Một số lớn súng đạn mất mà được lại, Tam thiếu gia có chút vui vẻ, chính thức mời Lý Hổ ăn cơm tỏ lòng biết ơn.
Xe đứng ở ngoài tiểu kim ốc, Lý Hổ từ bên trong đi ra, nhìn thấy Tam thiếu gia trong xe, hai người đều không khỏi “a” một tiếng.
Jacket da màu nâu chế kiểu phi công, phía dưới là quần dài màu nâu đậm mang giày bốt, cách ăn mặc giống nhau như đúc.
Kỳ thật nói trắng ra thì tuyệt không kỳ lạ. Tam thiếu gia hiện giờ đã đem Lý Hổ kim ốc tàng kiều, liền tẫn nghĩa vụ kim chủ đảm nhiệm ăn, mặc ở, đi lại của hắn. Hắn đem thợ may chính mình đã dùng quen giới thiệu cho Lý Hổ, để anh ta thay Lý Hổ mua sắm quần áo.
Thợ may này rất có lai lịch, tổ tiên là thợ thêu của phủ dệt kim Giang Nam, bản thân lại từng ở Pháp thiết kế quần áo. Người này hỏi vật liệu may mặc kiểu dáng Lý Hổ vừa ý, Lý Hổ một là trả lời không được, hai là theo bản năng vẫn cảm thấy Tạ Tam cẩu tạp chủng mặt người dạ thú kia có rất nhiều phong cách, liền trả lời trả lời hắn cũng như Tam gia.
Người này đang thay Tam thiếu gia chuẩn bị trang trí mới quần áo một quý, nghe xong lời này cũng bớt việc, liền đem mỗi một bộ đều làm hai cái.
Đợi đến khi quần áo đưa tới, áo khoác, áo sơ-mi, ca-ra-vat, quần dài đều là phối hợp tốt, Lý Hổ mặc cũng tiện lợi.
Chỉ là này hai người dáng người vốn là tương tự, vóc dáng cao chân dài giống nhau, hơn nữa quần áo giống hệt nhau, khó tránh khỏi khiến người ngoài không biết chi tiết, tỷ như hiện nay bồi bàn tiệm ăn này, hiểu lầm bọn họ là một đôi huynh đệ.
Tiệm ăn này mở tại dưới chân Hương Sơn, cũng không lộng lẫy, nhưng cực kỳ lịch sự tao nhã. Hàng năm mùa thu khi mùa hồng diệp vầng mở, đó là lúc người ở đây người tới, làm ăn cường thịnh.
Món ăn thôn quê ở đây nổi danh nhất. Tạ Lý hai người tại phòng ngồi vào chỗ của mình, mở ra thực đơn đại tứ họa hại một lượt phi cầm tẩu thú. Bồi bàn sau khi cười tủm tỉm lặp tên đồ ăn, lại thêm hơn một câu.
– Hai vị gia thật sự là thân thiết. Không biết vị nào là đại gia, vị nào là nhị gia? chim bay cá nhảy. Trong câu này đủ mọi thức ăn từ những động vật hung dữ.
.o.
Sau chuyện xấu hổ này, lại gặp được chuyện vừa khéo.
Bọn họ bên này đang ăn cơm, phòng cách vách lại truyền đến một trận ồn ào.
Có người lớn tiếng nói.
– Lão Đoàn, ly rượu này, vãn sinh nhất định phải kính ngài! Sự tích ngài không sợ cường quyền, chống đối lại quân phiệt, hiện giờ chính là truyền khắp toàn bộ giới giáo dục Trung Quốc! Học giả đức cao vọng trọng, xương sắt coong coong giống như ngài vậy, có thể nói là lương tâm của dân tộc!
Một âm thanh già nua trong cẩn thận mang theo một chút tự đắc.
– Đâu có đâu có, Đức Sơn huynh nói quá lời! Quân phiệt hoành hành, hại nước hại dân, lão phu chẳng qua là lấy hết chút lực nhỏ bé của mình. Mặc dù vạn nhất không thể xoay chuyển tình thế, nhưng tận mắt nhìn tên thấy Lý Hổ tai họa này rơi đài, cũng là thuở bình sinh nhất đại khoái sự! Ha ha!
Lý Hổ nghe đến đó, ngay cả lông tơ trên lỗ tai đều dựng lên! Lão này, chẳng phải chính là một trong cừu nhân của hắn – Đoàn hiệu trưởng sao!
…
Mượn cớ đi wc, hắn từ cửa nhìn qua cách vách phòng, quả nhiên nhìn thấy Đoàn hiệu trưởng mặt mày đầy toả sáng, bị một đám người đọc sách vây quanh kính rượu. Có một nam học sinh bộ dáng thanh niên đang đi ra ngoài phòng, hẳn là muốn đi wc, nhìn thấy Lý Hổ ở đó thò đầu ra nhìn, liền lễ phép dò hỏi.
– Huynh đài tìm người?
Lý Hổ vội vàng lắc đầu.
– Ha ha, đi nhầm phòng thôi.
Chờ hắn trở lại phòng, Tam thiếu gia cười tủm tỉm hỏi hắn.
– Đi lâu như vậy, nghĩ kỹ làm sao chỉnh lão hiệu trưởng nhân gia chưa?
.o.
Ăn cơm xong, ra tới cửa, một đám trẻ mang theo giỏ trúc đứng đó rao bán một ít đồ ăn như quýt, đậu phộng luộc vân vân…
Lý Hổ vẫy vẫy tay, nói với đứa trẻ này.
– Lại đây, mấy thứ này ta đều mua.
Hắn lấy ra một tờ đồng bạc, đặt ở trong tay một đứa trẻ trong đó.
– Cái này cho tụi mày. Đồ ta không cần, tụi mày cứ đứng ở chỗ này, đợi một ông già trường sam màu lam râu bạc đi ra, liền đem mấy thứ này dùng sức ném hết lên người lão!
Tam thiếu gia đứng một bên, nghe xong lời này, liền chính nghĩa cảm mười phần trách cứ nói.
– Tệ quá, dạy hư trẻ con đánh người.
Hắn cũng lấy ra một tờ đồng bạc, đặt ở trong tay bé gái chảy nước mũi ở trong đó, dịu dàng sờ sờ đầu của bé.
– Em gái nhỏ, đợi lão gia gia đó đi ra, em liền chạy qua, ôm chân ông ta, hỏi ông ấy. ‘Ba ơi, sao ba không cần con và mẹ nữa?’ Chỉ nói một câu này, nhớ kỹ không?
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
71 chương
11 chương
58 chương