hay bạn gái? - Thực ra là tặng cho một người bạn của mẹ em, cậu ta đáp, xem chừng đã bắt đầu lúng túng. - Được rồi, và thông điệp cậu muốn truyền tải khi tặng bó hoa này là gì vậy? - Thông điệp ư? - Cậu tặng hoa cho người ấy với mục đích gì? Để cảm ơn người ấy đã tặng cho cậu chiếc áo len nhân dịp sinh nhật hay để bày tỏ điều gì khác? - Ờ... phương án thứ hai có vẻ đúng hơn. - Khỉ thật, tình yêu khiến cậu mụ người đi hay là lúc nào cậu cũng như vậy thế? Cô vừa hỏi vừa lắc đầu. Cậu thiếu niên không nghĩ là trả lời thì giúp được gì. Madeline rời khỏi quầy và bắt đầu làm một bó hoa. - Cậu tên gì nhỉ? - Jeremy. - Còn bạn của mẹ cậu, người ấy bao nhiêu tuổi rồi? - Ơ... nói gì thì nói cũng nhiều tuổi hơn chị. - Vậy cậu đoán tôi bao nhiêu tuổi? Đến đây cũng vậy, cậu ta chọn cách không trả lời, bằng chứng cho thấy cậu ta có lẽ không đến nỗi quá ngốc như bề ngoài. - Được rồi, cậu chẳng xứng đáng có chúng chút nào, nhưng đây là thứ phù hợp nhất, cô giải thích rồi chìa cho cậu nhóc bó hoa. Đây là loại hoa tôi yêu thích nhất: Violet Toulouse, vừa đơn giản, sang trọng lại thanh lịch. - Đẹp quá, cậu ta công nhận, nhưng trong ngôn ngữ các loại hoa thì nó tượng trưng cho điều gì vậy? Madeline nhún vai. - Bỏ qua ngôn ngữ của các loài hoa đi. Mang tặng thứ gì cậu cho là đẹp, chỉ thế thôi. - Nhưng dẫu sao..., Jeremy cố nài. Madeline giả bộ ngẫm nghĩ. - Trong thứ mà cậu gọi là “ngôn ngữ của các loại hoa”, hoa violet thể hiện sự khiêm tốn và e ấp, nhưng nó cũng tượng trung cho một tình yêu bí mật, vậy nếu như cậu e rằng nó hơi mơ hồ, tôi sẽ thay bằng một bó hồng. - Không, hoa violet rất phù hợp với em, cậu trả lời rồi ngoác miệng cười. Cậu nhóc trả tiền và, trước khi rời khỏi tiệm, cậu cảm ơn Madeline về những lời khuyên. Còn lại một mình, cô lại lấy điện thoại ra vội vã soạn tiếp tin nhắn đang bỏ dở: Ngàn lần xin lỗi anh, Jonathan, vì đã thiếu tế nhị mà can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh. Vì một ly rượu đã làm tôi cẩu thả hơn trong lời lẽ (một ly Vouvray trắng êm dịu hương mật ong, hoa hồng và quả mơ. Chắc là anh biết, và nếu đúng là thế thì anh hẳn sẽ thứ lỗi cho tôi :-) Tôi nghĩ là cuộc đình công của bưu điện sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng để phòng trường hợp ngược lại, tôi sẽ nhờ đến một hãng vận chuyển tư nhân. Tôi đã liên lạc với một nhân viên chuyển phát nhanh và anh ta sẽ đến lấy điện thoại của anh vào cuối buổi chiều. Tính cả những ngày lễ và cuối tuần, công ty đó đảm bảo với tôi rằng anh sẽ nhận được gói hàng trước thứ Tư. Cho phép tôi chúc anh cũng như con trai anh những ngày lễ vui vẻ và an lành. Madeline Gửi Madeline, Cô muốn biết hai bí ẩn đã ngăn cản giấc ngủ của tôi sao, chúng đây: 1. Tôi tự hỏi ESTEBAN là ai. 2. Tôi tự hỏi tại sao cô làm cho người thân của mình tin rằng cô đang muốn có con trong khi thực tế cô lại làm mọi cách để điều đó ĐỪNG xảy ra... Chìm trong sợ hãi, Madeline tắt điện thoại và tránh xa nó như để chạy trốn khỏi nguy hiểm. Anh ta biết điều đó! Anh ta đã lục lọi điện thoại của cô và đã đặt câu hỏi về Esteban và đứa trẻ! Mồ hôi chảy dọc sống lưng cô. Madeline nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Tay chân cô run lẩy bẩy. Làm sao lại có chuyện này chứ? Nhật ký điện tử và hộp thư của cô, chắc chắn rồi... Đột nhiên cô thấy lòng mình hoang mang trống rỗng nên phải cố gắng để đứng vững. Cô cần phải bình tĩnh: chỉ với những chi tiết đó, Jonathan Lempereur không thể biết gì nhiều hơn. Chừng nào anh ta chưa tìm ra những thứ khác thì đó chưa phải là một mối đe dọa thực sự. Nhưng trong điện thoại cô có một tài liệu mà anh ta tốt nhất đừng nên đụng vào: Một thứ mà Madeline không có quyền sở hữu. Một thứ đã từng phá hủy cuộc đời cô rồi dẫn cô đến ngưỡng điên loạn và cái chết. Về mặt lý thuyết, bí mật của cô được bảo vệ an toàn. Lempereur là một kẻ tọc mạch bẩn thỉu, chứ không phải một thiên tài tin học hay một tên chuyên đe dọa tống tiền. Anh ta đã chơi lại cô, đùa cợt cười nhạo cô, nhưng nếu cô không tiếp tục trò chơi, rốt cuộc anh ta cũng sẽ chán nó. Ít nhất đó là những gì cô hy vọng.