Tạ Viễn nằm tựa vào trên giường, thân thể gập lại, cuộn mình như một con tôm. Hắn thử muốn duỗi thẳng tứ chi, nhưng vừa cử động, lập tức cảm giác đau đớn giống như chớp từ trong xương tủy chạy qua, đau đến hắn trong mắt tức khắc trào ra lệ nóng. Cao cao tại thượng Tam gia nào nếm qua đau khổ như vậy?! Cho dù quá khứ hai lần trọng thương nằm viện, nào một lần không phải bác sĩ y tá một đống lớn vòng quanh ở bên người, đau đớn kịch liệt còn có các loại dược phẩm morphine giảm đau. Nghĩ đến đây, Tạ Viễn không khỏi âm thầm mắng một câu. ‘Đ***, này m* n* thật sự là tai tinh của mệnh Tam gia! Lần nào trọng thương cũng có thể liên quan đến thứ kia! Lúc trước thống thống khoái khoái, tiền dâm hậu sát thì xong rồi … N** n*, đây cũng là lấy đá đập chân mình!’ Hắn vừa lầu bà lầu bầu, vừa dùng hết toàn lực dồn sức một cái duỗi thẳng tứ chi! ‘A!!’ Hắn mở miệng, phát ra kêu thảm thiết vô thanh. Sau một trận tê tâm liệt phế đau đớn, cuối cùng là làm thẳng thân mình. Từng hớp từng hớp thở hổn hển, đỉnh đầu mồ hôi lạnh, Tạ Viễn tại trong thống khổ nghĩ. ‘Đợi nhìn thấy thứ kia, nếu mắt hắn thật là có vấn đề thì thôi, nếu không có việc gì… ’ Hắn một mạch ở trong lòng tính toán tương lai chỉnh Lý Hổ như thế nào, nhưng ở sâu trong nội tâm lại rõ ràng hiểu được, chính mình hiện giờ rơi vào trong tay người Nhật Bản, nguy cơ tứ phía, không hẳn có thể có mệnh vượt qua một kiếp này… Tạ Viễn ngẩng đầu, ánh mắt hơi hơi nheo lại, tựa tiếu phi tiếu. ‘Mọi người trong hố, chớ đi xa! Ở bênh cạnh chờ, Tam gia lần này nếu có thể trở về, thì thay các ngươi báo thù nhìn lên một cái! Nếu không thể quay về… Mọi người cũng tiện cùng lên đường!’ … Hoa Nha tại trong sương phòng đông, lặng lẽ mở ra hộp nữ trang hậu trường dùng, đối với tráp đóng lên chiếc gương nhỏ cẩn thận quan sát mình một hồi. Trong gương, mặt cô tròn tròn, đỏ bừng, hai mái tóc chải ngay ngắn chỉnh tề. Cô lặng yên không một tiếng động khép lại hạp, trong lòng thình thịch nhảy mãi. Đi vào trong viện, thu thập mảnh vải dùng nước sôi đun rồi lại hong khô, cẩn thận cuộn vào nhau, cầm chạy chậm vào một gian phòng nhỏ hậu viện. – Viên đại ca… Cô vừa gọi một tiếng, liền không tự giác ngậm miệng. Trên tấm phản trong căn phòng nhỏ hẹp đơn sơ, Viên đại ca của cô đã ngồi dậy. quần áo trên người là vừa đổi, áo choàng ngắn vải bông tuyết trắng. Anh ấy ngồi ở đó, hơi hơi cúi đầu, cầm vở trong tay, đang nghiêm túc viết gì đó. Hôm nay ngoài cửa sổ có mặt trời, ánh nắng xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp, chiếu vào sườn mặt anh, mang theo một tầng vầng sáng nhàn nhạt… Hoa Nha đứng ở ngoài cửa, nhìn hắn nửa ngày, mới bước nhẹ bàn chân, lặng lẽ đi tới. – Viên đại ca, anh đang làm gì thế? Tạ Viễn đang hết sức chăm chú viết chữ trên vở, nghe vậy ngẩng đầu lên, thấy Hoa Nha, liền cười cười với cô. Dưới ánh nắng, nụ cười này tỏ ra dịu dàng tột cùng. – Đang sửa kịch bản. Ngày mai bọn họ phải đi hát hí khúc bộ Tư lệnh Hiến binh, trong lời hát phải thêm vài câu thoại Hoàng quân vạn tuế, Đại Đông Á vân vân. Hoa Nha sửng sốt. – Quỷ Nhật Bản … vạn tuế?!