Cuộc đời thật hạnh phúc
Chương 29 : Ẩn nấp trong bóng tối 2
Dẫu sao cũng là cuối tuần, nhà hàng sang trọng với những đồ nội thất đắt tiền này khá đông khách, Triệu Sơ Niên tìm chỗ ngồi, không cần như mấy hôm trước ăn cơm xong còn phải vội vàng quay về trường nên thừa thời gian nói chuyện. Mạnh Đề đang cân nhắc trong lòng không biết nên mở lời thế nào thì Triệu Sơ Niên lại nhìn cô chằm chằm, không có vẻ thèm ăn, mặt mày ủ rũ: “A Đề, đã qua mấy ngày rồi, sao mặt em vẫn chưa tốt lên? Ngày mai tới bệnh viện xem sao!”
“À, khoan đã… Thật ra không sao đâu ạ, chỉ nhìn hơi kinh dị thôi…” Mạnh Đề rầu rĩ, “Em biết gương mặt này của em bây giờ không hợp để đi gặp người khác!”
Triệu Sơ Niên lắc đầu, “Không đâu!”
Mạnh Đề nhìn vẻ mặt chân thành và đượm buồn của anh, lén thở dài dưới đáy lòng, chỉ vào gương mặt đang sưng phồng lên của mình: “Thầy Triệu, nếu tiết học tự chọn đầu tiên em gặp thầy với bộ mặt như bây giờ, có phải thầy sẽ không chủ động hỏi số điện thoại của em, phải không ạ?”
Triệu Sơ Niên ngạc nhiên: “Sao em lại nghĩ vậy?”
Bộ dạng kinh ngạc đến mức này của anh khiến Mạnh Đề tin chắc rằng trong đầu anh chưa từng tồn tại ý nghĩ này, cô hơi ngỡ ngàng, nghiêng đầu nhìn anh: “ Thầy Triệu, em không nghĩ em gái thầy lớn lên sẽ có bộ dạng như đầu heo này của em…”
Lời này của Mạnh Đề nửa thật nửa đùa, phần lớn là ý trêu chọc đùa vui. Không ngờ khi Triệu Sơ Niên nghe thấy ba chữ “Em gái thầy” lại phảng phất như bị đẩy vào hầm băng, sự ngạc nhiên ban nãy cứng đờ đọng lại nơi đáy mắt, môi cũng mím thành một đường thẳng, dường như cũng đang bị câu hỏi này giày vò, không biết trả lời thế nào…
“Xin lỗi, thầy Triệu, em không có ý lôi em gái thầy ra nói đùa đâu ạ…” Mạnh Đề nói, “Nhưng câu hỏi này thật sự không thể không hỏi.”
“Em muốn hỏi gì, tôi đang nghe đây!”
Dáng vẻ anh như là đang bị bắt phải nghe, có vẻ như quan hệ thầy trò đã bị đảo lộn thì phải. Mạnh Đề cảm thấy hoang đường, cô rót trà cho anh, nói khẽ: “Thầy Triệu, khi em và thầy đi cùng nhau, lúc nào cũng là thầy chi tiền. Em biết điều kiện kinh tế của thầy chắc chắn vượt xa trình độ em có thể tưởng tượng được, nhưng em không muốn lúc nào cũng tiêu tiền của thầy!”
Mạnh Đề nói đến chuyện mấy ngày nay. Hai người gặp nhau nhiều, số lần cùng đi ăn cũng nhiều, dù thế nào cũng không thể tránh khỏi liên quan đến tiền bạc. Đã vài lần cô muốn trả tiền nhưng Triệu Sơ Niên căn bản là không cho cô cơ hội, nhiều lần cô lén lút trốn đi trả tiền nhưng lại được thông báo đã có người trả rồi. Có lần cô dụng tâm hơn, thừa dịp đi vệ sinh đến thanh toán với người bán hàng, khi trông thấy giá tiền thì mắt lại như nổ đom đóm.
Cô thấy mình và Triệu Sơ Niên đang bị cuốn vào một vòng luẩn quẩn kỳ lạ. Hôm đó, dưới sự xúc động của mình, khi cô nói có thể làm thế thân của em gái anh, hoàn toàn không ngờ những phiền toái kiểu này lại nhiều đến thế. Nếu cô có thể coi mình thực sự là em gái của Triệu Sơ Niên, chắc chắn không nên đề cập chuyện tiền bạc với anh, nhưng nếu làm vậy vô hình trung cô đã biến thành người lợi dụng Triệu Sơ Niên, giả sử cô dùng tiền phân rõ giới hạn với anh, anh chắc chắn sẽ tỏ vẻ buồn bã, bộ dạng tâm như tro tàn. Phải chăng, dù cô làm thế nào cũng vẫn phạm sai lầm?
Triệu Sơ Niên thật sự không muốn thảo luận chuyện tiền nong với Mạnh Đề trong bầu không khí tuyệt vời thế này. Anh nghe cô nói xong bèn hỏi lại: “Lúc em đi ăn cùng Mạnh Trưng hay Trịnh Hiến Văn, cũng muốn chia tiền với họ sao?”
Mạnh Đề cầm thìa khuấy nhẹ nước trà màu xanh lục trong chén, trong veo như đôi đồng tử của ai đó: “Họ không giống thế. Suy cho cùng em đâu phải em gái thầy?”
Nét mặt Triệu Sơ Niên tối sầm một cách khác thường, ánh mắt anh thay đổi nhanh chóng, trong con ngươi đen bóng như ngọc nảy ra thứ ánh sáng màu nâu khác lạ: “Buổi tối hôm đó những lời em nói với tôi đều là giả dối? Thực ra chúng chẳng có ý nghĩa gì phải không?”
“Không phải, không phải!” Mạnh Đề gõ nhẹ lên trán mình, buồn bực nghĩ: cái đầu này đúng là đầu heo, có nói cũng không nói được rõ ràng, cô lập tức bổ sung: “Trong mắt người ngoài, e rằng họ sẽ nghĩ rằng em lợi dụng bề ngoài giống em gái thầy mà chiếm tiện nghi của thầy!”
“Tôi chưa từng nghĩ vậy!”
Mạnh Đề nắm tay anh: “Thầy Triệu, em thật sự không muốn nhắc đến vấn đề tiền nong với thầy. Nhưng thầy xem, chênh lệch của hai chúng ta vẫn chắn ngang ở đó. Từ nhỏ cha mẹ đã dạy em phải giữ mình trong sạch, không được tham đồ vật, tiền nong thuộc sở hữu của người khác.” Cô dừng lại một lát, lục lọi trong đầu một câu tục ngữ để chứng minh sự khí phách của mình lớn nhường nào, “Có câu: Cần gì lợi ích, chỉ cần nhân nghĩa mà thôi!”
“Những lời này đáng lẽ phải là tôi nói với em mới đúng!”
Triệu Sơ Niên nói xong câu này, trong ánh nhìn chằm chằm của Mạnh Đề, anh bật cười: “Có điều, A Đề, tôi hiểu em đang nghĩ gì. Em sợ phải nợ tiền tôi phải không nào? Chúng ta tạm thời đừng nói đến chuyện này nữa, chờ em lĩnh được học bổng đi, tôi nghĩ là không lâu nữa nhỉ?”
“Ơ… Vâng ạ.”
“Vậy được rồi. Đến khi đó em mời tôi đến công viên trò chơi đi, tôi biết trong thành phố mới khai trương một công viên trò chơi với chủ đề chính là thử thách và mạo hiểm, không tệ”
Mạnh Đề buồn bực: “Hả? Thầy thích công viên trò chơi? Công viên trò chơi, nơi mà trẻ con rất thích chơi ấy ạ? Thầy không cảm thấy hai người lớn chúng ta đến công viên đó rất không phù hợp sao?”
“Tôi chẳng thấy không phù hợp gì hết. Tìm một ngày nghỉ đi nhé. Khi nào mặt em bớt sưng thì đi.”
Một câu đơn giản dứt khoát tuyên bố chủ đề này đến đây là hết, cũng chặn lại tất cả những điều cô định nói. Người phục vụ bày thức ăn lên bàn cho họ, Triệu Sơ Niên vô cùng hăng hái giới thiệu cho cô từng món, chủ đề ban nãy không còn ai nhắc tới nữa.
Vì trong thời gian này mặt sưng lên rất xấu xí, hơn nữa vì chuyện bảo nghiên đã chắc chắn nên tạm thời có thể thoải mái, cô tuyệt đối không muốn đến phòng tự học để bị người ta soi mói nên đứng trước cổng trường tạm biệt Triệu Sơ Niên, về nhà học bài.
Sau khi về nhà, cô ngồi suy nghĩ mông lung về câu chuyện tối nay nói với Triệu Sơ Niên, cô thật sự không ngờ hóa ra Triệu Sơ Niên lại có tính tình trẻ con như thế. Không biết nghĩ đến đâu mà bật cười vui vẻ.
Đọc sách ở nhà hiệu quả không thể bằng ngồi trong phòng tự học, bầu không khí cũng tệ hơn. Không biết có phải vì bị thương hay không, cô cảm thấy mình nhanh chóng uể oải, chỉ muốn đi ngủ rồi mới dậy đọc sách, làm bài, nhưng đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Không còn sớm, Trịnh Hiến Văn và Liễu trường hoa đứng trước cửa, cầm theo hai túi to nhỏ không bằng nhau, trên tay Trịnh Hiến Văn còn có một nồi canh hầm bổ dưỡng.
Mạnh Đề lập tức mời hai người vào nhà.
Trịnh Hiến Văn vừa thấy cô đã nhíu mày: “Sao mấy ngày rồi mà vẫn chưa đỡ?”
Mạnh Đề nhăn nhó mỉm cười: “Em cũng không biết…”
Liễu Trường Hoa sai Trịnh Hiến Văn bỏ nồi canh vào tủ lạnh trong nhà bếp, bà dùng ánh mắt tiêu chuẩn của một bác sĩ nhìn chằm chằm mặt Mạnh Đề, nghiên cứu một hồi rồi lắc đầu: “Cái con bé này, cha mẹ không ở nhà mà lại ngã thành thế này. Tuy da cháu lành nhưng quá yếu, khi còn bé ngay cả bôi thuốc đỏ, thuốc sát trùng cũng bị dị ứng, bây giờ đỡ hơn một chút, không biết di truyền từ ai nữa…” Liễu Trường Hoa chợt dừng lại, thở dài nhìn cô: “Mấy ngày nay rồi, hôm trước chẳng phải Hiến Văn đã dặn cháu tới lấy thuốc sao không thấy tới? Kết quả vết tụ máu trên mặt đến giờ vẫn chưa tan.”
Liễu Trường Hoa bày hai túi nilon ra, một túi đựng hoa quả: táo, cam…, một túi khác là thuốc. Bà lấy ra một gói thảo dược đưa cho Mạnh Đề: “Đây là thảo dược pha chế sẵn, hiệu quả chắc tốt hơn thuốc cháu đang dùng, cháu xoa thử đi.”
Mạnh Đề cảm động đến rớt nước mắt: “Cảm ơn bác Liễu, bác tốt với cháu quá.”
“Cha mẹ cháu không ở đây, chăm sóc cháu là chuyện đương nhiên, cháu đúng là một con bé hiểu chuyện…” Liễu Trường Hoa nói câu này với gương mặt đầy ý cười, sau đó thay đổi ngay lập tức, nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hoàn toàn là về trên nhìn bề dưới phạm sai lầm: “Cho nên, Tiểu Đề, cháu không nên trong thời gian cha mẹ không ở nhà mà làm ra chuyện gì khó nghe. Suy cho cùng cháu vẫn là con gái, người khác đồn đại ra ngoài khó nghe lắm.”
Mạnh Đề không hiểu, “Dạ?” một tiếng rồi nhìn Trịnh Hiến Văn với vẻ hỏi thăm. Trịnh Hiến Văn lúc đầu cũng hơi ngạc nhiên, nhíu mày: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
Vẻ mặt Liễu Trường Hoa cực kỳ nghiêm túc: “Một buổi tối của mấy hôm trước có phải cháu đưa đàn ông về nhà không?”
Mạnh Đề đột nhiên nhớ tới chuyện mình đã dẫn Triệu Sơ Niên lên nhà, xấu hổ gật đầu. Tuy người trong khu nhà này đều là phần tử trí thức cấp cao, không phải giáo sư thì cũng là phó giáo sư, mặc dù như vậy nhưng một người không thể lúc nào cũng dán mắt vào sách vở, dĩ nhiên sẽ có người nhiều chuyện, chỉ cần không để ý một chút là có thể khiến “chuyện xấu đồn xa” được ngay, đúng là không có bí mật nào có thể giữ được.
“Hôm nay bác mới nghe có người nói, truyền ra ngoài rất khó nghe, họ nói cái gì mà kề vai sát má, thân mật ôm hôn, còn nói người đàn ông đó vào nhà cháu rồi không thấy ra nữa…” Liễu Trường Hoa nghiêm túc nói: “Tuy xã hội hiện đại phóng khoáng, thoải mái hơn, bác cũng biết thanh niên các cháu thích ra ngoài chơi vào buổi tối nhưng có một vài quan niệm đạo đức trong xã hội này vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt. Cháu không thể tranh thủ lúc cha mẹ không ở nhà mà đem đàn ông về như thế!”
Mạnh Đề khẽ gật đầu, cô không có ý định giải thích gì hết, lúc này nhắc đến Triệu Sơ Niên tuyệt đối không phải giải pháp tốt. Chuyện của Triệu Sơ Niên và Trịnh nhược thanh khiến người bác hàng xóm nhìn cô lớn lên từ nhỏ này luôn thấy thất vọng, hơn nữa chuyện của cô và Triệu Sơ Niên không thể dùng đôi ba từ mà nói rõ được, hiểu lầm này cộng thêm hiểu lầm kia, chi bằng không nói gì là tốt nhất.
Liễu Trường Hoa giải thích cách dùng thuốc xong đứng lên muốn về, Trịnh Hiến Văn nói: “Mẹ về trước đi, con muốn nói với A Đề mấy câu!”
“Ừ.”
Liễu Trường Hoa đi khỏi Trịnh Hiến Văn liền ra đóng cửa nhà lại, dùng ánh mắt nghiêm túc khác thường nhìn Mạnh Đề chằm chằm, cô có chút khó hiểu, nhìn anh đầy sợ hãi.
Trịnh Hiến Văn ngồi lên sofa, nhìn Mạnh Đề đang đứng trước mặt mình, bình tĩnh nói: “A Đề, người em đưa về nhà hôm đó có phải là Triệu Sơ Niên?”
Mạnh Đề liếm môi, không trả lời ngay. Nhưng vừa thấy sắc mặt Trịnh Hiến Văn tối sầm đi, cô lập tức lên tiếng: “Anh Hiến Văn, thực ra là vì em bị thương, thầy ấy lái xe chở em về!”
Dù sao cũng lớn lên với cô từ nhỏ, làm sao không hiểu trong mấy từ ngắn gọn của cô cất giấu nội dung lớn đến đâu, Trịnh Hiến Văn không nhịn được sự tức giận khi Mạnh Đề dám nói dối anh, đập mạnh lên bàn trà, mạnh đến nỗi bàn rung lên. Trịnh Hiến Văn cả tiếng nói: “Hôm đó khi anh gặp em trong nhà hàng, em vẫn bình thường. Em nói dối anh là bị ngã! Rốt cuộc là chuyện gì???”
Theo tiếng động ầm ĩ ấy Mạnh Đề cảm thấy trái tim mình cũng rung lên từng chập. Cô lớn bằng này chưa bao giờ trông thấy Trịnh Hiến Văn giận đến thế, lửa giận trên người anh tựa như có thể thiêu cháy căn nhà này. Mạnh Đề không dám giấu giếm nữa, nói toàn bộ sự thật, Trịnh Hiến Văn nghe xong im lặng hồi lâu nhưng ánh mắt không rời khỏi mặt cô dù chỉ một giây, sắc mặt anh ngày càng tối đi, “Lúc đó vì sao không gọi anh?”
“Việc đó xảy ra quá bất ngờ, em căn bản không có thời gian gọi điện…”
“Lúc Triệu Sơ Niên đã cứu em vì sao vẫn không gọi cho anh? Lẽ nào anh không thể đưa em về?”
Mạnh Đề như gà mắc tóc, cắn môi lặng thinh.
Trịnh Hiến Văn càng giận dữ: “Sáng hôm sau anh đã hỏi chuyện gì xảy ra, thế mà em vẫn giấu anh!!!”
Cơn giận như mưa rền gió dữ vậy, Mạnh Đề biết anh thật sự giận lắm, cô co rúm lại như một phản xạ vô điều kiện.
“Em vừa bị người ta bắt nạt, anh ta liền chạy đến cứu em ngay, trên thế giới tồn tại chuyện trùng hợp đến thế ư?”
“Chỉ trùng hợp thôi.” Mạnh Đề không ngờ anh lại nói như những lời như vậy, cô thảng thốt nhìn anh, “Anh Hiến Văn… Lời này của anh… Không lẽ anh đang nghi ngờ điều gì?”
“Con người của Triệu Sơ Niên em hiểu được bao nhiêu?” Giọng nói Trịnh Hiến Văn sắc nhọn, thậm chí còn nghe ra tiếng nghiến răng: “Anh đã bảo em phải giữ khoảng cách với anh ta, anh nói em không nghe à?”
“Không, không phải em không nghe… Lời anh nói sao em có thể không nghe…” Mạnh Đề cắn môi, “Anh Hiến Văn, sao anh lại không thích thầy Triệu đến mức này?”
Ngữ điệu Trịnh Hiến Văn không hề có độ ấm: “Em mới lớn bằng ngần này, chuyện đời em hiểu được bao nhiêu? Quan hệ giữa các người như thế nào mà em còn đứng ra bênh vực anh ta. A Đề, em có nhận ra hay không, anh ta đối với em căn bản không phải sự chăm sóc của thầy giáo đối với học trò, ngay từ đầu anh ta đã ngắm vào em rồi.”
“Em biết.” Mạnh Đề lúng túng nói, “Thầy ấy đã nói với em, thầy ấy nói em giống em gái thầy ấy nên mới đối với em tốt như vậy.”
“Em gái?” Trịnh Hiến Văn ngẩn người, sự tức giận trên mặt dường như đã bị một cái chai rỗng nào đó hút đi; anh chậm rãi nhấm nuốt danh từ này trong lòng không biết bao nhiêu lần, nhưng gương mặt lại nhanh chóng lạnh đi: “Rất nhiều đàn ông đều dùng hai từ em gái làm cái cớ, em biết không?”
“Thầy ấy không lừa em. Vả lại, vì sao thầy ấy không thể có em gái? Anh cũng có em gái mà.” Mạnh Đề hít một hơi thật sâu, từ tốn giải thích với anh: “Anh Hiến văn, là thế này. Em gái thầy ấy bị thất lạc từ nhỏ, bao lâu nay vẫn đi tìm nhưng chưa thấy. Một bé gái nhỏ tuổi như vậy sẽ gặp phải những chuyện gì, dường như ngày nào thầy ấy cũng bị dằn vặt bởi câu hỏi này.”
Trịnh Hiến Văn đột nhiên đập bàn chan chát, tiếng động quá mạnh khiến Mạnh Đề trợn to mắt. Bàn rung quá mạnh làm táo, cam trên bàn rơi hết xuống đất, chén trà trên đĩa cũng lung lay rung động, tạo thành tiếng vang lanh lảnh.
Dáng vẻ Trịnh Hiến Văn thay đổi trong chớp mắt dường như gió mây lại sắp kéo tới. Lồng ngực anh phập phồng, tựa như có một con quái thú nào đó đang rục rịch trong cơ thể anh. Bình thường lúc giận dữ anh vẫn phải cố khắc chế giọng mình bình thường nhưng thanh âm của anh bây giờ như nước sông làm vỡ đê, chợt cao thêm vài nhịp, cười lạnh một tiếng, cực kỳ chói tai: “Mạnh Đề, em lớn bằng đây mà một cái lý do vớ vẩn thế cũng tin sái cổ?”
Mạnh Đề ngỡ ngàng, hoảng hốt nhìn anh. Trịnh Hiến Văn luôn giữ vững phong độ, chưa từng lớn tiếng mắng mỏ ai, khi còn nhỏ dù cô ngốc nghếch đến đâu, một đề toán làm sai bao nhiêu lần, anh cũng chưa bao giờ giận đến mức này.
Mạnh Đề cúi xuống cụp mắt lại nhưng giọng nói vẫn vô cùng mạch lạc: “Anh hiến văn, em đã không còn là con bé trước đây nữa. Em không cảm thấy là thầy ấy đang gạt em, tình cảm của thầy ấy với em gái mình rất chân thành, rất tha thiết, tuyệt đối không phải giả vờ. Thầy Triệu đối tốt với em, em không muốn… làm thầy ấy buồn.”
“Mạnh Đề, có phải em cảm thấy người mới tốt hơn?”
“Ơ, không…”
Trịnh Hiến Văn lắc đầu, đứng lên bất ngờ, không nói không rằng đi thẳng ra khỏi đó. Mạnh Đề thẫn thờ đứng trong phòng, nghe tiếng bước chân anh bỏ đi và tiếng cánh cửa bị mở ra, sau đó một giọng nói lạnh lùng truyền tới:
“Đã như vậy anh sẽ không nói gì nữa, em tự giải quyết cho tốt!”
Cửa bị đóng kêu lên “rầm” một tiếng. Mạnh Đề ôm đầu, nhìn túi thuốc và trái cây lăn lóc dưới chân bàn, cảm thấy rất đau đầu.
Nếu có thể, cô rất muốn đuổi theo nói xin lỗi Trịnh Hiến Văn. Gây tranh cãi là chuyện nằm mơ cô cũng không nghĩ tới, trong nhận thức hữu hạn của cô, thậm chí cô còn không nghĩ đến chuyện bản thân sẽ tranh luận với anh.
Thời gian qua đi, suy cho cùng cô cũng đâu còn là Mạnh Đề năm đó nữa.
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
32 chương
20 chương
70 chương
103 chương
1125 chương
114 chương