Dưới màn đêm, một chiếc phi cơ quân dụng từ sân bay Hà Nội lặng yên cất cánh.
Trong tiếng nổ vang lớn của động cơ, Lục Trọng Lân nhìn về phía cửa sổ ngoài thành tàu, lòng tràn đầy thê lương bi tráng.
Này vừa đi, liền rửa không được bêu danh thiên cổ Hán gian. Anh một phen khổ tâm, vì bảo toàn quốc gia dân tộc hy sinh, lại có mấy người có thể hiểu được?! Dù là A Cửu… Đợi sau khi y tỉnh lại, sợ là cũng sẽ hoàn toàn tuyệt vọng với mình đi!
Nghĩ đến đây, Lục Trọng Lân liền cảm giác một trận hơi lạnh thấu xương, anh không sợ nghìn người chỉ trỏ, chỉ sợ không được A Cửu của anh lý giải!
‘Khẳng khái chịu chết dễ, tòng dung phụ trọng* khó! tồn vong chi tế, hô khẩu hiệu khẳng khái chịu chết dễ dàng, vì bảo tồn gia quốc giao thiệp với địch mới là chân chính dốc hết tâm huyết! A Cửu, hy sinh, hy vọng của mình cậu có thể hiểu được… ’
*Ung dung mang trọng trách khó. Tồn vong chi tế: giữa lúc sống còn.
Phi cơ tại sân bay trên không chuyển đầu, lên đường hướng phía bắc bay đi.
Hắn làm tiền tiêu của Uông Tinh Vệ, ngày thứ hai tới Tokyo. Năm 1940, dưới người Nhật Bản giúp đỡ chính phủ Quốc dân Nam Kinh thành lập, hắn nhậm chức Nội chính Phó Bộ trưởng kiêm bảo an Tổng Tư lệnh.
Lục Trọng Lân vốn tưởng rằng, mấy tháng sau, Nhật Bản chiếm lĩnh Trung Quốc toàn cảnh, anh có thể lại nhìn thấy Mai Cửu. Không biết, lần này từ biệt, khi gặp lại thì, đã là thương hải tang điền…
…
Tháng 12 năm 1939, Thiên Thủy Quan.
Trên bầu trời, giương mắt nhìn lên, rậm rạp đều là phi cơ không quân của Nhật Bản! Bom một trái tiếp một trái rơi vào chiến địa, truyền đến một tiếng lại một tiếng nổ, phó quan thông tín phải dán tại bên tai rống lớn, mới có thể cho Lý Hổ nghe rõ.
– Quân tọa, Lưu Sư trưởng sư 118 gọi điện thoại khẩn cấp tới!
Lý Quân trưởng đầu mình đều là đất, thoạt nhìn, rất giống khỉ bùn, một con mắt vẫn là trắng đen rõ ràng. Hắn trừng mắt mắt, nhìn phó quan một cái, gầm rú một câu.
– M* n** n*, tiểu tử này lại muốn lùi! Cửa cũng không có!
Lưu Sư trưởng điện thoại quả nhiên là tới kể khổ. Quân Nhật oanh tạc quá lợi hại, sư 118 chủ lực nhận công thành thương vong thảm thiết, yêu cầu tạm thời lui lại nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Trong điện thoại, Lưu Sư trưởng hầu như than thở khóc lóc.
– Thật sự là không còn mấy anh em … Cầu quân tọa chừa cho sư 118 chút mầm móng đi!!
Bên kia ống nói, Lý Quân trưởng ý chí sắt đá rống to hét lớn.
– Bây giờ các ngươi rút hết, toàn bộ bố trí liền đều m* n* đi hết! Còn muốn mầm móng cái rắm gì?!! Lui một bước liền c** m* n* không chủng*, ngay cả tinh ho*n cũng không có!!
*Nhát gan, không có t*ng trùng, không sinh được con.
– Không có quan chỉ huy … Sáu Đội trưởng, chỉ còn lại một …
– Truyền lệnh của bố, Đội trưởng không có, Phó Đoàn trưởng lên! Phó Đoàn trưởng hết, Doanh trưởng xông lên!! M* n* dù còn lại một tiểu đội, Đội trưởng cũng phải đứng vững!! Người ở dưới đánh xong, ngươi lên cho bố! Ngươi xong rồi, bố tự mình lên!!
Nói tới đây, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên đổi một giọng điệu.
– Lưu Sư trưởng, Lưu ca, Lưu tổ tông, ta quỳ xuống cho ngươi!! Đoạt được hai cái cao điểm 253, 200 này, cướp lấy Thiên Thủy Quan, thành bại tất cả lần này! Lão ca ngươi đứng vững, ta đến Tư lệnh… Không, ta m* n* tự mình đến trước mặt Ủy viên trưởng tranh công cho ngươi, ta cảm tạ mười tám đại tổ tông ngươi!! Thăng quan khen thưởng, chúng ta cái gì cũng đồng ý! … Ngươi m* n* lúc này lui, bố liền bắn chết ngươi! Bố nói được là làm được!!
Lý Hổ dập mạnh microphone, đứng ở đó thở hổn hển một hồi. Run tay lấy bản đồ quân sự, ở trên bàn gỗ dơ bẩn nhỏ mở ra.
– M* n* không thấy rõ, bật đèn lên!
Phó quan vội vàng châm một cây đèn dầu bưng tới.
– Dây điện bị tạc đứt, dùng cái này tạm đi.
Lý Hổ cúi người trên bàn, cả mặt dán sát mặt bản đồ, cầm kính lúp, tỉ mỉ nhìn lại một lần bố trí quân sự. ‘Sư 1 hiện tại hẳn là đến ngay mặt Thiên Thủy Quan, sư 22 bên cánh phải, đánh chiếm Đường số 5, số 6, ngăn chặn viện binh Nhật Bản tới Nam Ninh; sư 200 bên cánh trái, tấn công Đường số 7, số 8, ngăn chặn đường lui cũng ngăn viện quân này… Hiện tại chỉ trông sư 118, đoạt hai cái cao điểm, trên cao nhìn xuống, liền có thể đóng cửa đánh chó! …’
“Reng reng reng … ”
Phó quan buông ngọn đèn trong tay, nhanh như chớp chạy đến góc tường cầm lấy microphone.
– A lô…
– Báo cáo quân tọa. Tư lệnh tự mình gọi điện thoại tới!
…
Lý Hổ hùng hổ rống lớn vào microphone.
– Ngươi biết cái gì!! Bây giờ rút về, còn muốn đánh lên, làm con b* n* mộng!! Lần này vây công thất bại, phía trước đưa vào, mất trắng hết!! … Bố là quan chỉ huy tiền tuyến, người của bố đang ở đây, tình thế thấy rõ ràng, ngươi m* n* đồ con hoang ngồi ở trong văn phòng, m* n* mù vung tay múa chân đến cái quái gì?!!
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
22 chương
105 chương
50 chương
23 chương
10 chương