Nhà ăn Tạ trạch vô cùng đơn giản, chỗ đặc biệt duy nhất, chỉ tại xây trong đình viện, bốn phía mở cửa sổ, từ lăng hoa cách nhìn ra, mãn nhãn đều là xuân sắc dạt dào. Khi Tạ Lý hai người đi tới, người trong nhà ăn đều đứng lên. Ngoại trừ bà Năm và đôi trai gái của bà, lần này hơn một thanh niên tây trang khác, tướng mạo có năm phần tương tự với Tạ Viễn, chỉ là môi hồng răng trắng, mày dài tà phi nhập tấn, lại càng thêm vài phần tinh tế tuấn tú. Chỉ tiếc là, thiếu ít thứ. “Vương Tạ phong lưu”,“Giang Tả Đệ nhất tao nhã”, chút thứ này lưu lại tại huyết mạch Trần quận Tạ thị, cho nên nhìn qua càng như là người gỗ tinh xảo, tuấn tú ở mặt ngoài. Vị này chính là Thất thiếu gia Tạ gia, kỳ thật đã sắp qua tuổi nhi lập, nhưng vãn diện mạo thanh niên hơn hai mươi. Hắn bộ dáng tuổi trẻ, cử chỉ cũng tuổi trẻ. Đứng ở nơi đó, lấy diễn xuất ấu đệ ra, thiên chân rực rỡ gọi một tiếng – Chào Tam ca. Tam ca hắn khóe miệng co rút, chưa kịp trả lời, hắn đã liếc mắt một cái thấy Lý Hổ ở đằng sau, lập tức hai mắt sáng rỡ, hơn vài phần hưng phấn lớn tiếng hô. – Ôi chao, Lý huynh cũng tới?! Đây đây đây…. Đây thật sự là quá tốt! Thất thiếu gia cho rằng mình lần này đến là tuyệt hay. Vốn lòng tràn đầy không yên. ‘Tiền lão già không phải dễ lấy như vậy… Không ăn một bữa gậy… ‘ Nhưng không ngờ vừa về đại trạch, liền nghe nói Tam ca hôm nay sắp tới, đây xem nhiều hoặc ít, một bút tiền là vào vững tới tay. Giờ phút này thấy bóng Lý Hổ, đây quả thực… Có thể nói là thiên hàng chi hỉ*! Vui sướng phấn khởi lúc này liền suýt muốn khoa tay múa chân lên. *trời giáng. Trong mái hiên, Tạ Viễn vén trước vạt áo trường sam, chậm rãi ngồi xuống, thuận đường thản nhiên hỏi Lý Hổ một câu. – Lần trước ngươi cho Lão Thất bao nhiêu tiền? Lý Hổ con mắt ngó động tác của hắn, nghe vậy sửng sốt, ha ha cười gượng hai cái. – Không nhiều lắm…  Mười vạn… Này, ta nói, ngươi thật không sao chứ… Tạ Viễn trên đùi bọc thật dày một tầng lớp túi thuốc, trên mặt lại là bình tĩnh như thường, thậm chí trong giọng nói mang theo một chút trêu đùa. – Ngươi thật hào phóng… Hay… Đây là đau lòng em trai ta? Coi chừng mẹ hiền con hư… Lý Hổ nghe vậy động đôi tai. ‘Đ*** … Cầm thú lời này… Có ý gì?…’  Tròng mắt trái phải chuyển, hắn nghĩ lại nghĩ. ‘Nếu em ngươi là con ta, vậy bố cũng là cha ngươi!’  Nghĩ như thế, không khỏi ở trong lòng mặt mày hớn hở lên. ‘Hê hê, con ngoan, thành thành thật thật kêu tiếng cha tới nghe một chút, vậy bố cũng cho ngươi đôi tiền tiêu xài… ’ Hắn vừa ở trong lòng quay chuyển những ý nghĩ này, thì nhìn thấy Tạ lão gia tử chống quải trượng, được bà Năm giúp đỡ từ ngoài cửa đi vào. Tạ Chủ tịch rũ mí mắt, nhàn nhạt quét qua một cái. Hai người ánh mắt chợt đối nhau, hắn trong lòng nhất thời xì hơi. ‘C** b* n* … Lão hồ ly này! Ngoại trừ dòng họ hắn, người khác thật đúng là ấp không ra cầm thú.’ … Trên gia yến phần lớn là ít món ăn thanh đạm. Bà Năm theo quy củ, đứng ở bên cạnh chuản bị. Bà vươn lan hoa chỉ*, nhấc lên cái bình Tử Sa*, bên trong đã hầm xong Hoa Điêu* giò. Dùng đũa gắp ra một miếng, lấy cái đĩa đựng, đưa tới trước mặt Lý Hổ, cười tủm tỉm nói. – Ta lão gia tử uống thuốc, kị thức ăn mặn. Nghe nói ngài hôm nay muốn tới, đây là hắn cố ý dặn chuẩn bị cho ngài, mau nếm thử đi. *ngón tay uốn thành hình hoa lan. *Tử Sa: một loại đất sét có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà. *Hoa Điêu: rượu Hoa Điêu, đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, TQ. Lý Hổ vội vàng vươn tay nhận cái đĩa. – Hề, đây làm sao không biết xấu hổ… Bá phụ, ngài nói ngài thật sự là… Làm phiền rồi làm phiền rồi! Tạ Chủ tịch lên tinh thần, ngồi ngay ngắn trên ghế, tà tà liếc nhìn hắn, trong lòng là âm thầm một tiếng thở dài. ‘Oan nghiệt… ’ nhưng miệng lại nói. – Khó được Lý Tướng quân còn nhớ rõ đến xem ta lão già này, có tâm. Ngươi cũng từng nhận ta làm nghĩa phụ thì đem nơi này xem như trong nhà mình, không cần khách khí. Giờ phút này trong lòng tư vị là bách chuyển thiên hồi, chua xót khó tả, lão lại rốt cục run rẩy vươn tay đi, bưng lên tách trà trước mặt. – Mấy năm gần đây, huynh đệ hai người đồng tâm đồng đức, cũng coi như là hoạn nạn gặp… Khụ khụ… Gió mạnh mới biết cỏ cứng, hỗn loạn mới biết trung thần! … Miến bắc gian khổ vô cùng, lão phu cũng có nghe thấy, nghĩ đến các ngươi khả năng có thành tích, hơn nữa toàn thân trở ra… Đều là giúp đỡ lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực… Lão phu ở đây, kính hai người các ngươi một ly. Lý Hổ nghe vậy, vội vàng vui tươi hớn hở đứng dậy, hai tay cầm lên ly rượu. – Không dám nhận không dám nhận… Ha ha… Lão gia tử ngài quá khách khí! Tạ Chủ tịch vẫn run run rẩy rẩy giơ ly trà, ánh mắt lại nhìn về phía Tạ Viễn. Tạ Viễn ngồi ngay ngắn ở đó, thật sâu nhìn lại… Nửa ngày, mới nâng lên ly rượu, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế. – Cha… Nhi tử bất hiếu… Cám ơn ngài! Tạ Chủ tịch run rẩy nâng cái tách. – Hồi trận Bắc Bình vừa lấy lại, ta thân mình xương cốt còn cường tráng, vừa trở về một lần… Căn nhà cũ của chúng ta vẫn còn, trong hậu viện… Trong đôi mắt Tạ Viễn có ánh sáng chớp động. – Gốc cây bạch quả trong hậu viện đã cao già, cành lá xum xuê. Chỉ tiếc lúc nhi tử trở về không phải là mùa thu, nếu không cảnh trí tất nhiên càng đẹp. Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn lộ ra một nụ cười già nua. – Mày cũng còn nhớ rõ… Khi đó mày mới 5 tuổi, ngay cả cái xẻng sắt đều cầm không được, ta liền nắm tay mày… Mẹ mày sợ mày mệt, cứ ở bên cạnh nói mãi… Chỉ chớp mắt, cây đã thành gỗ … Mày cũng thành rường cột nước nhà… Ta đây làm phụ thân, trong lòng… Nói đến đây, lão đột nhiên tạm dừng lại, ngửa đầu đem nước trà trong tách một hơi cạn sạch. Rồi, thản nhiên nói câu. – Kỳ thật… Có chút vui mừng. …  Trong xe hơi, Tạ Viễn nhìn chăm chú ngoài cửa sổ rất lâu, không nói lời nào. Lý Hổ vươn tay tới, thử thăm dò vỗ vỗ bờ vai của hắn. – Ta xem lão gia tử tinh thần còn tốt… Ngươi cũng đừng lo lắng quá… Không có đáp lại, nửa ngày, Tạ Viễn mới quay đầu. Trong ánh mắt hờ hững của hắn mang theo hai phân lãnh đạm, ném vào mặt Lý Hổ… Dần dần, lại cuối cùng trở nên vô cùng dịu dàng. Giống như lớp băng nổi trên mặt hồ tháng Hai, bị gió mát chậm rãi thổi đi, lộ ra một đầm xuân thủy xanh biếc ấm nhuận ở dưới… Đôi môi trượt ra một tiếng thở dài. Cùng lúc đó, là mãnh liệt mà kiên quyết áp lên đôi môi có vẻ cứng rắn của Lý Hổ… ‘Thế gian nan đắc song toàn pháp, bất phụ Như Lai bất phụ khanh*… Cha, nhi tử bất hiếu. Nhưng nhất thế này, ta từng hứa với lão hổ chân què này, tử sinh khế khoát bất ly bất khí! … Vẫn thỉnh ngài không cần lo lắng thay nhi tử nữa.’ *Trên đời không có cách nào vẹn cả đôi đường Không phụ Như Lai không phụ người. …  Ngoài cửa sổ một tầng ánh trăng, như lụa trắng lên xuống. Tạ Viễn nằm trên người Lý Hổ, vươn tay tới, xoa xoa cái đầu đẫm mồ hôi. – Tiểu lão hổ càng già càng có hương vị… Lý Hổ nửa người dưới đột nhiên bật lại. – Đ***, m* n* ngươi mới là chao*, càng già càng có hương vị! *chắc chao (đậu hũ) càng để lâu càng ngon. Tạ Viễn cúi đầu nở nụ cười một tiếng. – Đ*** … Đúng rồi, ngươi còn chưa trả lời ta, vì sao duy độc đối  tốt với Lão Thất vậy? – He he… Ngươi thấy không biết là, bộ dáng tiểu tử đó có chút giống ngươi khi còn trẻ? Hắn ra vẻ kinh ngạc “A” một tiếng, đem chân Lý Hổ lại nâng lên một chút, chậm rãi dọc theo đùi sờ vào nơi còn chưa khép lại. – Sao, tiểu lão hổ là ghét bỏ Tam gia già rồi? – Đ***, hù dọa bố à… Ngươi không phải là già rồi à! Còn muốn đến, coi chừng chân già của ngươi… Kỳ thật, già rồi tốt, ngươi cho là ngươi lúc trẻ được nhiều người thích? Một bộ cầm thú thiếu ăn đòn… Nói cho ngươi cũng không sao, bố năm đó đã nghĩ…  Thằng kh*n n** này nếu rơi vào tay ta! … Hắc hắc…  Cái dáng em ngươi tiện đầu tiện não cầu bố, ngược lại là có chút giống…  A…  Đ***! – Hô… Cho ngươi thử xem…  Tam gia già chưa… – A… … Dưới ánh trăng, bốn mắt nhìn nhau… Nơi này là Bắc Bình năm 1924, giữa sàn nhảy hương tấn ảnh, tiếng nhạc du dương. Dưới ánh sáng rực rỡ của đèn treo thủy tinh, Tạ Tam thiếu gia trẻ tuổi áo quần bảnh bao, phong lưu phóng khoáng, đối Lý Hổ mỉm cười vươn tay ra. – Cả đời này, Tam gia cuối cùng ngã vào trong tay ngươi … Phiên ngoại. Chuyện nhà Tạ Chủ tịch. .Kết thúc.