Ba ngày sau, nhà lớn Tạ thị Hán Khẩu.
Dì Năm uốn éo vòng eo tròn trịa, đi đến cạnh máy điện thoại. Trên cổ tay bà đeo bộ vòng tay ngọc lục bảo cực phẩm, mười móng tay đều tô màu đỏ tươi, uốn tay hoa cầm lấy microphone, muốn thông chỗ ở Tạ Tư lệnh.
– … Lão gia tử thỉnh Tam thiếu gia đêm nay về nhà một chuyến, người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm… À, lão gia tử đặc biệt nói, thỉnh vị hảo bằng hữu kia của thiếu gia chúng ta, Lý Quân trưởng, cũng cùng tới đây…
…
Trong xe hơi, Lý Hổ vùng vẫy giãy giụa.
– Không đi không được sao? Ngươi với bố ngươi ăn cơm, bố đi theo xem làm gì?! …
Tạ Viễn vẫn là một thân quân trang, chỉ mở móc gài cổ áo ra, cúi đầu đang xem một số văn kiện, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói.
– Hai ngày nữa phải đi rồi, ăn bữa cơm với ông già mà thôi… Ngươi Lý Quân trưởng mặt mũi lớn, ông già chỉ tên mời ngươi, ngươi còn không đi?
Giữa nắng hè chói chang, Lý Hổ mồ hôi như mưa rơi. Hắn dùng ống tay áo lau một phen cái trán.
– Đặc biệt gọi bố…
Tạ Viễn ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu.
– Tiểu lão hổ chột dạ? … Đừng sợ, ăn bữa cơm mà thôi, có Tam gia tại.
Lý Hổ trong lòng muốn xuống xe cướp đường mà chạy, nhưng nhìn ngó sắc mặt Tạ Viễn, chung quy không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn há miệng, không thể nhịn được nữa thở hổn hển một ngụm khí thô, cảm giác khí trời ngày càng nóng!
…
Tạ Chủ tịch trước đây đã đem gia quyến đa số đưa đến Trùng Khánh, giờ phút này trong Hán Khẩu Tạ trạch chỉ còn lại dì Năm được sủng ái nhất cùng một đôi trai gái bà sinh ra.
Trên bàn cơm, lão ngồi ngay ngắn tại thượng thủ, bày ra một bộ tư thế nghiêm nghị. Dì Năm đứng ở bên cạnh, vội vàng múc canh phân thức ăn cho lão và Tạ Viễn, xoay người lại, lại cười mị mị gắp một đũa thịt mộc tu* vào bát Lý Hổ.
– Ngài nếm thử … Đầu bếp làm món ăn này là chúng tôi khi trước từ quê Bắc Bình mang theo, đây chính là món ngon ông ta sở trường.
*mộc tê hoặc món ăn có trứng gà.
Lý Hổ lẩm bẩm một câu “Cám ơn”, liền một mạch vùi đầu lùa cơm vào miệng. Tay hắn vốn không linh hoạt, hơn nữa khẩn trương, vừa ăn, trên chiếc đũa liền vãi không ít hạt cơm.
Đôi đệ muội thứ xuất nhã nhặn cùng ngồi ở hạ thủ, không nói một tiếng bưng bát cơm, vừa trộm liếc vị Tam ca danh khắp thiên hạ của mình, vừa âm thầm đánh giá cử chỉ vị bằng hữu của hắn.
Tạ gia chú trọng là “Ăn không nói, ngủ không nói”, bởi vậy trên bàn cơm ngoại trừ tiếng dì Năm chia thức ăn, không có người lên tiếng nói chuyện, tuy là gia yến, trên bàn cơm lại nặng nề vô cùng.
Mọi người ăn đến một nửa, Tạ Chủ tịch nghiêm chỉnh buông chiếc đũa, khí phái trang nghiêm ho khan một tiếng.
Nghe tiếng, dì Năm và đôi trai gái lập tức dừng lại động tác, hai huynh muội đồng thời buông chiếc đũa, cung kính ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân.
Lý Hổ ngẩn ra. Hắn trong miệng đang ngậm đầy đồ ăn, thấy thế vội vàng khép miệng, vừa lén lút buông chiếc đũa, vừa dùng sức đem đồ ăn miệng nuốt trộng xuống.
Chỉ có Tạ Viễn vẻ mặt như thường, vươn chiếc đũa ra lại gắp một miếng cá ướp rượu.
Tạ Chủ tịch liếc hắn, dừng một chút, bưng lên chén rượu nhìn về phía Lý Hổ.
– Lý Quân trưởng, lão phu kính ngươi một ly.
Lý Hổ nghe vậy tay khẽ run run, vội vàng mò cái ly trên bàn. Nhưng còn không đợi hắn giơ ly rượu lên, Tạ Chủ tịch lại nói tiếp.
– Trước khi uống rượu, lão phu có mấy câu muốn nói.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
22 chương
105 chương
50 chương
23 chương
10 chương