Hạ Lam vô thức né ra nhưng vẫn bị đạp một cú: “Ủa không phải hả? Anh không làm em, em không đau, anh còn giận em nữa, thế…” Cố Chinh vừa tức vừa buồn cười, cầm túi đựng quần áo rượt theo đánh Hạ Lam: “Rốt cuộc em nghĩ gì trong đầu mà tự kỷ thế?! Em còn muốn đè anh?! Hôm qua anh vừa sờ em một cái em đã gào lên, không nhớ sao? Hạ Lam à em đánh giá bản thân hơi bị cao đấy! Cho em đè bộ em nhúc nhích nổi chắc?! Hả? Hả???” Hạ Lam chạy trối chết: “Thế ra mình không làm ạ?” Nói xong, cậu tỏ vẻ rất là tiếc nuối. Cố Chinh liệng cái túi vào người cậu, một tay chụp Hạ Lam đè lên cửa, tức giận quát: “Lỗi tại ai mà bọn mình không làm được?! Em còn tiếc cái gì, tiếc thì lần sau ráng nhịn một tí, mới có nửa ngón tay đã la lối um sùm!!!” Hạ Lam mặt đỏ tai hồng: “Ôi thôi mà, chuyện quan trọng thế sao em quên được, huống chi…” Cố Chinh hôn nghiến lên môi cậu, rất hung bạo, Hạ Lam không biết phải phản ứng thế nào, đành cười ôm lấy anh: “Anh Chinh, anh Chinh, anh Chinh, anh trai yêu quý của em ơi, bớt giận mà!” “Ai là anh trai mấy người! Tôi không có đứa em não cá vàng như vậy!” Cố Chinh đẩy cậu ra, vẻ mặt ghét bỏ, “Mấy năm nay uống rượu em đã quên những gì rồi? Có phải em làm rất nhiều chuyện xấu nhưng bản thân chẳng hề hay biết, thức dậy thì làm mặt ngây thơ đáng yêu không? Giời ạ, anh hết nói nổi em luôn! Có khi anh bổ đầu em ra lại thấy bên trong toàn nước ấy nhỉ?” “Tại anh chuốc rượu em chứ bộ.” Hạ Lam tủi thân đáp, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, “Anh cố tình làm em say để dễ bề chịch em đúng không?” Cố Chinh tức muốn nổ phổi: “Hiện giờ anh chả có tí hứng thú nào với em cả!” “Đừng mà!” Hạ Lam ôm anh la lớn, “Em nhớ ra rồi! Hai chúng ta đã… ‘tuốt súng’, đúng không?” Sau đó, cậu khen ngợi Cố Chinh, “Em nhớ là sướng lắm! Quả nhiên khác hẳn tự xử, thầy Cố tuyệt vời quá! Em yêu thầy!” “Cút đi! Yêu anh cũng vô ích!” Cố Chinh quát, có vẻ không muốn nhắc đến chuyện này nữa, anh phất phất tay, “Về tập kịch, về tập kịch thôi! Cái gì cũng quên sạch! Đồ não cá vàng!” “Em sai rồi!” Hạ Lam vội vàng mặc quần áo và chạy theo Cố Chinh, liệt kê những chuyện cậu còn nhớ, vừa sốt ruột vừa ngượng ngùng. Hai người dọn đồ rồi trả phòng, leo lên xe Cố Chinh. Thấy Hạ Lam còn nhớ được tám phần, sắc mặt Cố Chinh cuối cùng cũng dịu đi một chút, nhưng lửa giận trong lòng vẫn theo đà bùng lên: “Đây không phải lần đầu tiên em thế này đâu, lúc đấy anh thật muốn giết em.” Hạ Lam vô cùng nghi hoặc: Không phải lần đầu tiên? Lần đầu tiên làm gì? Hai người bọn họ đã từng “ấy ấy” trước đó rồi à? Không thể nào! Sướng như thế làm sao cậu quên được! Cố Chinh lắc đầu, cảm thấy Hạ Lam đã hết thuốc chữa, bực bội mắng: “Ông phiền em muốn chết!” Quá trình tập kịch đã bước vào giai đoạn kết thúc, bắt đầu từ hôm nay, mọi người sẽ dượt một lượt từ đầu đến cuối vở kịch, từ từ kết hợp với trang phục, đạo cụ và âm nhạc, các diễn viên phải diễn hệt như trên sân khấu chính thức. Khi Hạ Lam đến đoàn kịch, cậu mặc chiếc áo hơi rộng của Cố Chinh, thế mà còn vui sướng khi được “mặc đồ của bạn trai”, hơn nữa cảm giác mình và Cố Chinh càng thân mật hơn, cả người toát ra hương vị tình yêu ngây ngất, còn nở một nụ cười ngố tàu. Cố Chinh tranh thủ lúc người khác chưa phát hiện Hạ Lam mặc sơ mi của mình bèn đẩy cậu đi thay quần áo. Hạ Lam vốn đang rất sung sướng, nhưng lúc tập luyện cậu lại ngớ ra. Trên sân khấu, Cố Chinh hung bạo hôn cậu, anh đè Hạ Lam xuống salon, túm cổ áo cậu, ánh mắt tối sầm, nhếch miệng hỏi: “Nói! Sau này còn dám đi quyến rũ lung tung không?!” Hạ Lam hoàn toàn bị Cố Chinh áp đảo, cậu hoảng lắm, cảm thấy Cố Chinh đang tức điên, định làm cậu ngay trên sân khấu! Chịch trên sân khấu thì cũng được, cơ mà anh phải đuổi mấy người kia đi đã chớ á á á!!! Đây là cảnh sau khi Trình Phi Nhiên và Mạt Thần Linh yêu nhau, Trình Phi Nhiên gợi cảm ngút trời, thường xuyên có người ngỏ lời với cậu, cậu không đáp lại nhưng cũng chẳng tỏ vẻ gì. Mạt Thần Lĩnh ghen muốn điên, đương nhiên nổi giận. Cố Chinh lại đè Hạ Lam ra hôn một lát, ở góc độ người khác không thấy, anh cách áo nhéo ngực cậu. Hạ Lam không kiềm được định rên lên, nhưng âm thanh chưa kịp ra khỏi miệng đã bị Cố Chinh chặn lại, Hạ Lam cảm giác mình đang bị chà đạp một cách triệt để. Tui đang bị thầy Cố bạo hành, thầy ấy dùng lưỡi bạo hành tui! Nhưng tui thích lắm! Hạ Lam vô cùng mất mặt mà sung sướng. Trong buổi tập ngày hôm nay, Hạ Lam nghĩ tuy tối qua không bị đè, nhưng hiện giờ lại được Cố Chinh “đè” trước mặt mọi người. Hơn nữa, anh ấy không chỉ đè một lần mà là một chục lần, đè đến mức Hạ Lam cũng thẹn thùng, rốt cuộc ngộ ra mình chỉ có thể làm thụ, mà Cố Chinh đúng là mạnh thật. Nhất là lúc Hạ Lam tập lại cảnh Trình Phi Nhiên nhảy khiêu gợi, nghĩ tới Cố Chinh của tối hôm qua, cuối cùng diễn xuất của cậu còn tiến bộ khủng khiếp. Hạ Lam nhảy xong, đoàn trưởng Lý sợ hãi hô “Cắt!”, ông trừng mắt nhìn Hạ Lam, hốt hoảng hỏi: “Xảy ra chuyện gì à, sao bỗng dưng cậu thay đổi thế?!” Điệu nhảy của Hạ Lam vẫn khác với điệu nhảy hôm qua của Cố Chinh, dù sao hai người có tính cách khác nhau nên cách diễn đạt đương nhiên cũng khác. Cùng là sexy dance nhưng Cố Chinh có hơi lạnh lùng, còn Hạ Lam lại thể hiện sức hút rực rỡ của Trình Phi Nhiên, tự tin, bốc lửa. Lực độ và biên độ của động tác cũng lớn hơn, kết hợp với kỹ năng nhảy sẵn có, Hạ Lam càng thêm đẹp trai và gợi cảm, làm người ta không thể nào rời mắt nổi. Theo kịch bản, Mạt Thần Lĩnh mê mẩn ngắm cậu, chỉ hận không thể tiến lên lột sạch cậu, hiện tại Cố Chinh nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Lam, anh chả cần đóng kịch nữa, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu rụi quần áo cậu. “Cháu có tập một chút.” Hạ Lam ngại ngùng cười đáp, hai má ửng hồng, gãi gãi đầu, “Thầy Cố dạy ạ.” “Ừa.” Cố Chinh khẽ vuốt môi, thầm nhớ lại hình ảnh tối qua của Hạ Lam, “Dạy cả đêm hôm qua…” Mấy người xung quanh hãi hùng nhìn anh. Cố Chinh vô cùng đứng đắn và nghiêm túc nói tiếp: “… cách nhảy khiêu gợi.” Sau khi tập xong, Cố Chinh kéo Hạ Lam vào phòng làm việc đè lên bàn hôn, anh cởi hết trang phục diễn của cậu, vuốt ve cơ thể người nọ. Hạ Lam lưu luyến ôm chặt anh, không muốn mặc quần áo, Cố Chinh hôn lên trán cậu, bỗng nhiên nhíu mày: “Em nói em nhớ rõ tám phần hả, thế hôm qua anh nói gì em còn nhớ không?” “Anh nói cái gì?” Hạ Lam nghĩ nghĩ, sau đó chợt kích động hét to, “Ờ ờ, đương nhiên là em nhớ! Anh thích em!” Cậu lại bắt đầu hát ca, “Thầy Cố thích em…” Thái dương Cố Chinh giật giật. Tuy em nhớ cái này là tốt, nhưng anh có nói mấy câu sâu sắc hơn thế cơ! “Thôi được rồi.” Cố Chinh bất đắc dĩ, “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, sau này rảnh anh lại nói cho em nghe, bây giờ chưa vội.” “Đừng nhắc đến chuyện gì?” Hạ Lam lượn vòng xung quanh Cố Chinh, “Yêu em không? Yêu em nhất đúng không?” “…” Cố Chinh buồn phiền vô cùng nhưng vẫn phải dắt Hạ Lam đi ăn, cậu cứ lải nhải vào tai anh làm anh chỉ muốn phát điên. Xe chạy được nửa đường thì chuông điện thoại vang lên, Cố Chinh đeo tai nghe, hít sâu một hơi cho nguôi giận, giọng điệu bình thản mà lễ phép nhấc máy: “Xin chào, Cố Chinh nghe.” “Chào thầy Cố, tôi là luật sư Vương.” Trong điện thoại truyền đến thanh âm chuyên nghiệp ổn trọng của một người đàn ông, “Công ty quản lý của Hạ tiên sinh đưa chứng cứ cho bên trọng tài, nói ngài Hạ Lam ký hợp đồng xong lại không thực hiện theo điều khoản đề ra, làm công ty phải chịu tổn thất rất lớn. Họ yêu cầu trọng tài bắt Hạ tiên sinh bồi thường.” “Cái gì?” Cố Chinh cau mày liếc Hạ Lam một cái, hỏi: “Bao nhiêu?” “1837 vạn.” Cố Chinh khựng lại một lát, trong xe chỉ còn lại âm thanh hít thở của anh, sau đó anh đáp: “Vơ vét ghê quá nhỉ.” Luật sư Vương: “Mời thầy đến đây một chuyến, đưa cả Hạ tiên sinh theo nữa.” “Ừ.” Cố Chinh cúp điện thoại, Hạ Lam lo lắng nhìn anh: “Sao thế?” Cố Chinh dừng xe trong một góc khuất vắng vẻ, nhoài người về phía Hạ Lam, Hạ Lam hiểu ý, cũng tựa về bên anh. Cố Chinh vươn tay ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng Hạ Lam và xoa đầu cậu, do dự một chút mới đáp: “Có chuyện rồi.” Người Hạ Lam nhất thời cứng đờ: “Là chuyện của em sao?” Cố Chinh im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì. Anh buông Hạ Lam ra, hôn lên trán cậu, đoạn nâng cằm cậu lên để Hạ Lam nhìn vào mắt mình. “Hạ Lam.” Ánh mắt của anh thâm trầm mà mạnh mẽ, người đàn ông thấp giọng nói, “Có anh đây rồi, đừng sợ.” Tại trụ sở đoàn luật sư, văn phòng của luật sư Vương. Hạ Lam nhìn bản sao hợp đồng được đưa làm chứng cứ, người cậu lạnh run: “Đó… đúng là chữ ký của tôi.” Không khí trong phòng làm việc càng thêm nặng nề, luật sư Vương cau mày nói: “Nhưng cậu quả thật không thực hiện đúng điều khoản hợp đồng, tại sao thế?” Hạ Lam đặt mấy bản hợp đồng cạnh nhau, chỉ vào ngày ký kết: “Ngài xem.” Luật sư Vương nhìn kỹ hợp đồng: “Tôi cũng phát hiện vấn đề này, tại sao lại là gần hai năm về trước?” Hạ Lam chưa kịp nói gì, Cố Chinh ngồi trên ghế salon, ngón tay anh giao nhau để dưới cằm, chậm rãi mở miệng: “Khi đó phim truyền hình em đóng rất nổi, đáng ra em phải nhận được rất nhiều lời mời, nhưng không lâu sau đó bỗng nhiên em lại không có tin tức gì…” Anh híp mắt, “Có phải là…” “Phải.” Hạ Lam nói, “Cũng giống như lần này, lúc ấy em bị đóng băng.” Cậu cắn môi, “Có một nữ giám đốc thích em.” Cố Chinh nhắm mắt, coi như đã hiểu nguyên nhân mọi chuyện. Anh mở mắt ra, trong lòng khó chịu nhưng vẫn cố gắng kiềm nén, bình tĩnh hỏi: “Nhưng công ty không cho em làm việc, từ chối tất cả các chương trình, tiết mục. Đáng ra họ mới là bên vi phạm hợp đồng, vậy tại sao…” Anh mới nói được một nửa, đôi mày đã cau chặt, “Công ty của các em…” “Chỉ là công ty nhỏ thôi, chắc anh cũng biết.” Hạ Lam miễn cưỡng cười cười, “À không, chắc cũng không tới mức đấy, em đắc tội với một người không ai dám đụng tới. Bởi vì… nữ giám đốc kia là cổ đông của công ty.” Cậu đưa tay lau mặt, “Lúc ấy bên đối tác vẫn chưa trả tiền, nhưng giám đốc thà kiếm ít một chút, cho các nghệ sĩ ít tên tuổi hơn đi hoạt động thay chứ kiên quyết không cho em làm việc.” “Công ty cậu có sửa đổi ngày tháng trong hợp đồng của cậu với bên đối tác không?” Luật sư Vương hỏi. “Cũng có thể, tôi không chắc nữa…” Hạ Lam lắc đầu, “Tôi không có bản gốc của hợp đồng hiện tại. Hợp đồng gốc chỉ có hai bản, một bản ở công ty, bản còn lại ở bên đối tác, tôi không lấy được. Quản lý của tôi… cũng có quyền sửa đổi ngày tháng trong hợp đồng.” Luật sư Vương nói: “Nhưng cô ta hẳn phải cho cậu biết chứ.” “Tôi thật sự không biết gì cả.” Hạ Lam cúi mặt, lật giấy tờ, đầu ngón tay có hơi tê cứng. “Trên danh nghĩa muốn lăng xê tôi, công ty có quyền ký bất cứ hợp đồng nào và sửa đổi ngày tháng mà không cần sự đồng ý của tôi. Tôi… Có một lần tôi sốt cao nhưng họ vẫn yêu cầu tôi tham gia hoạt động thương nghiệp, điều này cũng nằm trong hợp đồng, do tiền lương của tôi bị khất nên công ty bảo muốn giúp tôi bù lại, còn…” Luật sư Vương cau mày: “Nhưng điều khoản này trong hợp đồng lại không nêu rõ, khó có thể đưa làm chứng cứ, lúc bị sốt cậu có giấy của bệnh viện không?” Hạ Lam khựng lại: “Họ không cho tôi đi bệnh viện, tôi chỉ uống vài viên thuốc, nhưng cũng không có tác dụng…” Móng tay Cố Chinh bấu chặt vào tay vịn salon, mu bàn tay nổi gân xanh giật giật, tựa hồ muốn nắm tay Hạ Lam, nhưng cuối cùng Cố Chinh vẫn không nhúc nhích. Hạ Lam còn nói: “Hợp đồng thỏa thuận rằng một năm tôi được tham gia vài bộ phim, cả những hoạt động khác nữa…” Luật sư Vương lắc đầu: “Nhưng đó là trách nhiệm của cậu, công ty sẽ cố gắng hết sức nhưng cũng không nhất định, cậu nhìn hợp đồng viết này.” Hạ Lam lại xem lại quy định viết trong hợp đồng, cậu nóng ruột lắm, đôi mày nhíu chặt. “Ra là vậy.” Cố Chinh rốt cuộc mở miệng, ánh mắt lạnh lùng, ngữ điệu bình tĩnh, tay ghế đã bị anh bấu ra mấy cái dấu. Anh bình thản nói, “Trong hợp đồng, điều khoản về trách nhiệm của nghệ sĩ rất rõ ràng nhưng trách nhiệm của công ty rất mơ hồ, về quyền lợi của nghệ sĩ lại càng mơ hồ hơn.” Luật sư Vương nhắm mắt tự hỏi vài phút, tựa hồ cũng chỉ nghĩ ra được ngang với Cố Chinh, ông đành từ tốn nói: “Cậu ký hợp đồng năm 20 tuổi à…” Hạ Lam đáp: “Kém hai tháng nữa là 21.” “Trẻ tuổi, lại không có danh tiếng, ký một hợp đồng thế này cũng do bất đắc dĩ, bình thường thôi.” Dường như luật sư Vương muốn tiễn khách, nhưng ông vẫn an ủi Hạ Lam, “Chúng ta vẫn tìm được đường thoát, ít nhất về chuyện chứng cứ bọn họ tự ý sửa đổi hợp đồng, tôi sẽ cố gắng giảm bớt tổn thất cho cậu hết mức có thể.” Ba người trò chuyện một lát, Hạ Lam và Cố Chinh rời khỏi trụ sở đoàn luật sư. Trước khi ra cửa, luật sư Vương thì thầm vài câu với Cố Chinh. Hạ Lam đi phía trước, chắc luật sư Vương nghĩ cậu sẽ không để ý, hoặc nếu có thì cũng không nghi ngờ gì, nhưng Cố Chinh vừa nghe ông nói hai câu đã đưa tay bảo dừng, tỏ ý sẽ liên lạc sau. Ngồi vào trong xe, hai người đều im lặng một lát, Cố Chinh đặt tay lên tay Hạ Lam, nhưng anh còn chưa kịp mở lời, Hạ Lam bỗng nhiên lên tiếng: “Luật sư Vương khuyên anh đừng can dự đúng không?” Cố Chinh khựng lại, nhớ tới mấy câu nói thầm của luật sư Vương. “Công ty kia đã biết thầy đang chống lưng cho cậu ấy, họ đang ép thầy phải rút lui. Giám đốc của bọn họ là người có thanh thế, nếu không bắt buộc thì thầy đừng động tới họ, thật sự rất phiền. Thầy quen biết cậu ấy mới bao lâu mà đã nhiệt tình giúp đỡ như vậy. Dù sao hợp đồng của Hạ Lam đã qua một năm rồi, chỉ còn một năm nữa thôi…” “Một năm sau, Hạ Lam không tiếp tục ký hợp đồng mới, tuy rằng cũng bị công ty vơ vét, nhưng so với hiện tại, cậu ấy có thể bị bọn họ ép chết, thậm chí liên lụy cả người muốn giúp mình thì ít ra vẫn đỡ hơn một chút.” Nhưng Cố Chinh không ngờ rằng, Hạ Lam có thể đứng trước mặt anh nói một câu y đúc như vậy. Cõi lòng Cố Chinh vô cùng phức tạp, bỗng nhiên cảm thấy thật ra mình cũng chẳng hiểu em ấy đến thế. Anh luôn nghĩ tâm tư Hạ Lam rất đơn giản, nhưng đôi khi cậu đặc biệt nhạy cảm. Cố Chinh cũng biết Hạ Lam là một người nghiêm túc, cố gắng và chịu khó, nhưng anh không ngờ khi người nọ nói ra những lời này, cậu lại có thể bình tĩnh đến vậy. Dường như những lúc Hạ Lam từ chối sự giúp đỡ của người khác, cậu bình thản đến lạ thường, còn những lúc chấp nhận cậu lại vô cùng kích động. Cố Chinh nhíu mày, nắm tay Hạ Lam chưa kịp nói gì, cậu đã lên tiếng cắt ngang. “Thầy Cố.” Hạ Lam rũ mắt, nhưng giọng cậu nghe cứ đều đều. “Giám đốc của bọn em đúng là rất có thanh thế. Chỉ cần bà ta không nói tiếng nào thì chẳng ai dám làm việc với em. Số tiền 2000 vạn kia chỉ có thể tăng lên chứ không thể hạ xuống. Cho dù là luật sư Vương, cho dù là… thầy.” Hạ Lam nhìn anh một cái như muốn xác nhận, cậu tiếp tục giải thích, “Quan hệ sâu tới đâu, quen biết rộng tới đâu cũng không thể sánh bằng giám đốc của bọn em, bà ta đã thân thiết với những công ty khác từ lâu, dù sao năm nào cũng hợp tác với nhau. Người cùng ngành, đã làm những gì cho nhau, ai mà không hiểu. Chúng ta… không tìm được chứng cứ.” Cố Chinh nhích lại gần, hơi buông tay Hạ Lam xuống, sâu xa hỏi: “Ý em nói anh không giỏi bằng bà ta sao?” Hạ Lam nhạy bén nhận thấy lực tay của Cố Chinh đã yếu đi, chính cậu cũng không biết mình là một người nhạy cảm, nhưng có những lúc như vậy, cậu có thể vô cùng chuẩn xác bắt lấy từng chi tiết nhỏ nhất. Nhưng cậu giả đò không hề hay biết, từ từ dịch tay ra ngoài. “Thầy Cố này, nếu giám đốc của bọn em cũng bắt đầu nhắm vào thầy…” Hạ Lam rốt cuộc lặng lẽ rút tay ra khỏi tay Cố Chinh. “Có lẽ thầy sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nếu bọn họ gieo tiếng xấu về thầy khắp nơi, nói thầy phá quy tắc vì em, nhiều người sẽ nghĩ thầy là người không biết hợp tác, không biết kiềm chế. Từ bên sản xuất, bên đầu tư, và rất nhiều vấn đề khác nữa, thậm chí đoàn kịch, trường học…” Cố Chinh trầm mặc một hồi, bỗng nhiên chuyển đề tài: “Em rút tay ra chi vậy?” Hạ Lam ngẩn người, Cố Chinh lại nắm chặt tay cậu, bóp bóp mấy cái. Anh vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, sườn mặt có vẻ lãnh liệt mà trầm ổn, chẳng hiểu sao lại chứa sự sắc bén như lưỡi dao dưới tuyết. Hạ Lam không biết có phải do động tác của cậu mà Cố Chinh cảm giác được điều gì hay không, tuy cậu biết Cố Chinh rất nhạy cảm, nhưng không nghĩ anh ấy lại nhạy cảm đến mức này, cậu bắt đầu luống cuống: “Thầy Cố… Hơn nữa, hơn nữa bên trọng tài cũng có khả năng có thế lực của công ty. Vài nghệ sĩ cùng làm với em từng muốn hủy hợp đồng, nhưng bọn họ đều kháo nhau chuyện đó… Nếu thầy động chạm với người cùng ngành, thậm chí cả quan chức nhà nước…” “Dù sao thì… ” Hạ Lam cắn răng, nắm chặt tay Cố Chinh, hy vọng anh có thể cảm nhận được sự bức thiết của cậu, “Dù sao thì thầy vẫn đang làm giảng viên đại học. Hệ thống chính phủ lại sâu đến vậy, phức tạp đến vậy, thầy không thể nào đả động tới bên ấy được. Với cả, lỡ em làm ảnh hưởng tới thầy, ảnh hưởng tới đoàn kịch, ảnh hưởng tới công việc của thầy, cả chức danh của thầy nữa…” Tay Cố Chinh siết lấy tay Hạ Lam, anh vừa nhìn cậu một cái, Hạ Lam đã vô thức ngậm miệng. Ánh mắt đó của Cố Chinh vô cùng bình tĩnh, tràn đầy sức mạnh lặng thầm. Chỉ vì cái nhìn ấy mà bao nhiêu phức tạp cùng bất an trong lòng Hạ Lam chợt bay biến, cậu cảm thấy an tâm lạ thường. Cố Chinh nhích lại gần Hạ Lam, anh nhướn mày, ngón tay luồn vào tóc vuốt nhẹ ra sau, trông có vẻ thả lỏng và thong dong, thậm chí có chút hờ hững, giống như hết thảy chỉ là việc nhỏ. “Hạ Lam.” Cố Chinh quay lại, tựa đầu vào lưng ghế nhìn cậu, “Công ty của các em giở trò là do nữ giám đốc kia đang chèn ép em, bà ta mất mặt nên muốn khiến em phải mất tất cả.” Anh lại nói tiếp: “Đương nhiên bà ta sẽ nhắm vào anh, bà ta tưởng anh chỉ nổi hứng nhất thời, giống như quản lý của em, giống như… luật sư Vương. Đúng là chúng ta quen nhau chưa lâu, nhưng quan hệ giữa người với người không đong đếm bằng thời gian. Không phải cứ quen lâu là nhiệt tình còn mới quen thì không. Quan trọng nhất, em không xin anh giúp em hủy hợp đồng, là anh yêu cầu em để anh giúp, anh đã nói ra thì anh phải chịu trách nhiệm. Hay dù là em xin anh, anh đồng ý, đương nhiên sau khi đã suy nghĩ kỹ càng từ đầu tới đuôi, thì anh vẫn là người chịu trách nhiệm.” “Hạ Lam.” Cố Chinh ghé sát vào cậu, “Giả sử đó là người khác, anh sẽ để người ấy tự đi bước đầu tiên. Sau đó, nếu gặp khó khăn gì quá lớn, một khi anh đã hứa nâng đỡ người ấy, thì dù phải trả giá đắt thế nào, anh cũng sẽ che chở họ. Bởi vì chính miệng anh đã nói, anh đã quyết định, nên anh sẽ không rút lui. Có lẽ anh sẽ không vĩ đại như thế, nhưng ít ra anh cũng không phải kẻ hèn.” Anh chăm chú nhìn Hạ Lam, nhả từng câu từng chữ, “Huống chi người này lại là em.” Mũi Hạ Lam đau xót, cậu nhìn Cố Chinh, nhất thời không thốt nên lời. Cố Chinh vuốt vuốt má cậu: “Muốn khóc à? Vậy khóc đi, đừng sĩ diện hay gì cả, anh sẽ ôm em, anh không cười em đâu.” “Không phải.” Hạ Lam lau mắt, cố gắng làm mình trông mạnh mẽ một chút, vội vàng nói, “Lúc anh quyết định giúp em, anh cũng không biết toàn bộ tình huống. Nếu anh biết chuyện này phiền như vậy, có lẽ anh sẽ không đề nghị giải quyết dùm em đâu. Giờ anh biết rồi, không can dự nữa cũng là chuyện bình thường, chứ không phải em bảo anh bất tài hay vô trách nhiệm…” “Được.” Cố Chinh rút một điếu thuốc ngậm lên môi. Anh đưa hộp thuốc lá cho Hạ Lam, Hạ Lam nói không cần, Cố Chinh liền đốt thuốc, rít một hơi, quay kiếng xe xuống để khói tán đi, sau đó nhìn đốm lửa đang cháy nơi đầu thuốc. “Anh không biết chuyện này phiền? Sao có thể. Mấy tệ nạn trong cái giới này anh thấy nhiều lắm rồi, lúc trả tiền bồi thường toàn hét giá trên trời. Có khi em động chạm người ta còn nhiều hơn em tưởng đấy, anh đã suy nghĩ kỹ chứ không phải tùy tiện hứa suông, anh không phải người không biết thủ đoạn, không có tài nguyên và làm việc theo cảm tính.” “Nhưng điều anh không biết là…” Cố Chinh đặt điếu thuốc bên môi, anh không hút, cau mày nhìn đâu đó trong hư không. “Trước đây bọn họ dám để em chịu nhiều tổn thương như vậy.” Hạ Lam mở to mắt nhìn anh, vẫn không thốt nên lời. Cố Chinh nhắm mắt lại, day day ấn đường: “Hạ Lam, em đang nghĩ gì anh đều hiểu cả. Em cảm thấy anh trả giá nhiều vì em, ơn nghĩa này quá nặng, em không gánh nổi. Em cảm thấy quan hệ của chúng ta chưa sâu đến mức đó, hay nói đúng hơn, chắc em cũng không thể nhìn bất kỳ ai trả giá nhiều vì em như vậy. Còn gì nữa? Cảm thấy anh không đủ năng lực đúng không?” Hạ Lam thấp giọng nói: “Em không có ý này… Em…” “Thứ nhất.” Cố Chinh trợn mắt, giơ một ngón tay lên, “Nếu anh rút lui, em không hủy hợp đồng thì chuyện gì sẽ xảy ra? Công ty em không chỉ đóng băng em, bọn họ sẽ ngược đãi em, bắt em đóng vai quần chúng mười mấy tiếng đồng hồ một ngày mà không trả tiền, trên hợp đồng có viết em không thể từ chối sắp xếp của công ty, tới lúc đó em sẽ phải làm đến chết. Còn gì nữa? Bắt em đi ca hát biểu diễn ở hộp đêm, bắt em đi theo đoàn phim cả ngày nhưng không cho diễn, bắt em làm những công việc thấp kém, bắt em chạy sự kiện cả đêm mệt đến hộc máu… Đây không phải chuyện đùa, chèn ép người trong cái vòng luẩn quẩn này rất dễ dàng. Anh đã từng chứng kiến vài tiểu minh tinh tự sát, là tự sát hay bị ép bức đến chết? Thế mà dư luận chẳng hề hay biết, không thấy tăm hơi, thậm chí không có tin tức gì về bọn họ cả.” “Nâng kẻ trên cao, đạp người dưới thấp. Em sẽ không ngẩng đầu lên nổi, em sẽ mất đi hy vọng với cuộc sống này, em sẽ quên đi cái gọi là lý tưởng, em sẽ chết. Nếu vậy…” Cố Chinh đưa tay chỉ vào ngực mình, “Em bảo anh đời này phải sống thế nào?” Giọng điệu của Cố Chinh mang theo sự đau đớn, hốc mắt Hạ Lam đỏ lựng hết cả, cậu cúi thấp đầu, nghẹn ngào gọi: “Thầy Cố…” “Thứ hai.” Cố Chinh lại duỗi hai ngón tay, “Anh không phải kẻ có mắt như mù, anh không giúp em không công, anh muốn em báo đáp, anh muốn được em báo đáp hết sức trong khả năng của mình. Từ nay về sau em chính là của anh, anh biết em là người có tình có nghĩa, giúp một trả mười, anh giúp em một lần, em có thể trả anh cả đời, anh đâu có bị thiệt.” “Thứ ba.” Cố Chinh đưa ba ngón tay, “Anh cũng nói rồi, anh không bao giờ quyết định dựa trên cảm tính, anh luôn suy xét đến trường hợp tệ nhất, suy xét xem đến lúc đó, anh còn muốn làm chuyện này hay không. Chẳng lẽ anh không có khả năng gánh vác hậu quả hay sao?” “Hạ Lam, cùng lắm thì trả 2000 vạn thôi mà?” Cố Chinh nhéo nhéo cằm cậu. “2000 vạn, anh có nè.”