Cuộc gặp gỡ chí mạng

Chương 16 : part 1

Chương 8: Càn quấy Chuông reo, Lâm Uyển từ trên ghế nhảy xuống, lê dép đến trước cửa, từ trong video nhìn thấy người giao hàng mặc đồng phục màu xanh. Cô mở cửa, một chàng trai với làn da rám nắng cầm theo biên lai lên tiếng: “Xin hỏi cô là Lâm Uyển? Đây là tủ lạnh cô mua ở cửa hàng chúng tôi...” Lâm Uyển cầm biên lai định kí tên, chàng trai ngẩn ra, nhắc nhở: “Cô không nghiệm thu hàng trước à?” “Không cần.” Lâm Uyển không ngẩng đầu, kí tên xoẹt xoẹt. “Cái đó, công ty chúng tôi có quy định, khách hàng bắt buộc phải kiểm tra hàng hóa, nếu không sau này xảy ra vấn đề thì...” Lâm Uyển nhanh nhẹn thu bút lại, nhét hóa đơn vào lòng anh ta, nói: “Yên tâm, xảy ra vấn đề cũng sẽ không tìm các anh.” “Dạ?” Chàng trai ngạc nhiên, chưa từng gặp khách hàng nào dễ dãi như thế, chẳng lẽ đầu óc có vấn đề, xem ra không giống thế. Hai đàn anh phía sau thúc giục chàng trai: “Mau lên, lề mề cái gì, vẫn còn một nhà nữa kìa.” Lâm Uyển cũng bảo: “Phải đó, tôi còn không để ý thì anh sợ cái gì?” Chàng trai lau mồ hôi, được thôi, sợ cái gì, dù sao người móc tiền ra trả cũng không phải mình, chỗ này đều là nơi của người có tiền, người ta có tiền thì muốn làm thế nào chả được, kể cả có rải tiền khắp nơi thì điều đó cũng không liên quan đến mình, cùng lắm thì mình chạy phía sau nhặt lên thôi. Tủ lạnh được khiêng vào trong, để đâu đây, Lâm Uyển chỉ ngay chính giữa phòng khách, nói: “Để đây đi.” Lúc này ba người đều ngẩn ra, chàng trai còn định lên tiếng, Lâm Uyển khua tay, sốt ruột nói: “Mau để ở đây đi, tôi còn có việc bận nữa.” Thế là, thứ đồ kềnh càng như vậy đã đứng thẳng giữa phòng khách. Lúc ba người xuống tầng còn lẩm bẩm, “Suy nghĩ của người có tiền thật khó giải thích”, “Phải đó”, “Nếu ai cũng thế thì chúng ta bớt phiền phức bao nhiêu rồi, không phải vậy sao?” Lâm Uyển trở về phòng, tiếp tục lên mạng, mua hàng, đợi chờ đến. Buổi tối Trần Kình về nhà, vừa vào cửa đã giật thót. Trong phòng khách đầy ắp đồ đạc, đều là những thùng các tông và xốp giấy cỡ đại, cao có thấp có, dài có ngắn có, như là Stonehenge[1] vậy. Hắn cẩn thận nhìn lại, tủ lạnh, máy giặt, điều hòa, máy tính để bàn, lại còn có cả máy rửa bát... Cách sau những chướng ngại vật, hắn nhìn thấy cô gái kia nghênh ngang ngồi trên ghế sofa, trong tivi không biết đang phát chương trình gì, chỉ nghe thấy từng tràng cười ngây ngô. [1] Stonehenge: là một quần thể đá chồng ở Anh, bao gồm các khối đá có kích thước khổng lồ. Nếu không phải nhìn thấy Lâm Uyển, Trần Kình còn tưởng mình vào nhầm nhà. Hắn tức sôi máu, lách qua đống chướng ngại vật nặng nề, tiến lại gần đứng trước mặt Lâm Uyển, sầm mặt hỏi: “Chuyện gì thế này?” Lâm Uyển ngẩng đầu, điếc không sợ súng, đáp: “À? Ờ, tôi mua chút đồ.” Trần Kình tức đến mức nghiến răng ken két, chỉ vào căn phòng chất đầy đồ đạc cỡ đại, hỏi lại: “Đây mà gọi là một chút đồ?” Lâm Uyển không thèm ngẩng đầu, mắt dán vào chương trình văn nghệ tổng hợp trên tivi, ậm ừ một tiếng như có như không. Trần Kình thấy bộ dạng hờ hững đó lại càng tức giận, chỉ vào mũi cô chất vấn: “Lâm Uyển, cô rốt cuộc muốn ra sao hả?” Lâm Uyển ngẩng đầu, dường như vô cùng kì lạ bởi sự tức giận của hắn, vô tội nói: “Không phải anh nói tiền trong thẻ tùy tôi sử dụng, muốn mua gì thì mua sao?” Trần Kình điên tiết: “Mẹ kiếp, mua cả một đống, có phải ngày mai còn định mua bom nguyên tử làm nổ tung chỗ này của tôi không hả?” Lâm Uyển hình như bị ba chữ kia làm cho giật mình, trợn mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu, Trần Kình không nghe rõ, bực mình hỏi: “Cô nói cái gì?” “Không đủ tiền.” Trần Kình nghẹn ứ họng, suýt chút nữa tự làm mình ngạt chết. Hắn chỉ vào trán Lâm Uyển đẩy rồi lại đẩy, thở hổn hển nói: “Được, cô to gan lắm.” Vừa quay đầu lại nhìn đống đồ đạc tụm năm tụm bảy, nằm ngổn ngang trên mặt đất, hắn càng thêm bức xúc, lấy điện thoại ra gọi cho thư ký: “Cô mau tìm hai chiếc xe chở hàng tới đây, nhà tôi bên này có đồ, chuyển đi cho tôi.” Thư ký đầu dây bên kia còn liều lĩnh hỏi: “Bây giờ sao ạ?” “Bây giờ, ngay lập tức.” Trần Kình cúp máy, nhìn thẳng vào cô nàng đứng dậy định chuồn kia, hắn quát to: “Đứng lại.” Lâm Uyển đứng lại, hắn tiếp tục hỏi: “Đi đâu?” “Đi ngủ.” Hắn sải bước tiến tới đứng trước mặt, cúi thấp đầu nhìn cô, u ám nói: “Biến chỗ này thành một đống lộn xộn còn muốn đi ngủ?” Lâm Uyển cúi đầu rầu rĩ nói: “Không phải anh tìm người xử lí rồi sao?” Trần Kình lại bắt đầu thở dốc, cô nàng này thật muốn làm hắn tức chết mà, hắn mệt cả một ngày, về nhà lại gặp phải cảnh tượng này, ngay cả chỗ để chân cũng không có, lúc này mới thực sự gọi là “bức bối”. Mẹ kiếp, lại nghẹn ở cổ họng rồi. Cảnh giới tối cao của sự phẫn nộ là gì? Trần Kình không hề biết, bởi vì vẫn chưa có người dám thách thức giới hạn của hắn. Nhưng lúc này, dường như hắn đã hơi cảm thấy đỉnh điểm, sau đó... sau đó hắn liền bùng phát sự phẫn nộ của mình. Hắn kéo tay Lâm Uyển đi đến trước một chiếc thùng các tông cao bằng hắn, hắn nói như đang tán gẫu với cô: “Nhìn xem cô đã mua những gì? Ôi, đây là tủ lạnh à, còn Siemens, hàng hiệu thế giới, công nghệ làm lạnh số một, hay là chúng ta thử xem?” Lâm Uyển nghe thấy ngữ điệu quái gở của hắn liền cảm thấy vô cùng sợ hãi, vừa nghe thấy “thử xem” lại càng có cảm giác xấu, quả nhiên lại nghe hắn tiếp tục: “Dung lượng này nhét cô vào chắc là đủ.” Trần Kình dứt lời liền kéo cô đi qua bên cạnh, tấm tắc: “Đây là cái gì? Máy giặt à, đồ của Haier không tồi, hay là quăng cô vào trong khuấy thử nhé? Xem xem khả năng đánh bay vết bẩn ra sao?” Sau đó hắn đột nhiên quay đầu hỏi: “Cô mua máy hút bụi chưa?” Lâm Uyển không rõ lý do, lắc đầu, Trần Kình dường như tiếc nuối thở dài, tự nói: “Sao lại chưa mua cơ chứ, đầu óc cô ngớ ngẩn như vậy mà không thể chốc chốc hút cho vài cái.” Lâm Uyển cảm thấy khó hiểu, “máy hút bụi” và “đầu óc ngớ ngẩn” có quan hệ gì? Sau đó nhìn người bên cạnh, cô bỗng hoảng sợ, câu này câu kia của hắn, hình như hơi thần kinh rồi. Cô lại ngẩng đầu, liền thấy hắn đang giận dữ nhìn chằm chằm chiếc tủ lạnh, ánh mắt đó sắc bén đến mức dường như muốn xuyên thủng vài lỗ chiếc thùng giấy lớn. Lâm Uyển bỗng dựng tóc gáy, nghĩ lại hắn nói muốn cho cô vào trong tủ lạnh thử đóng băng, toàn thân cô liền nổi da gà, nhìn hắn tức đến thế này, không chắc hắn sẽ làm ra chuyện gì. Không ngờ cô đã thật sự ngớ ngẩn rồi, sao lại nghĩ ra phương pháp ngốc nghếch nhằm khiến hắn căm ghét cô như vậy, tác dụng của sự căm ghét chưa đạt được, trái lại đã thành công trong việc chọc giận hắn rồi. Thêm nữa gần đây cô vẫn hay ngớ ngẩn, nhưng bây giờ thì không, cho nên cô sợ hãi. Bàn tay vẫn bị hắn nắm chặt, cô muốn thu lại nhưng hơi cử động liền bị hắn nắm càng chặt hơn. Trần Kình bỗng quay đầu lại, dùng ánh mắt nóng rực như que hàn nung đỏ nhìn cô. Cô thấy tim đập thình thịch, cảm giác gương mặt mình sắp bị bỏng luôn rồi. Trần Kình nhìn cô rồi lại nhìn tủ lạnh, thở hổn hển. Trong đầu Lâm Uyển bỗng hiện lên ánh sáng diệu kì, chắc là vì tủ lạnh được đóng gói quá chặt, nhất thời không mở ra được. Sau đó cô lại lần nữa ngớ ngẩn nhớ đến câu chuyện cười nọ, đem voi nhét vào tủ lạnh tổng cộng có mấy bước... Có lẽ là cô quá căng thẳng rồi. Ý nghĩ buồn cười này vừa xuất hiện cô liền không thể khống chế cười ra tiếng, người đàn ông bên cạnh nhìn qua, ánh mắt vẫn bừng bừng lửa giận. Lâm Uyển đột nhiên muốn cười to, vì cô nhận thấy mình hôm nay không chỉ chọc giận Trần Kình, hơn nữa còn chọc giận một cách cao độ. Thấy vẻ mặt hắn sau khi trở về, còn nói một đống những lời lẽ khó hiểu kia, và cả bộ dạng đành chịu bó tay bây giờ khi phải đối diện với chiếc thùng giấy lớn cao bằng cả một người này. Từ trước đến nay hắn là loại người nói sao làm vậy, giờ giống như một đứa trẻ bất lực, hắn chắc đã thật sự tức đến mức hồ đồ rồi. Nghĩ tới đó, cuối cùng cô chịu không nổi liền cười, cười thành tiếng, cười đến gập cả lưng, như nghe thấy một câu chuyện cực kì buồn cười vậy. Không phải sao, người đàn ông muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, một tay che trời, đổi trắng thay đen này, lại có thể bị cô làm cho tức đến ngốc nghếch, không phải là câu chuyện cực kì buồn cười sao? Trần Kình không hiểu nổi, nhìn cô gái đang một tay ôm bụng, cười đến đứt hơi, ngay sau đó mặt hắn sa sầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ kiếp, Lâm Uyển, cô điên rồi à?” Lâm Uyển ngẩng đầu dậy, cười đến chảy cả nước mắt. Cô chỉ vào người đàn ông sắc mặt đang xám xịt, tức cười nói: “Đúng đó, tôi điên rồi, anh ngốc thế, ha ha ha ha...” Tivi ở bên kia vẫn đang bật, lúc này người dẫn chương trình ngốc nghếch kia cũng bắt đầu cười ha ha, cùng với giọng cười khanh khách của Lâm Uyển, lại thêm cả thùng giấy lớn nhỏ đầy cả phòng khách này, càng hiện rõ sự hài hước khác thường, tràn đầy ý châm biếm. Đối tượng bị châm biếm là ai? Trần Kình đương nhiên không chịu thừa nhận, nhưng cô nàng Lâm Uyển đáng chết này không ngừng cười hắn, cứ như mấy kiếp rồi chưa được cười vậy, thái dương hắn lại bắt đầu giật liên hồi. Ánh mắt Trần Kình lạnh lùng, chửi mắng: “Đồ điên!” Sau đó chẹn ngang cô gái trước mặt chống tay vào tủ lạnh, mạnh mẽ định hôn lên môi. Lâm Uyển nghiêng mặt tránh, giễu cợt nói: “Tôi mà bị điên, cũng là anh bắt tôi điên.” Trần Kình không nói gì thêm, quyết tâm phải hôn cô bằng được, hoặc là phải lấp kín được cái miệng lải nhải không nghỉ của cô. Lâm Uyển tránh không kịp, cuối cùng đành để hắn đạt được ý đồ. Đây không phải hôn, mà là nuốt như sói. Cô nhớ đến cảm giác Vương Tiêu hôn cô ngày trước, dịu dàng như vậy, vấn vương như vậy, hệt như ăn chocolate, ngọt ngọt, mềm mềm, sau khi kết thúc còn lưu lại ý vị sâu xa nơi đầu môi chót lưỡi. Nhớ tới Vương Tiêu, lòng cô lại đau, cô cảm thấy mình đã mắc bệnh vô phương cứu chữa, chỉ có cách dùng công việc và tranh đấu với người nào đó để tạm thời làm tê liệt bản thân. Nhưng sau khi sự tê liệt trôi qua, cảm giác đau đớn kia trái lại còn tăng lên gấp bội. Bỗng một tiếng “Bang” lớn vang lên, làm hai người đều giật mình, cơ thể cũng nghiêng ngả theo. Thì ra là tủ lạnh bị xô phải, may mà còn có chiếc máy giặt đang trụ phía sau, nếu không hai người chưa bị sợ chết thì tầng dưới chắc cũng bị sợ chết rồi. Cơ thể hai người vẫn chồng lên nhau, miệng cũng vẫn kề miệng. Trần Kình chớp chớp mắt, thả lỏng buông cô ra, sau đó hắn thở sâu đứng thẳng dậy, kéo Lâm Uyển lên, dắt cô bước nhanh mấy bước, rồi đẩy cô vào tường. Lâm Uyển đầu ong ong, suýt chút nữa thì bị xô gãy xương sống, cô bất lực than thở, tên này lại bắt đầu phát cuồng rồi. Trần Kình dữ dội hôn cô một lúc, thở hồng hộc nói: “Không phải cô muốn ngủ sao, bây giờ chúng ta sẽ ngủ.” Nói rồi hắn liền kéo váy ngủ của cô, Lâm Uyển bị kẹp giữa cơ thể người đàn ông và bức tường, dưỡng khí trong phổi đều đã bị vắt kiệt, chút sức phản kháng cũng không có. Cô rơi vào thế bị động, hệt như một tiêu bản bươm bướm bị đóng đinh lên tường. Trần Kình cởi đồ cô xuống, rồi lại kéo khóa quần âu của mình, miệng không khép lại: “Coi như tôi đã chiếm lợi thế, mẹ kiếp, cô cứ thích tìm đến chỗ chết, chết rồi quả chẳng có gì thú vị, tôi sẽ khiến cô sướng muốn chết.” Lâm Uyển chớp chớp đôi mắt khô khan, bất lực nghĩ, bất luận làm loạn như thế nào thì đến cuối cùng, chung quy vẫn là một kết cục, chính là bị quấy rối thân thể, thật là vô nghĩa. Đúng lúc Trần Kình chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa xong, chỉ thiếu một hành động cuối cùng, bỗng nghe thấy tràng cười quái gở đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả tiếng chuông dữ lúc nửa đêm, sợ đến mức hắn lạnh cóng người, đang hùng dũng oai vệ tấn công liền lập tức ngừng lại. Lâm Uyển cũng giật nảy, cô vốn đã bị ép chặt, chỉ có khí tiến vào mà không có khí thoát ra, đúng lúc hơi thở yếu ớt thì bị làm cho kinh hãi, dây thần kinh thiếu chút nữa đứt phựt. Hai người trừng trừng nhìn nhau, âm thanh này không giống như tiếng phát ra từ tivi, Lâm Uyển mặt tái mét, còn trắng bệch hơn cả giấy dán tường phía sau. Người đàn ông gia trưởng - Trần Kình lập tức tỉnh ngộ, trầm giọng an ủi: “Đừng sợ.” Lâm Uyển khẽ gật đầu. m thanh khiến người khác khiếp sợ vẫn cứ tiếp tục vang lên, như bị thúc giục. Trần Kình quay đầu nhìn lướt qua tivi, bên đó đang phát quảng cáo, tuy là quảng cáo băng vệ sinh, miễn cưỡng coi đó là quảng cáo “đẫm máu”, nhưng cũng sẽ không lồng loại âm thanh kì dị đó vào. Hắn cẩn thận lắng nghe, tiếng đó có vẻ là từ ngoài cửa truyền đến... Lâm Uyển run bần bật, Trần Kình vô thức ôm chặt lấy cô, còn khẽ vuốt lưng cô trấn an. Bỗng cô nói nhỏ: “Có thể là chuông cửa.” “Cái gì?” “Chuông cửa.” Lâm Uyển cắn môi, mặt tái mét: “Tôi... mới đổi.” Trần Kình nhìn ánh mắt cô, thoắt cái đã thay đổi, vừa nãy còn là làn nước êm dịu, lập tức biến thành xoáy nước cuộn trào, hơn nữa còn mang theo cả mảnh băng sắc nhọn, nhìn xuyên thủng cả con ngươi người đối diện. m thanh đó cứ vang lên không chịu buông tha, Trần Kình thở hổn hển thả cô ra. Hắn đang định nhấc chân, cúi đầu nhìn thấy sự thảm hại của mình, vốn mặt mũi đã xám xịt, giờ lại càng tối sầm lại, tối đến mức Lâm Uyển cũng không dám nhìn hắn. Trần Kình mở cửa với sắc mặt không hề vui vẻ, gương mặt mệt mỏi thêm phần mù mịt của cô thư ký xuất hiện, phía sau còn có hai thanh niên khỏe mạnh. Trần Kình chỉ nói một câu: “Toàn bộ mang hết đi cho tôi, một thứ cũng không được sót.” Sau đó liền nghiêm mặt đi vào phòng vệ sinh. Lâm Uyển bên này nhân lúc Trần Kình đi mở cửa đã nhanh chóng chỉnh lại áo quần, chui vào phòng ngủ. Cô co rúm trong chăn, nghe thấy tiếng đi lại chuyển đồ trong phòng khách và tiếng nước chảy ào ào trong phòng vệ sinh. Cô vẫn chưa gạt bỏ được hoàn toàn sự khiếp sợ ban nãy, nghĩ đến tai họa mình sắp phải đối mặt, cô lại càng buồn rầu. Chẳng qua là lúc cô tải về tiếng chuông, nghe đoạn mở đầu hoàn toàn không biết hiệu quả lại chấn động thế này. Một lúc sau, cửa chính đã đóng lại, sau đó cửa phòng vệ sinh mở ra. Trần Kình đang quấn khăn tắm xuất hiện, sắc mặt vẫn u ám, nói: “Còn không mau chỉnh lại cái tiếng chết tiệt đó?” Trần Kình gầm lên giận dữ, Lâm Uyển thoắt cái gạt chăn ra, đứng dậy xuống giường, đến dép cũng không xỏ, liền chạy ra khỏi phòng ngủ. Những chướng ngại vật trong phòng khách đã được loại bỏ, trông càng thêm trống trải. Cô đổi lại tiếng chuông ban đầu, rồi uể oải đi tới sofa, cụt hứng ngồi xuống. Tivi vẫn chưa tắt, cô cầm điều khiển lên, chỉnh lại tiếng cho nhỏ một chút, mơ màng xem một lúc, sau đó úp mặt vào đầu gối, hai tay túm lấy tóc, nói nhỏ: “Lâm Uyển, mày đang làm gì thế hả? Nhìn mày bây giờ xem, thật là ngu ngốc.” Đợi đến lúc cô khống chế lại cảm xúc, tắt tivi, mệt mỏi đi về phòng ngủ, Trần Kình đã quay lưng lại phía cô ngủ say. Cô trèo lên giường, vén một góc chăn lên rồi nằm vào, quay lưng lại với người đàn ông kia, cuộn tròn người lại, hòa mình vào bóng tối. Không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua, lúc cô sắp chìm vào giấc ngủ, bỗng có một cảm giác đè nén nặng trĩu quét qua, một giọng nói hung dữ vang lên trên đầu: “Lâm Uyển, hôm nay nếu cô làm tôi tức phát bệnh, tôi nhất định sẽ làm thịt cô.” Trong mơ màng, cô còn nghe thấy cả tiếng nghiến răng. Nửa người dưới bắt đầu đau nhức kịch liệt, đau đến mức cô phải tỉnh ngay dậy, sau đó từng cơn đau nhức lại càng trở nên rõ rệt. Phần thắt lưng bị bàn tay hệt như chiếc kìm sắt nắm chặt lấy, lực mạnh đến mức dường như muốn bẻ gãy sự sống của cô, sau lưng bị nhét vào một chiếc gối, hắn mỗi lần đều xâm nhập một cách mạnh mẽ, dường như muốn xuyên thủng cô, giẫm nát cô vậy. Lâm Uyển lặng người nghĩ, nếu như thật sự dọa hắn phát bệnh, có phải mình đã không đau như thế này rồi? Không đúng, như vậy thì mình chắc chắn không sống nổi, hắn nhất định sẽ treo mình lên đánh cho một trận, sau đó vứt từ cửa sổ xuống, hoặc là cứ thế xẻ mình ra rồi nhét vào tủ lạnh ướp đá. Ngày hôm sau là Chủ Nhật, trong phòng bếp, dì giúp việc đang làm bữa sáng. Từ khi Lâm Uyển hồi phục, cô đã đòi Trần Kình cho cô giúp việc đa chức năng kia nghỉ, lại tìm một dì giúp việc làm theo giờ, chuyên nấu cơm và dọn dẹp vệ sinh. Trần Kình chủ yếu chỉ ăn sáng ở nhà, cô cũng gắng sức ăn tối ở ngoài rồi mới về, cho nên hằng ngày người làm công theo giờ chỉ cần buổi sáng đến làm cơm và ban ngày dọn vệ sinh là được. Lâm Uyển mệt mỏi không muốn cựa quậy, định tiếp tục ngủ nướng. Trần Kình sau khi ngủ dậy đã tập máy chạy bộ được một hồi, sau đó đi tắm, mang theo hơi ẩm ướt tiến lại gần, kéo người trên giường dậy, sắc mặt không tốt cảnh cáo: “Lâm Uyển, nếu cô thật sự muốn chơi, tôi sẽ chơi đến cùng, nhưng tốt nhất cô nên hiểu rõ, động đến giới hạn của tôi sẽ có kết cục gì, tôi không dám chắc sau khi trò chơi kết thúc, cô còn có thể nguyên vẹn trở về.” Nói xong những lời ác độc này, hắn nới lỏng tay, cơ thể Lâm Uyển lại mềm nhũn rơi trở lại giường. Trong cả quá trình, ngay đến mí mắt cô cũng không thèm mở, im lặng hệt như chưa tỉnh. Trần Kình nhìn cô, lại ném ra một câu: “Không cần uống thuốc, hôm qua là ngày an toàn.” Sau đó lục đục ra khỏi phòng ngủ. Mí mắt Lâm Uyển cuối cùng cũng chịu động đậy, nhưng không mở ra. “Nguyên vẹn?” Cô sớm đã không còn nguyên vẹn nữa rồi. Cô cong người, cố gắng thu mình lại, để mình vùi trong chiếc chăn mềm mại. Cô thích trạng thái này, giống như trở về thuở sơ khai nhất của sinh mệnh, trở về bên trong cơ thể ấm áp của người mẹ. Lúc đó thật tốt biết bao, chẳng có nguy hiểm, chẳng có muộn phiền, cho dù vì không cẩn thận mà bị xảy thai, mình cũng không cảm thấy đau. Người người đều bảo thế giới bên ngoài rất tuyệt vời, nhưng thế giới bên ngoài này với cô, thật chơi vơi biết bao. Sau ngày hôm đó, Trần Kình biến mất. Lâm Uyển ác ý đoán rằng, có thể hắn đã gặp trở ngại ở phương diện nào đó, phải lén lút đi khám bác sĩ. Đương nhiên còn có một khả năng nữa, đó chính là hắn đã hết hứng thú với cô. Loại người giống như hắn đều cả thèm chóng chán, có mới nới cũ cả. Lâm Uyển nhớ hắn từng nói, mỗi thời kì chỉ có một người phụ nữ, không hiểu sao cô rất tin tưởng vào câu nói này, vì thế cô nghĩ chắc mình có lẽ đã được an toàn. Thế là, vào ngày thứ bảy mà Trần Kình biến mất, cô liền tự ý quyết định trở về căn nhà nhỏ của mình. Mấy ngày nay cô cũng rất bận, trở lại làm việc ở công ty, bị đồng nghiệp thay phiên mời cơm, nói là để chúc mừng cô bình phục. Nhưng cô luôn cảm thấy thái độ của mọi người với mình khác lạ, hình như có thêm một thứ gọi là “niềm nở”. Cô cảm thấy buồn bực, con người tên Trần Kình này, giống y như một chậu mực nước giội từ trên trời xuống, nhuộm đen hoàn toàn thế giới cùa cô. Còn nữa, trước khi hắn không có căn cứ mà “biến mất” lâu như vậy, lúc nào cô cũng phải bịa đặt cả đống lý do, cô thấy mình có lẽ sắp biến thành kẻ nói dối chuyên nghiệp. Bây giờ đã lấy lại sự tự do, cô phải mau chóng đi trình diện khắp nơi thôi. -còn nữa-