Hội trường bố trí ở nơi vốn là nhà kho, thiết bị vô cùng đơn sơ, kéo tạm một cái dây điện, lắp vài cái bóng đèn, bục giảng là một đống thùng gỗ chồng lên nhau, chỗ ngồi thì là gom góp đủ loại ghế đẩu. Nhưng mọi người nhiệt huyết có mặt đều rất có xu hướng tăng lên, đưa mắt nhìn xem, một mảnh trường sam kính mắt, liên tiếp ở dưới đài phản chiếu.
Lý Hổ một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, cổ áo cài chặt kín, chỉ lộ ra một chút mép cổ áo sơ mi trắng. Hắn thần thái phi dương đứng ở trên đài, đầy mặt chính khí, mi mục anh tuấn, ngay cả bịt mắt trên mặt, cũng hiện ra một cỗ hương vị nghiêm nghị.
Mạnh tự kiềm chế tự đắc trong lòng, phong thái trang nghiêm hắng giọng một cái, lia nhìn bài giảng trong tay, vừa định há mồm.
Đột nhiên, trong đám người truyền đến một trận rối loạn.
“Tạ Tướng quân đến đây! Tạ Tướng quân đến đây!”
Lý Hổ sửng sốt, chỉ thấy tất cả mọi người phía dưới đứng lên, tự động tách ra một con đường. Ở dưới một đám quân nhân vây quanh, Tổng tư lệnh Liên quân Chaha’er kháng Nhật Tạ Viễn đi tới!
Tạ tướng quân mặc quân phục mùa hạ đơn giản, không đội mũ quân. Quân phục mỏng trên người, cũng là phong thái như ngọc thụ lâm phong đoạt nhân.
Trên mặt hắn tươi cười thân thiết hiền hoà, một đường đi, một đường hướng bốn phía gật đầu chào hỏi. Theo sát bên cạnh hắn, là vài người quân nhân vẻ mặt tang thương, trên mặt sẹo đan xen, trong đó có một vị, còn mất một cánh tay!
Mấy người này tới hàng đầu, Tạ Viễn dừng lại, quay người mặt hướng về phía mọi người.
– Các vị, những vị bên người Tạ mỗ này, đều là nghĩa quân anh hùng mới từ Đông Bắc tới đây! Hôm nay, chúng tôi đến cùng mọi người nghe diễn thuyết!
Dưới đài “Ô” một tiếng, sau đó vỗ tay tựa như sấm vang lên!
Tạ Viễn xoay đầu trước hết mời mấy vị quân nhân ngồi xuống, mới tự kéo ra một cái ghế gỗ, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi xuống.
Từ trên đài nhìn xuống, Lý Hổ nhìn thấy hắn ngồi đoan chính, dáng người thẳng, dưới ngọn đèn lờ mờ một đôi mắt rạng rỡ sinh huy, đang chuyên chú nhìn lên đài. rực rỡ.
Hắn lấy lại bình tĩnh, mở bài giảng…
…
Quá trình thực thuận lợi, từ vẻ mặt đám người nghe một mảnh chuyên tâm nhìn lên xem, diễn thuyết hết sức thành công.
Lý Hổ kéo dài âm điệu, chấm dứt câu tổng kết cuối cùng, dưới đài vang lên vỗ tay nhiệt liệt. Hắn đứng đó, hướng về phía chính giữa đám người, quăng một cái ánh mắt dương dương tự đắc, sau khi đối phương nhận được, khóe miệng liền hơi hơi nhếch lên.
Đúng lúc này, từ trong người xem dưới đài, truyền ra một âm thanh.
– Hắn ta là quân phiệt phản động Lý Hổ!
Hóa ra, trong thính giả hôm nay, có một vị chính là thanh niên hắt phân năm đó!
Bởi vì mấy năm nay Lý Hổ thay đổi thật sự quá nhiều, vị thanh niên tiến bộ này do dự hồi lâu, vừa mới có thể xác định.
Lời vừa nói ra, bên cạnh hắn tức khắc một mảnh kinh ngạc.
Vị trí của người này gần phía trước, cho nên ngay cả Lý Hổ trên đài cũng nghe được câu nói đó. Hắn sửng sốt, tâm lập tức trầm xuống…
Đúng lúc này, Tạ Viễn đột nhiên đứng lên, vung tay hô.
– Đả đảo chủ nghĩa đế quốc Nhật Bản!
Tập thể các thính giả chấn động, tiếp đó là một cơn bài sơn đảo hải.
– Đả đảo chủ nghĩa đế quốc Nhật Bản!!!
– Dân tộc Trung Hoa đại đoàn kết muôn năm!
– Dân tộc Trung Hoa đại đoàn kết muôn năm!!!
Lý Hổ lập tức phản ứng lại, cũng ở trên đài cao cao vung lên cánh tay của hắn. Trong tiếng khẩu hiệu như sơn hô hải khiếu, chút âm thanh nghi ngờ đó liền bị chôn vùi hoàn toàn.
…
Các thính giả kích động đến rơi nước mắt, trong hội trường vang vọng một trận một trận vỗ tay và tiếng hoan hô cao hơn!
Dưới tiếng vỗ tay như sóng thần, Lý Hổ xa xa nhìn về phía người kia.
Hắn đứng thẳng ở chính giữa đám người, tay vỗ, trên mặt một chút mỉm cười, tựa như một vệt sáng chọc mây sau cơn mưa trên bầu trời xanh xanh thẫm …
…
Tạ Viễn vừa vỗ tay, vừa thấp giọng bảo phó quan bên cạnh.
– Đi, mang thằng nhóc đó tới văn phòng cho ta.
Tạ tướng quân tự mình gặp thanh niên hắt phân, vẻ mặt ôn hoà giải thích với hắn, trước đây Lý tiên sinh gánh vác nhiệm vụ đặc biệt, không thể bại lộ thân phận. Chuyện đàn áp xy, thật sự là bị người khác hãm hại.
Thanh niên đành phải miễn miễn cường cường ngừng công kích. Nửa tháng sau, có người tố cáo hắn trộm tiền của bạn cùng phòng, hắn liền xám xịt bị đuổi ra Chaha’er.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
145 chương
12 chương
59 chương
9 chương