Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn
Chương 53 : Nụ hôn thứ năm mươi ba
ĐẬU MÁ!!!
Cái đầu đầy rượu của Hạ Lam nổ tung, cậu ngớ ra, bị Cố Chinh khiêu khích đến độ lửa trong người bừng lên như muốn thiêu sống cậu.
Hạ Lam cắn lên ngực Cố Chinh, siết chặt eo anh mút mạnh, rồi lại liếm dọc từ cơ ngực lên trên, gặm cắn bên tai và cổ Cố Chinh. Cố Chinh cảm giác từng luồng khoái cảm ùa tới, anh nhắm mắt, cười đẩy cậu ra: “Đợi lát nữa đã, trong kịch bản còn phải cởi quần, buông tay mau, ầy, chưa nhảy xong mà…”
Hạ Lam vốn dĩ chẳng quan tâm mấy chuyện đó, cậu ôm Cố Chinh ngăn miệng anh lại, đầu lưỡi quấy đảo một lát, sau đó ghé vào tai Cố Chinh hung tợn nói: “Không được để người khác nhìn!”
“Rồi rồi.” Cố Chinh đẩy cậu ra, bắt đầu cài nút lại, nhưng anh cài nút nào Hạ Lam cởi nút ấy, sức lực đặc biệt lớn. Cố Chinh chụp lấy hai tay cậu, Hạ Lam né đi, sau đó phát hiện thế mà không né được, y như chó con mèo con giãy giụa nhằng nhẵng với Cố Chinh không cho anh cài nút áo. Cố Chinh giữ chặt tay cậu: “Rốt cuộc có để anh mặc đồ đàng hoàng không?”
Hạ Lam nhất thời hơi tủi thân, nhưng không dám nhúc nhích nữa. May mà Hạ Lam còn chút lý trí, vẫn nhớ đây là chốn đông người, hồi lâu sau mới tội nghiệp nài nỉ: “Thầy Cố, bọn mình đi thuê phòng đi.”
Cố Chinh phì cười: “Đừng có nhõng nhẽo! Lớn tướng rồi! Không đi, anh vừa làm mẫu đó, em chưa học được mà.”
“A!” Hạ Lam che mặt, sắp phát điên tới nơi, “Nhưng mà em cứng rồi!”
Cố Chinh cười to ôm lấy cậu, nghĩ thầm: Thằng nhóc này có tí rượu vào là trung thực ghê!
Bài hát dịu nhẹ kéo dài năm phút cuối cùng cũng chấm dứt, DJ chuyển nhạc, vũ khúc dồn dập vang lên, đám người lại bắt đầu điên cuồng nhún nhảy. Hạ Lam mặt ủ mày ê, cậu hét: “Bắt buộc phải học ạ? Hay từ từ đã, em không làm được, em không thể làm được như anh, anh gợi cảm quá!”
Cậu ôm Cố Chinh, cọ cọ môi lên vành tai anh, mơ màng nói, “Em không làm được như anh.”
Cố Chinh nắm lưng áo Hạ Lam kéo cậu ra: “Em chắc chắn làm được.”
Hạ Lam quờ quạng về phía Cố Chinh: “Không được không được không được… Cho em hôn cái coi!”
“Ầy.” Cố Chinh cười, đưa một tay giữ chặt hai móng vuốt Hạ Lam, “Em làm được mà Hạ Lam, để anh nói cho em nghe bí quyết thành công của một nghệ sĩ.”
Hai tay Hạ Lam vùng vẫy trong tay Cố Chinh: “Cái gì?!” Cậu bực bội nói, “Anh xích lại đây với em coi… Sao anh khỏe thế hả?!”
“Đó là thực lực, thế lực, sức hút và vận may.” Hai tay Cố Chinh đồng thời nắm tay Hạ Lam, kiên quyết giảng bài, “Em có thực lực, tuy vẫn chưa phát huy hết nhưng so với lớp người cùng tuổi, em tuyệt đối là số một số hai. Thế lực thì anh cũng chẳng phải tai to mặt lớn gì, nhưng anh có quen biết, ít nhất vẫn có thể giúp em. Còn vận may thì chỉ đành tuân theo số trời.”
Hạ Lam rốt cuộc dán lên người Cố Chinh lần thứ hai, hết liếm mút lại cắn tai anh, nhịp thở của Cố Chinh trở nên dồn dập hơn, anh tránh né đôi môi cậu, tiếp tục nói: “Trong bốn điều này, chỉ cần đạt được đến mức tối đa một điều, thêm một điều nữa ở mức không tệ là đủ nổi tiếng rồi, nếu cái gì em cũng giỏi thì khỏi bàn. Còn nếu em đạt trung bình cả bốn điều trên, em cũng có thể được xem là nghệ sĩ hàng đầu.”
Hạ Lam nghĩ nghĩ, dường như phát hiện lời Cố Chinh nói rất quan trọng, cậu dùng bộ não đã nhũn nhừ của mình để suy tư: “Em… Anh chưa nói về sức hấp dẫn mà.”
Ánh mắt Hạ Lam có chút mơ màng, cậu khẽ cau mày, “Hình như em chẳng hấp dẫn tí nào cả.”
Hạ Lam giật giật người, cảm thấy cơ thể nóng bừng, đầu óc cứ loạn cào cào mà nghĩ về mình, nghĩ về Cố Chinh.
Nếu Cố Chinh diễn kịch, chỉ e người khác sẽ choáng ngợp trước kỹ thuật diễn xuất của anh. Nếu là cậu có khi người ta lại chạy mất dép.
Nếu Cố Chinh tham gia chương trình tạp kỹ, anh ấy nhất định rất thành thạo, chỉ vài ánh mắt, vài hành động thể hiện tính cách và trí thông minh đã đủ gom một đống fan. Nếu là cậu, mặt mũi coi cũng tạm được, tính cách cũng hài hước, nhưng nếu thời gian lên hình không nhiều thì cậu cũng chẳng được ai chú ý hết.
Hạ Lam lại sà vào người Cố Chinh: “Em chẳng hấp dẫn tí nào cả…”
“Không phải.” Cố Chinh nghiêm túc nắm chặt cổ tay Hạ Lam, anh tránh đi cái ôm của cậu, nghiêm giọng nói, “Do sức hấp dẫn của em vẫn chưa khai phá, em không cảm giác được nên em không biết cách phát huy, chứ không phải em không có.”
Hạ Lam rốt cuộc cũng chịu nghiêm túc lắng nghe, cậu nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu lắm.
“Hạ Lam, sự quyến rũ của em quả thực lớn đến độ cả anh cũng không cách nào diễn tả được.” Cố Chinh cười cười, ghé đến gần cậu, thế mà có vẻ hơi bất đắc dĩ, “Nếu không thì anh đã từng tuổi này, trải qua từng ấy chuyện, sao vừa gặp em đã đâm đầu vào.”
Hạ Lam ngơ ngác nhìn Cố Chinh, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt bỗng dưng ửng đỏ.
“Sao thế?” Cố Chinh cười hỏi, đưa chóp mũi cọ cọ mũi Hạ Lam, “Cảm động à?”
Hạ Lam rút tay ra xoa mắt, tuy không khóc nhưng cậu vẫn muốn dụi, cậu cất giọng khàn khàn: “Thầy Cố, thầy có thích em không?”
“Anh…” Cố Chinh hơi ngập ngừng.
Hạ Lam thất vọng nhìn anh: “Không thích hả?”
“Sao tự dưng em lại hỏi, anh… anh không quen nói mấy câu thế này.” Cố Chinh tiến đến một bước, ôm lấy Hạ Lam, xoa đầu cậu, suy nghĩ một lát rồi đáp, “Anh cảm thấy em là người tốt nhất. Không chỉ vì… anh thích em, mà cũng do tiềm chất của bản thân em nữa.”
“Em có diện mạo, có thân hình, có khí chất. Em biết diễn xuất, giỏi thể thao, nhiều tài lẻ. Nhân phẩm cũng tốt, lễ phép, khiêm tốn, thân thiện, nghiêm túc, cố gắng.”
Cố Chinh cười rồi buông cậu ra, anh bấm đốt ngón tay: “Có thể làm mặt ngầu, có thể nhẹ nhàng khoan khoái, có thể quyến rũ, có thể lạnh lùng và vô cùng sắc bén, hơn nữa ánh mắt của em rất hấp dẫn, đây là điểm quan trọng nhất.”
Anh vuốt ve khóe mắt Hạ Lam, “Đôi mắt của em như biết kể chuyện vậy, khác hẳn những người còn lại. Ai ngắm em cũng cảm thấy đặc biệt và bị ấn tượng sâu đậm, đây là thiên phú, em rất có thiên phú.”
Hạ Lam ngơ ngác: “Em tốt đến vậy hả?”
Cậu luôn tưởng mình là kiểu “cần bù bù thông minh”, kết quả Cố Chinh không chỉ khẳng định nỗ lực của cậu, còn nói cậu rất có thiên phú. Hạ Lam hơi khó xử nhếch môi: “Đây có phải… tình nhân trong mắt hóa Tây… à nhầm, Phan An không?” Dứt lời, mắt Hạ Lam lại đỏ lên, “Em thật sự…”
Nhưng cậu không hoài nghi bản thân được nữa, vì Cố Chinh đang nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt chan chứa chân thành và kiên định. Người ấy nói cho cậu biết, đấy đều là sự thật.
“Thầy Cố.” Hạ Lam híp mắt, “Anh đã gặp rất nhiều người rồi, nếu là lời anh nói thì em có thể tin tưởng, đúng không?”
Cố Chinh khẽ hôn lên trán cậu: “Đúng.”
Hạ Lam cúi đầu suy nghĩ một lát, dường như đã thông suốt. Sau đó, cậu chợt nhớ ra điều gì, nở một nụ cười ngây ngô: “Ôi, thầy Cố, có phải ban nãy thầy nói… thầy thích em không?”
“Anh…” Cố Chinh hơi sửng sốt, tiếp tục giảng giải chân thành: “Bản chất của em vốn tràn ngập quyến rũ, chỉ cần em tự tin và biết điều khiển chính mình. Em gặp phải quá nhiều thất bại và đối xử bất công, cho nên em hoài nghi bản thân, sợ hãi rụt rè, không mở lòng, không thể bày tỏ con người thật sự của em được.”
“Nhưng em là Hạ Lam, em có một sức hút rất độc đáo. Chỉ cần em là chính em, cho dù đi tới đâu…”
Hạ Lam vẫn đang tự cười một mình: “Thầy Cố thích em…”
“…” Cố Chinh bĩu môi, cau mày nói tiếp, “Cho dù đi tới đâu… em cũng sẽ thấy đây là lãnh thổ của mình, đừng sợ, mọi người đương nhiên sẽ thích em, tôn trọng em, đến khi đó, em sẽ…”
Hạ Lam kéo tay Cố Chinh, hân hoan hát: “Thầy Cố thích em, thầy Cố thích em…”
Cố Chinh sắp sửa tăng xông tới nơi, anh rất muốn sạc cho Hạ Lam một trận, đầu đau như búa bổ, nhưng Cố Chinh vẫn kiên quyết nói tiếp: “Em sẽ… tỏa sáng mạnh mẽ, trở thành ngôi sao chói mắt nhất, không ai có thể thay thế được…”
Hạ Lam ôm Cố Chinh, y như chó bự dụi dụi lên người anh, dùng giọng hát lạc nhịp hát vào tai anh: “Cố Chinh thích mình, Cố Chinh nói anh ấy thích mình, la là lá la la…”
“A!!!” Cố Chinh rốt cục bùng cháy, anh đạp Hạ Lam ra, mạnh bạo vỗ đầu cậu cái “Bốp!”, giận dữ hét, “Nghe anh nói đi chứ! Nãy giờ có hiểu gì không?! Anh cho em biết, tiền bối đang răn dạy vậy mà em lại say khướt, em chờ chết đi, kiểu này làm sao nổi tiếng được! Đàng hoàng lên coi!”
Đúng lúc đó, âm nhạc dừng lại. Mấy chữ cuối của Cố Chinh hơi vang nên người xung quanh ai cũng ngó qua, Cố Chinh tức đến đỡ trán, Hạ Lam bị vỗ một cái lại bắt đầu hoảng, nói: “Tại anh lúc nào cũng hung dữ với em nên em mới sợ. Chứ bình thường không có mặt anh, em cũng…Quyến! Rũ! Ngút! Ngàn!”
Lúc nói ra bốn chữ “quyến rũ ngút ngàn” ấy, mỗi chữ Hạ Lam lại dậm chân một cái. Vừa hay sân khấu cũng mở bài hát mới lên, tiết tấu rất hợp để nhảy, Hạ Lam theo nhịp nhạc bước về phía sau vài bước: “Thầy Cố, em nhảy tặng thầy một điệu nhé…”
Cố Chinh sợ cậu cứ đi lùi như vậy sẽ bị trượt chân, anh tiến tới định đỡ cậu, nhưng Hạ Lam bỗng nhiên đưa tay với anh ý bảo “dừng lại”, sau đó cúi đầu xuống.
Rõ ràng đây là một tư thế rất bình thường, nhưng lúc này chẳng hiểu sao Cố Chinh lại cảm thấy… vô cùng hứng khởi.
Âm nhạc vừa vang lên, Hạ Lam bỗng nhiên cử động, động tác popping vô cùng mạnh mẽ, từ vai đến ngực đều giật theo nhịp điệu. Ngay sau đó là mấy động tác up and down ngầu ngầu, Hạ Lam còn lắc hông, quay đầu nhìn Cố Chinh, liên tiếp nhún hai cái khiêu gợi, sau đó nhảy shuffle theo nhạc, quả thực như bóng đèn được bật lên, bừng sáng giữa nhịp nhấn và tiếng trống.
Nhìn Hạ Lam đã biết cậu là dân nhảy, lần này cậu gây oanh động còn lớn hơn cả Cố Chinh, cơ mà Cố Chinh chủ yếu chuyển động chậm theo phong cách Jazz, làm người khác muốn ôm anh nhảy cùng, Hạ Lam lại là kiểu có thể thu hút ánh mắt của tất cả đám đông.
Đoàn người xung quanh gào thét huýt sáo, cũng quay cuồng theo. Có người hình như muốn thách đấu Hạ Lam, Hạ Lam ngoắc ngoắc anh ta, sau đó đưa một tay đỡ người chổng ngược lên khỏi mặt đất, cơ thể xoay tròn liên tục, thêm vài động tác break dance có độ khó cao, tràn đầy khí phách “Mi đã có gan đến thì ông sẽ nghiền nát mi.”
Cố Chinh nhìn mà hoa cả mắt, anh không rành về phong cách nhảy này, chỉ cảm thấy ngầu muốn chết, trẻ trung, hoang dại, kích thích, không thể kiềm nén, giống như viên ngọc quý để lộ ánh sáng, ngay cả mồ hôi cũng lấp lánh dưới ánh đèn.
Áo Hạ Lam tuột xuống theo động tác của cậu, thỉnh thoảng để lộ đầu vai và cơ bụng, ánh mắt Cố Chinh tối đi, không khỏi liếm môi.
Bài hát đến đoạn cao trào rồi nhanh chóng chấm dứt, Hạ Lam cũng theo tiết tấu làm mountain pose (1), cuối cùng đứng im tại chỗ, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mồ hôi trên mặt không ngừng tuôn rơi.
Người xung quanh điên cuồng hò hét, Hạ Lam hơi ngẩng đầu, tóc mái che nửa mắt, cậu há miệng thở hổn hển. Mồ hôi cậu trượt qua lông mày, mi mắt rồi theo cằm nhỏ xuống, đọng trên xương quai xanh và men vào cổ áo bị xé toạc. Cố Chinh nuốt nước bọt, anh nhắm mắt, bước lên túm lấy Hạ Lam rồi kéo cậu ra cửa quán bar.
Bài hát mới lại tiếp tục, Hạ Lam bỗng nhiên cảm thấy rất vui sướng, lớn tiếng hỏi: “Mình đi đâu vậy thầy?”
Cố Chinh dùng một tay lôi Hạ Lam qua, hôn lên môi cậu, nếm được vị mồ hôi mặn đắng, anh áp vào tai cậu hét: “Đi thuê phòng!”
——— —————— —————
(1) Mountain pose
Bonus:
Động tác trồng chuối trong break dance
Nhảy Shuffle: Youtube
Truyện khác cùng thể loại
176 chương
57 chương
16 chương