Bác sĩ rốt cục thông báo Tam thiếu gia có thể xuất viện.
Làm một thanh niên đang ở thời kì tinh lực tràn đầy, Tam thiếu gia nghe được tin tức này đương nhiên vô cùng vui vẻ. Sau khi trịnh trọng gật đầu đáp ứng bác sĩ về nhà nghỉ ngơi cho tốt, hắn liền vui sướng ở trong lòng tính toán, tối hôm nay hẳn là làm thế nào khoan khoái thoải mái, sảng khoái ăn chơi một trận!
Nghĩ đến đây, hắn liền bảo người báo cho Lý Hổ, bảo hắn ăn mặc chỉnh tề một chút, mau mau lại đây, hảo cùng đi ăn chơi đàng ***!
Tiểu thư y tá chăm sóc hắn ảm đạm tiến đến nói lời tạm biệt, Tam thiếu gia thấy khuôn mặt cô ủ rũ, thậm chí còn chực khóc, liền cười an ủi nói.
– Tôn tiểu thư, mấy ngày nay được cô quan tâm nhiều. Lúc sắp chia tay, đưa cô một phần lễ vật, lưu làm kỷ niệm nhé.
.o.
Giấy trắng tuyết, phía trên còn mang theo mùi hương nhàn nhạt.
Tam thiếu gia dùng bút chì phác họa hình dáng đơn giản trước, rồi tỉ mỉ mô tả ra chi tiết.
Vị Tôn tiểu thư này tuy là người Hà Bắc, làn da trắng nõn dáng người đẫy đà, trên ngũ quan lại mang theo chút đặc thù của người Mã Lai, lập thể khắc sâu, nhất là có cái mũi hùng hổ. Mà bức chân dung này sau khi hoàn thành, nổi bật ưu thế của cô, che dấu khuyết điểm của cô tốt lắm. Nửa mặt sườn hơi hơi cúi xuống, mái tóc thô thô phủ lên trên đường cong đẹp trước ngực, quả thật là một bức chân dung đẹp đẽ tú nhã.
Vì cô làm việc ở bệnh viện Giáo hội, phía dưới lạc khoản tác giả là một cái chữ hoa thể phi thường xinh đẹp: David.
Y tá Tôn tiếp nhận phần lễ vật này, vui vẻ cảm động đến thậm chí đương trường lệ nóng doanh tròng. nước mắt vui mừng.
Lý Hổ một thân quân trang mới tinh phẳng phiu, tóc bóng loáng đi vào phòng bệnh, vừa vặn bắt kịp một màn này. Hắn liền dùng sức liếc mắt, lén liếc đến bức họa trên tay y tá Tôn, liền ở trong lòng oán thầm nói, ‘Đ! Cầm thú hẳn là coi trọng mấy bà ngực lớn này, vẽ đẹp như vậy, giống chỗ nào?!’
.o.
Tam thiếu gia hết sức phấn khởi cởi quần áo bệnh nhân, thay tây trang áo lót áo sơ-mi ca-ra-vat, sơ mi đường văn màu lam phối đôi ghim cổ tay áo bạch kim, ăn mặc thần thái rạng rỡ, một tay kéo bả vai Lý Hổ, cười nói.
– Đi, đi ăn một bữa trước, rồi đi xem phim, sau đó đi câu lạc bộ Hải Quân chơi thâu đêm thế nào?!
…
Đoàn Bí thư từ cuối hành lang đi tới, vừa vặn gặp gỡ hai người kề vai sát cánh ra phòng bệnh, khuôn mặt phấn chấn chuẩn bị rượu chè ăn chơi, liền đúng lúc ngăn lại báo cáo nói.
– Tam gia, thích khách không chịu nhận tội.
– Dụng hình chưa?
– Rồi. Tất cả đều xài một lần! Thích khách kia xương cốt thật sự cứng rắn, nhất định không mở miệng! … Ngài có muốn tự mình đi qua xem không?
Lý Hổ ở bên cạnh dựng lỗ tai, nghe được những lời này, trong lòng liền “lộp bộp” một cái.
Tam thiếu gia thật vất vả được tự do, đang cực kỳ hứng thú vội vàng ra ngoài, làm sao nguyện ý đi nhà tù âm u u ám đó, liền trả lời.
– Nó cũng không phải mụ đàn bà đẹp, nhìn cái gì nhìn, có gì đẹp? Không nhận tội? … Tiêm cho nó mấy kim thuốc phiện, nghiện rồi hỏi lại!
Hắn nói chuyện nghiêng đầu, vừa lúc thấy Lý Hổ, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, trên miệng lại treo lên một nụ cười mang theo chút đùa dai.
Phủ ở bên tai Lý Hổ, cúi đầu nói một câu.
– Mông của tiểu lão hổ chúng ta đều bị nó xem hết. Tam gia từng nói, cho ngươi trút cơn giận này…
Vì thế, hắn quay đầu lại, nghiêm trang đối Trịnh Bí thư dặn dò.
– Trở về đem khối xương cứng kia lột hết. Trước khi nhận tội, đừng cho nó mặc quần áo.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
77 chương
28 chương
22 chương
15 chương