Cuộc chiến vương quyền
Chương 97 : phiên ngoại thứ nhất
Tiếng chuông giáo đường gõ từng hồi liên tục, toàn vương đô đều sôi sục, ngay cả ngày thường trong hắc tháp tĩnh mịch, cũng cảm nhận được bầu không khí vui sướng. Trong không gian vương hậu ba quả trứng phá xác đã truyền khắp toàn vương đô, ngay cả binh lính hắc tháp cũng không nhịn được tụ tập đứng cùng một chỗ thảo luận về giới tính ba vị thành viên vương thất. Tiếng chuông giáo đường vì tiểu vương tử hoặc tiểu công chúa được sinh ra bình an, mà giới tính ba đứa trẻ cùng trình tự trưởng thành phải chờ một lúc sau mới được công bố ra.
Stephen nằm ở trên giường nhìn chằm chằm khe hở trần nhà có chút phát ngốc, qua rất lâu mới ngồi dậy, đi tới bên bàn đọc sách, rút ra tấm giấy da dê, suy tư chốc lát, bắt đầu viết gì đó lên tờ giấy.
Tuy rằng hắn suýt chút nữa hại chết William, thế nhưng đến cùng William vẫn là kiêng kỵ một phần tình cảm huynh đệ, không chém đầu hắn, chỉ là đem hắn nhốt tại hắc tháp, phán xử giam cầm chung thân, sau này quãng đời còn lại của hắn sẽ ở trong gian phòng nhỏ này mà vượt qua. William không muốn gặp lại hắn, nhưng cũng không hành hạ hắn, cả phòng bố trí như một căn phòng ngủ ấm áp, đồ dùng hằng ngày không thiếu gì cả, còn chất đống thật dày từng lá thư, cùng đống quyển sách có chứa hình ảnh và âm thanh.
Ngoài cửa tiếng binh sĩ thảo luận mơ hồ truyền vào, hắn đặt bút xuống, đem tấm giấy da dê nhét vào trong phong thư, niêm phong lại, sau đó đi tới trước cửa, mở cửa sổ nhỏ ra, hướng về phía binh lính ngoài cửa hô: “Xin lỗi, xin hỏi có thể giúp một chuyện không?”
Một binh lính trẻ tuổi đi tới, “Chuyện gì?”
“Xin giúp tôi đem lá thư này đưa đến quốc vương bệ hạ.” Hắn đem thư từ cửa sổ nhỏ đưa ra ngoài, “Đây chỉ là lá thư chúc mừng. Xin hãy giúp tôi.”
Binh sĩ tiếp nhận thư, mọi người đều biết trong gian phòng này giam giữ chính là người nào, hôm nay có tin mừng như vậy, hắn muốn viết lá thư biểu thị chúc mừng lấy lòng quốc vương âu cũng là chuyện rất bình thường. “Tôi không đảm bảo lá thư này nhất định có thể đặt trước mặt quốc vương đâu.” Binh sĩ chiếu theo thông lệ cảnh cáo nói.
“Mặc kệ có ra sao, vẫn là đa tạ.” Stephen cười nói, thấy binh sĩ rời đi, lúc này mới trở lại trên giường nằm xuống.
Mình đã ở tại thế giới quen thuộc lại xa lạ sững sờ hai năm. Hai năm trước, vào đêm tân hôn khi Stephen bị Edward tống vào nhà tù, vừa kinh vừa sợ, ăn ngủ không yên, thế là bệnh nặng một hồi, sốt cao 3 ngày, chờ lúc tỉnh lại, hắn đã biến thành một Stephen khác, mà Stephen đã từng là thân nhân duy nhất được William tín nhiệm, là huynh đệ đồng thời kề vai chiến đấu qua, đến cuối cùng, cũng phải dùng một ly rượu độc giết kẻ phản bội là hắn.
Một đời trước, Stephen liên hợp người thừa kế vương vị thứ ba, cũng chính là đại công trưởng nữ Sassete, độc chết William, lại diệt trừ người thừa kế hợp pháp thứ nhất, công chúa Deborah và trượng phu, đưa đại công Sassete đẩy tới vương tọa. Nhưng mà, không chờ hắn hưởng thụ được làm con rể và vương phu tương lai quốc vương, lại một lần nữa đế quốc chia năm xẻ bảy, các vị sĩ quan cấp cao cùng quý tộc vồn vã vì quốc vương William báo thù, đưa đại công Sassete đuổi xuống vương vị, mà Stephen cũng bị kéo lên đài hành hình. Vừa tỉnh lại, hắn liền phát hiện mình đang nằm ở trong phòng hắc tháp, dung hợp lại với ký ức mình vừa chiếm được, liền biết mình đang đứng ở hoàn cảnh thế nào.
Stephen không muốn bị nhốt chết chỗ này, thế nhưng William không chịu gặp hắn, không thể làm gì khác hơn là viết cho hắn lá thư, mỗi một ngày đều viết một lá. Hắn tin rằng, chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó William sẽ mở ra thư, chỉ cần hắn đồng ý nhìn thư mình viết, sẽ có một ngày tình huynh đệ liền gắn kết lại.
Hắn lại nằm trên giường một lúc, mới ngồi dậy, mỗi ngày không có việc gì làm hắn đều cầm lấy một quyển sách, đọc sách là thú vui tiêu khiển duy nhất ở đây.
Sau bữa cơm chiều, ngay lúc Stephen do dự có nên viết thêm thư hay trực tiếp đi ngủ luôn, cửa nhà tù liền mở ra, trưởng giám ngục tự mình đẩy ra cửa lao, ở phía sau anh, là William mặc một thân thường phục. Stephen đột nhiên đứng lên, vững vàng nhìn chăm chú William, môi nhúc nhích, nhưng không phát ra âm thanh nào, viền mắt từ từ đỏ lên, cuối cùng hắn cúi đầu thật thấp, cung kính hành lễ: “Quốc vương bệ hạ.”
“Đứng lên đi.” William nhấc tay lên, nhìn xung quanh gian phòng, cuối cùng ngồi xuống trên ghế sa lông. Trưởng giám ngục hướng về phía William chào một cái, sau đó lui ra khỏi gian phòng, khép cửa phòng lại.
Stephen rót một ly trà cho William, William tiếp nhận ly trà, cũng không có uống, mà là đặt ở một bên.
“Ta nhận được thư ngươi rồi.” William nói, “Cảm ơn lời chúc phúc của ngươi.”
“Đây là việc ta phải làm.” Stephen cười nói, “Như vậy, ba vị thành viên vương thất mới sinh ra có giới tính gì?”
“Đứa thứ nhất phá xác chính là một bé trai á thú nhân, hai đứa sau cùng đều là bé trai thú nhân.” William đơn giản hồi đáp, lại hỏi, “Ở đây, có người nào làm khó dễ ngươi không?”
Stephen lắc đầu: “Tối xấu gì ta cũng là em trai ngài.”
William biểu hiện phức tạp nhìn hắn, trong phòng rơi vào cảnh lúng túng trầm mặc, Stephen cúi đầu, im lặng không lên tiếng, như một đứa trẻ chấp nhận lỗi sai của mình.
“Stephen.” Đột nhiên William mở miệng nói. “Sau này, ngươi đừng viết thư cho ta nữa, cho dù ngươi có viết, ta sẽ không nhìn đâu.”
Cả người Stephen run lên, từ từ ngẩng đầu lên nhìn William, trong mắt dường như không thể tin nổi: “Quốc vương bệ hạ?”
“Stephen, em trai ta.” William đối đầu tầm mắt của hắn, Stephen từ trong ánh mắt của hắn nhìn thấy mệt mỏi và thất vọng, “Có một vấn đề, ta vẫn muốn hỏi ngươi, nếu như đời này, ngươi hạ độc ta, là bởi vì ta vẫn luôn bên người Edward, rồi sau đó quên ngươi đi, tình cảm của chúng ta đạm bạc, huống hồ ngươi cũng không phải chân tâm muốn hại chết ta, ngươi cho rằng độc này vốn sẽ không trí mạng, ngược lại ta cũng có thể hiểu được. Nếu vậy, một đời trước thì sao đây? Một đời trước, chúng ta trải qua nhiều năm như vậy, tại sao ngươi còn độc chết ta?”
“Bệ hạ?” Stephen mặt co giật một hồi, lập tức hắn khống chế lại vẻ mặt mình, để cho mình lộ ra một nỗi nghi hoặc thâm tình, “Một đời trước gì cơ?”
“Đừng giả vờ nữa, Stephen.” William hiểu rõ nhìn hắn, “Ngươi viết cho ta nhiều thư như vậy, muốn cùng ta nhớ lại hồi ức đã qua, kêu gọi tình cảm huynh đệ chúng ta, nói vậy, nhiều ký ức thêm vào như thế, ngươi cũng đã lăn lộn phát sinh ra ở đời này, chuyện gì là phát sinh ở đời trước đi.”
Stephen sờ lên môi mình, không nói một lời, mà ở trong mắt hắn, giả vờ mịt mờ nghi hoặc dần dần biến mất, tiếp đó chính là sự lõi đời cùng mất cảm giác.
“Đời này từ lúc ngươi hạ độc ta, ta đã cẩn thận nghĩ rất lâu, nhớ tới nhiều chi tiết nhỏ khả nghi.” William nói tiếp, “Ta tín nhiệm ngươi như vậy, tín nhiệm yêu thương che chở ngươi đến nỗi bị che mù hai mắt, khiến ta không nhìn rõ dấu vết của sự phản bội. Ngươi đã từ sớm muốn lấy mạng ta, nhưng ta vẫn làm như không thấy, ta không tin ngươi sẽ làm tổn thương ta, vì thế khiến ngươi đắc thủ, để ngươi đưa ly rượu độc đến trước mặt. Tại sao?” Hắn nhìn Stephen sắc mặt tái mét trông như một cỗ tử thi, “Tại sao?”
“Tại sao vậy nhỉ?” Stephen lẩm bẩm nói, như đang lảm nhảm điều gì đó, “Đúng vậy, tại sao vậy chứ?”
Hắn chậm rãi đứng dậy, quay đầu, nhìn cửa sổ cao cao, ngoài cửa sổ là pháo hoa chiếu rọi xán lạn, nhìn một vòng minh nguyệt viên mãn, sâu bên trong bầu trời màu lam đầy sắc màu rực rỡ.
“Đại khái là do không công bằng đi.” Hắn nhẹ giọng nói, “Rõ ràng lúc mới bắt đầu, chúng ta đều giống nhau, tại sao bỗng một ngày, ta phải quỳ gối dưới chân của ngươi, phải hôn lên giày ngươi chứ?”
William nhắm mắt. Lúc mở mắt ra, tất cả tâm tình đều biến mất. Hắn xoay người đi ra ngoài, cuối cùng ngừng lại ở trước cửa: “Ngươi…” Hắn quay đầu, nhưng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể nói, “Chăm sóc thật tốt chính mình. Ta sẽ không trở lại đây một lần nào nữa.”
Stephen không quay đầu lại, vẫn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Những năm này số lần vương đô bắn pháo hoa không ít, từ sau khi William và Edward kết hôn, từ vương thất luôn truyền ra đủ loại tin tốt.
Tiếng cười kiềm chế liền vang lên, Stephen che mặt mình, chậm rãi nằm xuống. Hai mắt nhắm chặt trước một màu đen kịt, mà dần dần từ trong bóng tối, hai đứa bé trai thấp bé tay cầm tay chạy ra ngoài, bọn chúng dọc theo đường mòn từ nhà chạy về phía trước, một bên chạy một bên cười, bỗng nhiên một cô gái dung mạo xinh đẹp chất liệu quần áo mộc mạc từ trong căn nhà nhỏ đi ra.
“William, Stephen!” Cô giương giọng kêu lên, “Đừng nghịch nữa, trở về thôi.”
Một thú nhân cao lớn thế nhưng gương mặt không nhìn rõ cũng từ trong phòng đi ra, một cái liền tóm lấy hai người bọn họ, trái phải hai bên khiêng lên trên vai, đi đến hướng về phòng.
Hai đứa bé trai nằm nhoài trên bả vai thú nhân, nhìn nhau một cái, ha ha bắt đầu cười lớn.
Một giọt nước mắt chảy dài bên thái dương. Stephen vẫn đặt tay lên mắt không thả xuống, khóe miệng của hắn cười lên như nhìn thấy chuyện gì rất buồn cười, nhưng rồi từ từ, tia mỉm cười này rốt cuộc không duy trì nổi nữa, dâng lên luồng cay đắng. Hắn xoay người, ôm lấy thân thể của mình.
Rồi sẽ có biện pháp. Hắn tự nói với mình. Mình có thể chờ, mấy năm, mười mấy năm, mấy chục năm, rồi sẽ có một ngày William sẽ tha thứ cho mình.
======== Tôi là dải đường phân cách ===========
William trở lại vương cung, không đi thư phòng xử lý văn kiện, mà là trực tiếp tiến vào phòng ngủ.
Trong phòng, Edward nằm ở trên giường, nhắm mắt lại dường như đang ngủ. William biết thời gian này Edward sẽ không ngừng nghỉ, như vậy bộ dáng này hẳn là ở trong không gian cùng bọn nhỏ sống chung một chỗ.
Hắn đi thay áo ngủ, vén chăn lên nằm ở bên người Edward, đem y ôm vào trong ngực, kề trán mình chạm vào trán đối phương. Edward cảm nhận được sự tồn tại của hắn, liền đem hắn kéo vào trong không gian.
Vừa vào không gian, William liền biến thân thành kim long to lớn, trước tiên hắn tìm vị trí Edward cùng bọn nhỏ, lúc này mới chậm rãi hạ xuống, miễn chặn đến bọn họ, tuy rằng trong không gian Edward cho dù có áp đảo ra sao cũng không gây thương tổn, thế nhưng đau đớn không cách nào tránh khỏi, hắn đã từng không cẩn thận ép tiểu Hanh Lợi, kết quả tiểu tử này một tuần không thèm để ý đến hắn.
Chờ William hạ xuống, Edward hôn lên vảy hắn, Edward đem tiểu Hanh Lợi cùng hai con thú nhỏ mới vừa ấp xong ngày hôm nay đặt ở trước mũi hắn. Tiểu Hanh Lợi quen thuộc đường chạy đến sống mũi William bò lên trên đỉnh đầu hắn, trượt xuống đến cổ hắn, rơi xuống thổ nhưỡng mềm mại trên mặt đất, sau đó hài lòng chạy đến bên người Edward, dùng chân sau đỡ lấy thân thể đứng thẳng lên, biểu thị yêu cầu muốn làm một lần nữa. Mà hai bé thú nhân kia vươn móng vuốt chạm lên trên mũi William, gian nan chậm chạp bò lên, tuy rằng tốc độ rất chậm, nhưng đầy phấn khởi cũng bò lên theo.
Một bên khác, đứa nhỏ hình thái á thú nhân nằm ở trong giường nhỏ, ngủ đến hôn thiên ám địa, ngay cả khi William tạo thành tạp âm cũng không đánh thức bé.
“Con nó quả thực quá mềm mại.” Edward bế con thứ ôm lên, đứa nhỏ cau mày, quơ lên nắm đấm nhỏ, tiếp tục ngủ, “Vật nhỏ yếu đuối, mới chỉ chạm nhẹ đã xấu tính, phải làm thế nào mới nuôi lớn đây.”
William đưa chân trước chặn lại trưởng tử Hanh Lợi đang hướng đến Edward, vươn ngón tay đưa đến trước mặt bé, để bé bò lên móng tay mình, “Cưng à, đừng quên, chính em cũng là con vật nhỏ yếu đuối mềm mại, hơn nữa trước đây em cũng từng tham gia không ít lễ gột rửa cho mấy đứa nhỏ á thú nhân.”
“Em biết.” Edward ngồi xuống, cúi đầu nhìn đứa bé ngủ say trong lòng, “Trước đây nhìn con người khác không cảm thấy có gì, nhưng khi đối diện với con mình, vẫn không giống nhau.”
Edward là phụ thân rất có trách nhiệm, nếu như các quý tộc, đặc biệt là thành viên vương thất, sẽ trực tiếp đưa con của mình giao cho vú em chăm sóc, nhưng Edward kiên trì đưa mấy đứa trẻ nuôi dưỡng ở trong không gian. Bởi vậy, mặc dù là đứa trẻ phá xác, William vẫn phải sinh hoạt thanh tâm quả dục suốt 1 tháng, mãi chờ đến lúc qua 1 tháng kia, khi Edward đưa con giao cho vú em, lập tức ôm Edward trở về phòng, quyết định trừ khi quốc gia gần như bị diệt vong, bằng không trước giữa trưa ngày hôm sau, hắn sẽ không rời khỏi phòng.
William đem mình từ đầu đến chân rửa sạch sành sanh, còn xịt nước hoa, sau đó không thể chờ đợi được nữa nhảy lên giường, áp đảo Edward xuống giường.
Vì quá yêu tha thiết, William ôm chặt lấy Edward, đem tinh thần lực của mình bỏ vào trong không gian Edward. Hai tia tinh thần lực quấn quýt lấy nhau, trong không gian, một con cự long màu vàng với cái đầu to lớn ngâm xướng giai điệu cổ xưa, trên bầu trời như có tia chớp, nhanh chóng cắt ra không khí, bay lượn xung quanh.
William cảm giác linh hồn mình như đã xuất khiếu, hắn ôm chặt á thú nhân trong lòng ngực, thân thể dùng sức chống đối, trong không gian tinh thần thể của người yêu kích động rất lớn, hắn cảm giác ngay cả chính mình cũng muốn xông lên đến đỉnh…
“Chít chít! Chít chít!”
Đột nhiên William mở mắt ra, dùng lực lượng tinh thần hướng về phía âm thanh đang truyền tới ——
Một con tiểu ngân long với cái đầu chỉ lớn hơn so với một đứa con nít ngồi dưới đất, đuôi vung vẩy, tỉnh tỉnh mê mê nhìn cha của mình ở trong không gian ba ba phát điên lên, khi nhìn thấy phụ thân đang nhìn mình, liền nghiêng đầu, hài lòng lại gọi một tiếng: “Chít chít ~ ”
“Chúa ơi! Mình quên mất!” Edward mở mắt ra, một đá đem William từ trên người mình đạp xuống, “Richard ở trong không gian!”
William không kịp chuẩn bị, bị Edward đạp xuống giường, chờ lúc hắn bò dậy, liền nhìn thấy một con tiểu ngân long ngồi ở trên chăn, Edward đã sắp tròng lên áo ngủ, vuốt đầu tiểu ngân long, kiểm tra con mình có sao hay không.
“Sao nó lại tiến vào đây?” William nắm lấy áo ngủ ném xuống đất mặc vào, từ trên giường ngồi xuống, tiểu ngân long Richard vừa nhìn thấy cha của mình, rất hài lòng nhào tới.
Edward lúng túng sờ lên mũi mình: “Lúc mà ngài tắm rửa, em nghe có người náo động ngoài cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy vật nhỏ này. Em vốn muốn đem con nó đưa trở về, thế nhưng Richard vẫn muốn ăn, em liền tiến vào không gian đút cho con hai viên ma tinh. Sau đó nghe được âm thanh ngài đi ra, vốn là muốn nói với ngài một tiếng, chưa gì ngài đã nhào tới, thế là em quên bẵng chuyện này luôn…”
William thất bại che mặt, nhìn Edward móc ra ma tinh đút cho Richard ăn no, liền thúc y đem con đuổi về bên người vú nuôi.
Tiểu ngân long phát hiện ý đồ của phụ thân, lập tức vươn móng vuốt ôm lấy áo ngủ Edward, vẻ mặt oan ức nhìn y, biểu thị không muốn đi.
“Thôi vậy.” Edward nhẹ dạ, Richard là một trong bốn huynh đệ, so với anh trai á thú nhân của bé còn muốn dính người hơn, đặc biệt ỷ lại Edward, “Ngày hôm nay cứ để con ngủ chung với chúng ta đi.”
William trợn to hai mắt: “Vậy ta phải làm sao bây giờ?” Hắn chỉ đến vật phía dưới của mình, “Em vừa mới đạp ta xuống, ta còn chưa kịp làm đây!”
Edward lườm hắn một cái: “Con đang ở đây, còn dám trêu đùa lưu manh!” Nói xong, liền ôm đứa bé nằm xuống, chỉ lên mũi Richard, nói, “Tội nghiệp con tôi, có người phụ thân xấu xa không biết thương con.”
William không nói gì nhìn bóng lưng người yêu, nhận mệnh nằm xuống. Có điều lúc nửa đêm, thừa dịp tiểu Richard ngủ say, ôm Edward vào phòng tắm, trên bể bồn tắm lớn làm đến ít nhất 7 phát, vì nguyện vọng chuẩn bị đón chờ 7 quả trứng.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
62 chương
54 chương
1284 chương
109 chương