Cuộc đời thật hạnh phúc

Chương 37 : Ấm áp 2

Đương nhiên Triệu Sơ Niên không bị đánh bại bởi lời khen đó, anh liếc bạn một cái rồi thản nhiên lên tiếng che giấu tâm trạng: “Chu Kiến Minh, cậu không muốn sửa máy tính hả?” “Thế thì thật không đúng, cậu đang uy hiếp tớ ư?” Giọng điệu Chu Kiến Minh tuy vẫn pha chút đùa giỡn nhưng có vẻ như đã bị dọa dẫm thật rồi, da mặt cũng căng lên: “Dù không nhắc đến tình bạn thuở còn học cùng trường, tốt xấu gì tớ cũng đã giúp cậu viết nhiều luận văn như vậy mà.” Mặt Triệu Sơ Niên vô cảm: “Đừng nói nhảm nữa.” Mạnh Đề đang tính đến việc khác, thật sự cô hơi ngỡ ngàng. Nếu như Triệu Sơ Niên chỉ muốn theo đuổi cảm giác thành tựu của việc làm thầy thì ở đâu mà chẳng như nhau, cần gì phải tới tận đại học Bình? Hơn nữa, trường cũ của anh là ngôi trường đứng nhất nhì toàn quốc, độ nổi tiếng còn cao hơn đại học Bình một bậc. Cô giật khẽ tay áo Triệu Sơ Niên, hỏi: “Nhắc đến mới nhớ, thầy Triệu, em thật sự không biết thầy tới làm giáo viên ở trường chúng em còn có một câu chuyện như vậy!” Dưới ánh đèn, cô thấy thần sắc Triệu Sơ Niên thay đổi bất ngờ, đôi mắt thản nhiên thường thấy nhìn thẳng Chu Kiến Minh, sắc bén như một lưỡi dao nhưng ánh nhìn sắc bén đó chỉ duy trì trong chốc lát, thậm chí anh còn nở một nụ cười không rõ tâm trạng: “Tôi là người thành phố này, về làm việc ở quê hương chẳng có gì không hợp lý cả.” Giọng điệu thản nhiên nhưng tiếng nói rất khàn. Chu Kiến Minh ra vẻ nhớ lại: “Hả? Lúc cậu giới thiệu cho tớ, cậu đâu có nói là muốn về quê hương nhỉ? Tớ còn nhớ trước kia có mấy lần cậu còn nói nếu có thể sẽ không về nhà cơ mà?” “Mấy năm đó chỉ nói chơi thế thôi, sao có thể tin là thật?” “Khi đó còn quá sớm, tớ nhớ là lúc đó mới quen cậu không lâu nhỉ, lời này là cậu nói với ông chủ.” Chu Kiến Minh gật đầu với vẻ đã hiểu thấu, rồi nháy mắt mấy cái với Mạnh Đề đầy vẻ mờ ám: “Nếu bạn học Mạnh lo lắng cho thầy Triệu của mình như vậy thì hãy đi ăn cơm cùng chúng tôi đi. Thầy Triệu của các cô rất có tiền, để cậu ấy mời một bữa tưng bừng đi.” Mạnh Đề vừa không biết làm sao vừa buồn cười ngẫm nghĩ số lần thầy ấy mời tôi ăn cơm quả thật nhiều lắm rồi, nhưng câu này dù thế nào vẫn không thể nói ra được, định mỉm cười lịch sự từ chối không ngờ Triệu Sơ Niên đã thay cô giải quyết vấn đề trước. “Em ấy không đi đâu, khuya rồi.” Triệu Sơ Niên nói, “Chúng ta đi ăn tạm chút gì đó là được.” Mạnh Đề vâng một tiếng, dặn anh không được ăn đồ cay và đồ kích thích lần nữa rồi mới sang bên đường lấy xe về nhà. Không lâu sau đó Mạnh Đề phát hiện ra mong muốn của bản thân và tình hình thực tế trái ngược hoàn toàn. Cổ họng Triệu Sơ Niên không chút chuyển biến, nghe trong điện thoại vẫn vậy mà thậm chí còn nặng hơn. Mạnh Đề vô cùng lo lắng, thêm nhiều lần khuyên bảo anh hãy bảo vệ cổ họng cho tốt nhưng anh đều chỉ cười lấp liếm rồi lại lơ đi khiến cô vô cùng sốt ruột. Mạnh Đề không cách nào khiến bản thân bình tĩnh, ngồi trên lớp nghe anh nhấn mạnh những điểm quan trọng bằng giọng khàn đặc, nhìn anh dựa vào thuốc bôi trơn cổ họng và sức lực mới có thể chống đỡ thêm được nửa tiếng đồng hồ, từ trái tim đến gót chân đều có một thứ cảm xúc là hận không thể kéo anh ra khỏi bục giảng. Cô rất hiểu, mỗi dịp cuối kỳ không chỉ sinh viên vất vả mà giáo viên cũng vậy. Sinh viên phải chuẩn bị thi cử, giáo viên càng bận đến không thể nghỉ ngơi, chương trình học nhiều, lượng sinh viên cũng nhiều, trừ việc lên lớp, môn nào cũng có rất nhiều vấn đề cần được giải đáp… Bằng mức độ được chào đón của Triệu Sơ Niên, cộng thêm dư luận luôn nói anh là người không bao giờ từ chối học sinh nên Mạnh Đề chỉ cần dùng tóc cũng có thể tưởng tượng ra trong văn phòng của Triệu Sơ Niên, cảnh tượng giáo viên và sinh viên đông đúc đến thế nào. Quả nhiên! Khi mang thuốc đến văn phòng của giáo viên tổ Văn, chỉ đứng ở cửa đã thấy sợ hãi! Học sinh đến hỏi bài dường như chen chúc chật ních trong văn phòng không tính là rộng, mà trong số đó, lượng học sinh vây quanh Triệu Sơ Niên chiếm tỉ lệ không nhỏ, nữ sinh đặc biệt nhiều, nói một cách chính xác thì là hoàn toàn vây kín bàn làm việc của Triệu Sơ Niên, đúng kiểu các vì sao vây quanh mặt trăng sáng. Cô đứng ở cửa không nhìn rõ ai với ai, chỉ có thể lờ mờ nghe được âm thanh: “Thầy Triệu, vấn đề này có trong đề thi không ạ?”, “Thầy Triệu, lịch sử văn học thật khó học ạ.”… Cô do dự một lát, sau đó quyết định đem thuốc giao cho Lộ Ngâm ngồi ngay gần đó nhưng không hấp dẫn như Triệu Sơ Niên, nhờ anh ta chuyển hộ rồi mới xoay người rời đi. Đi vài bước xuống cầu thang lại chạm mặt Chu Kiến Minh đang vội vàng đi lên. Anh ta vẫn ôm chiếc laptop nhãn hiệu đó, vẻ ưu phiền hiện rõ trên mặt. Hai người mở to mắt nhìn đối phương, anh ta nhanh chóng nở nụ cười: “A, bạn học Mạnh, lại gặp cô ở đây! Lúc đến đây tôi còn nghĩ không biết có thể gặp được cô không? Chúng ta thật có duyên nhỉ?” Mạnh Đề mỉm cười, cô không biết nên xưng hô với Chu Kiến Minh thế nào, đành ngập ngừng hỏi: “À, máy tính của anh lại hỏng à?” Chu Kiến Minh gật đầu với vẻ đau khổ vô cùng rồi thở dài đầy phiền muộn: “Đúng vậy, tự dưng lại tắt ngúm, không bật lại được nữa. Hết cách rồi nên đành đến Triệu Sơ Niên thôi!” Mạnh Đề ngẫm nghĩ rồi nói: “Thầy Triệu giờ đang bận lắm, chi bằng anh đưa máy tính cho tôi, tôi sửa giúp anh, được không?” Chu Kiến Minh ngẩn ra: “Cô biết sửa máy tính?” Mạnh Đề bĩu môi, thầm nghĩ: cha tôi là giáo viên dạy tin học ở trường, một việc nhỏ nhặt như sửa máy tính, dĩ nhiên tôi rành. Cô nói: “Cũng tạm.” “Cô không phải sinh viên khoa Văn? Sinh viên của Triệu Sơ Niên hay sao?” “À, tôi học khoa Toán, thầy Triệu là giảng viên môn tự chọn của tôi.” Mạnh Đề chỉ tay về phía vườn hoa nhỏ ngoài khoa Văn, “Qua bên đó ngồi nhé?” Sau đó hai người ngồi sửa máy tính trong vườn hoa nhỏ trước cửa khoa Văn. Dù gì bây giờ vẫn là mùa đông, cây cối trong bồn cây tàn lụi, chỉ có mấy cây sồi mùa lạnh là trong trạng thái sức sống căng tràn, sương vẫn còn đọng trên lá cây, lấp lánh chút ánh sáng. Ghế đá lạnh lẽo dưới những cơn gió buốt giá, ngồi xuống đó lập tức cả người như rơi xuống hầm băng, vừa cứng vừa lạnh. Mạnh Đề thổi hơi ấm vào bàn tay rồi mở máy tính, nhưng lần này mọi chuyện vô cùng thuận lợi. “Không phải chẳng có vấn đề gì sao?” Chu Kiến Minh không hiểu gì: “Tại sao vào tay tôi lại không bật được?” Nói đoạn bực bội đập mạnh lên bàn phím, “Cái máy tính rách này tôi mới mua chưa được bao lâu, nhưng không cho tôi chút mặt mũi nào hết, cứ rơi vào tay người khác là lại bình thường.” Mạnh Đề tắt máy rồi khởi động lại, thử nhiều lần đều thấy bình thường, chứng tỏ chiếc máy tính này thực tế không rách nát đến mức quá đáng như chủ nhân than phiền. Cô tắt máy đi: “Tôi nghĩ là do cách sử dụng của anh không đúng.” “Triệu Sơ Niên cũng từng nói thế.” Chu Kiến Minh rất thật thà kể lại, “Tôi cũng nghĩ nó không quá đáng đến mức ấy.” Nói chuyện toán thống kê với người không hiểu toán học rất khổ, giảng về vi mạch với người không hiểu máy tính còn phí công hơn, Mạnh Đề hiểu rõ điều này nên không có ý định tiếp tục giảng giải cho anh ta nữa, chỉ mỉm cười và dặn dò thêm: “Ừm, nói chung là nên dùng nhẹ nhàng một chút và phải chú ý bảo dưỡng máy tính nhiều hơn. Sau khi khởi động xong cố gắng đừng để máy rung lắc.” Đôi môi cô rất đẹp, không mỏng không dày, hồng hào như một cánh hoa còn đọng sương, cong như trăng non, khi cười tươi khóe miệng sẽ nhướn lên. Gương mặt trắng rạng rỡ, núm đồng tiền nho nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện. Trong tiết trời lạnh lẽo nhường này được ngắm nụ cười đẹp như vậy, Chu Kiến Minh cũng bất giác mỉm cười theo, vô thức nói ra một câu khe khẽ. “Hèn chi Triệu Sơ Niên thích cô như vậy!” Giọng nói rất khẽ nhưng đủ để Mạnh Đề nghe thấy, mặt cô nóng ran: “Anh nói gì vậy?” Lỡ lời, Chu Kiến Minh vỗ nhẹ lên trán mình rồi tiếp tục: “Ơ, cô nghe thấy à? Cái miệng này của tôi đúng là không giấu kín được, nếu tôi không nói gì thì tốt biết mấy.” Mạnh Đề dở khóc dở cười: “Anh đã nói rồi còn gì nữa?” Chu Kiến Minh ôm chiếc máy tính vào lòng ngẩng đầu nhìn trời rồi dùng ngữ điệu rụt rè nói: “Tôi nói sự thật đấy. Học với Triệu Sơ Niên bốn năm năm trời, xưa nay chưa từng thấy cậu ta đối xử tốt với cô gái nào như cô.” “Gì cơ?” Mạnh Đề nghĩ thầm tôi chỉ gặp anh đúng một lần sao anh đã có thể đưa ra kết luận như vậy, quá không có lý lẽ! Nhưng cô không phản bác, không biết ma xui quỷ kiến gì lại hỏi: “Thầy ấy đối xử với phái nữ thế nào?” Khi hỏi đôi mắt cô sáng như hai viên ngọc trai đen, không mấy khi được mỹ nữ nhìn chăm chú như vậy, Chu Kiến Minh vờ vịt thở dài một hơi rồi xoa xoa cằm, mặt vênh lên chầm chậm mở lời: “Nhân duyên của cậu ta với phái nữ rất tốt. Rất nhiều con gái xinh theo đuổi cậu ta, nhất là hoa khôi trường chúng tôi, người đó tài mạo song toàn, xinh đẹp và giỏi giang, theo đuổi cậu ta nửa năm trời nhưng cậu ta vẫn tránh xa. Chúng tôi ghen tỵ đến tái mặt, ai cũng chắc chắn đầu óc cậu ta có vấn đề!” Mạnh Đề ngỡ ngàng “Ồ” lên một tiếng, “Thầy ấy xa lánh mọi người ư?” “Không phải cái kiểu như núi băng mà cô nghĩ đâu, cậu ta rất galant.” Chu Kiến Minh lựa lời, “Là thế này, cậu ta chưa bao giờ chủ động đến gần phái nữ, nhưng khi gặp phải hoàn cảnh con gái mời đi ăn hay đi chơi mà không thể từ chối được thì người trả tiền luôn là cậu ta, không hơn không kém. Những việc cần làm cậu ta luôn hoàn thành tốt, trừ điều đó ra, người khác đừng hòng bắt chuyện được.” Bóng dáng trước đây của Triệu Sơ Niên dần xuất hiện, Mạnh Đề nói: “Hiện giờ hình như thầy ấy vẫn thế!” “Không giống nhau.” Chu Kiến Minh lắc đầu, nhưng không giải thích thêm ý nghĩa của câu đó mà chuyển sang một chủ đề khác: “Nói chung là cậu ta không giống tôi, khi học nghiên cứu sinh tôi đã bắt đầu lên lớp dạy học, còn cậu ta xưa nay chưa từng đi dạy bao giờ. Sở dĩ vì vậy nên việc cậu ta nằng nặc đòi đến trường này làm giáo viên đều khiến chúng tôi giật mình. Khi đó, tôi vô cùng nghi hoặc liệu cậu ta có thể làm một giáo viên giỏi không? Nhưng xem ra, không tồi nhỉ?” “Rất nhiều sinh viên yêu quý thầy ấy.” “Vậy thì tốt.” Chu Kiến Minh ôm máy tính đứng lên, “Tôi phải đến nói với cậu ấy một câu, mai tôi về rồi.” Mạnh Đề gật đầu, “Ồ, vậy tôi chúc anh lên đường bình an!” “Cảm ơn!” Dù cho cuộc nói chuyện này là cố ý hay vô ý tiết lộ đều khiến Mạnh Đề không thể an tâm. Cô quay lại phòng tự học để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ nhưng vẫn nghĩ mãi đến những lời Chu Kiến Minh vừa nói, phải thừa nhận rằng cô có thể quen biết Triệu Sơ Niên thật là một sự trùng hợp quá lớn. Cô suy ngẫm rồi ra hành lang gọi điện cho Triệu Sơ Niên. Một lúc lâu sau anh mới nhận máy, có lẽ học sinh khiến anh sức cùng lực kiệt, giọng vẫn khàn đặc, Mạnh Đề nhắc đến chuyện nhờ Lộ Ngâm chuyển thuốc cho anh. “Vẫn chưa thấy đâu. Sao em không đến tìm tôi?” “Nhiều sinh viên vây quanh thầy quá!” Mạnh Đề dặn dò: “Thầy nhớ uống thuốc nhé!” “Tôi vẫn uống đều mà, nhưng chẳng có tác dụng gì.” Đang nói thì Triệu Sơ Niên ở đầu dây bên kia ho rũ rượi, Mạnh Đề gạt hẳn ý định nói tiếp ra khỏi đầu, lập tức cúp máy. Ngồi tại chỗ đắn đo một hồi, quyết định cầm chìa khóa xe, thu dọn sách vở cho vào cặp rồi ra khỏi đó, khi đi ngang qua chợ rau liền mua mấy trái lê trắng, phấn khởi về nhà. Kết quả đúng lúc gặp phải bà Liễu Trường Hoa đi làm về ở dưới sân , Mạnh Đề nhanh nhẹn chào hỏi: “Bác Liễu!” Liễu Trường Hoa có chút ngỡ ngàng, “A Đề, sao hôm nay về sớm thế? Không ở lại trường tự học sao?” “Hôm nay cháu có việc nên về sớm.” Mạnh Đề nói, “Bác Liễu, cháu muốn thỉnh giáo bác, lê trắng hấp đường phèn làm thế nào ạ? Trước đây khi anh Hiến Văn bị đau họng, bác đã làm một lần rồi, ngon lắm ạ.” Hai người cùng đi lên lầu, Liễu Trường Hoa nói lại cách làm một cách đơn giản, cắt tới lõi thế nào, thêm bao nhiêu đường phèn và mật ong, hấp trong lò vi sóng khoảng mười phút, Mạnh Đề nhớ kỹ từng công đoạn trong đầu, sau cùng còn nhắc lại một lần, tận đến khi chắc chắn không nhầm lẫn gì. Nói đến đó hai người đã vào tới phòng khách nhà họ Trịnh, bà Liễu Trường Hoa lấy đường phèn và mật ong trong tủ lạnh ra đưa cô, hỏi: “A Đề, sao hôm nay lại hỏi bác cái này? Ai bị ho hay đau họng?” Mạnh Đề cười xấu hổ: “Đột nhiên dâng trào cảm hứng, cháu muốn làm để ăn thôi ạ.” Dáng vẻ rụt rè bẽn lẽn của cô khiến bà Liễu Trường Hoa hơi nghi ngờ nhưng không hỏi thêm gì nữa.