Cuộc chiến vương quyền
Chương 77
Trải qua quãng thời gian điều tra này, cuối cùng bọn họ xác định, ẩn núp trong quân doanh tổng cộng có 3 tên thích khách, hiện tại đều bị vây trong giáo đường, chính vì điều này Edward dám một thân một mình rời đi giáo đường đi tìm chỗ an toàn.
Bởi vì không được biến thân thành hình thú, chất lượng kết cấu trong giáo đường lại làm từ đá, rất cách âm thế cho nên khi thú nhân tranh đấu âm thanh cũng không truyền đi quá xa, vừa rời đi giáo đường, đứng ở bên ngoài hầu như không nghe được âm thanh gì. Edward bước nhanh xuyên qua bãi đất trống ngoài giáo đường, thiếu tướng vì y sắp xếp người tiếp ứng, chỉ là khoảng cách từ giáo đường vẫn còn nhất định, bọn họ không dám sắp xếp quá nhiều người ở giáo đường ôm cây đợi thỏ, sợ bọn thích khách cảnh giác đến sự tồn tại của bọn họ, mà lúc đầu sẽ có một người đến hỗ trợ tiễn y rời đi giáo đường, nhưng mà 3 tên thích khách này so với bọn họ nghĩ tới còn khó đối phó hơn, hiện tại Edward chỉ có thể tự mình rời đi.
Một lúc sau, đợi những thích khách này bị chế phục, Edward sẽ làm bộ là người bị thương nặng, lấy thân phận người bị hại lên án quốc vương hãm hại giáo hội, thần quyến giả giãy dụa sắp chết có thể thu được càng nhiều đồng tình từ phía quần chúng, sẽ càng tin tưởng lời của y nói, mặc dù chiến tranh là không đạo đức, thế nhưng nguyên nhân khởi xướng chiến tranh nhất định phải có đầy đủ chứng cứ.
Đột nhiên một tiếng rầm thật lớn, bức tường lớn kế bên cửa giáo đường bị phá tan, gạch đá bắn tung tóe khắp nơi, trên mặt đất phát ra thanh âm vang dội. Một thích khách biến thân thành hình thú, phá cửa ra, hắn đây đập nồi dìm thuyền liều chết cho đến cùng, không quản đến những thứ khác, tính mạng đã bị hắn vứt ra sau đầu, hiện tại hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ giết chết Edward.
Edward quay đầu nhìn lại, lập tức chạy về phía trước, mảnh đất này quá trống, ngay cả một chỗ để nấp cũng không có, cái con thú nhân kia nếu như muốn giết y quả thực dễ như trở bàn tay. Những người còn lại cũng đồng thời biến thân hình thú, dứt bỏ kiêng kỵ, toàn lực vùi đầu ứng phó vào trong chiến đấu. Cửa bên này động tĩnh quá lớn lập tức đánh thức toàn quân doanh, các binh sĩ gác đêm nhanh chóng hướng về nơi khởi nguồn chạy tới, Edward nhìn thấy giữa bầu trời có mấy cái bóng đen thật lớn, mà trên mặt đất, mấy cái bóng thú nhân né qua doanh trại. Y phải nhanh một chút rời đi nơi này.
Một tiếng gào thét tuyệt vọng thê lương từ sau lưng y vang lên, dưới bầu trời đêm yên tĩnh như một dòng nước lạnh bình thường bị đẩy ra, xuyên qua thân Edward, khiến sau lưng y rùng mình run rẩy. Edward không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Một cái đầu cao hơn 3 mét, hắc báo bao quanh là vảy giáp với con mắt màu bạc nhìn chòng chọc về hướng Edward, trên người nó chỉ toàn là vết thương lớn nhỏ, chếch trên eo có một vết thương dữ tợn thật dài dường như là vết thương chí mạng, những vết thương này chảy máu tươi ồ ạt, đã nhuộm đỏ lớp vảy màu đen của nó. Một con thú đầu chim ưng thân sư tử vươn ưng trảo cắp lấy bắp đùi của nó, đưa nó hướng về Edward rồi thả xuống.
Edward chỉ liếc mắt nhìn liền quay đầu lại tiếp tục chạy, phía trước có một thú nhân mặc đồng phục chạy về phía y, đây cũng là người bảo vệ y. Edward thở phào nhẹ nhõm, làm á thú nhân, vận động kiểu này không phải sở trường của bọn họ, mới chạy có mấy chục mét y đã cảm thấy chân mình đã có chút mỏi nhừ.
Đột nhiên, trên vẻ mặt người binh sĩ chạy tới trước mặt Edward lộ ra vẻ sợ hãi, Edward không còn kịp suy nghĩ nữa, lông tơ sau gáy đã dựng đứng hết lên, đó là dấu hiệu đối mặt với nguy hiểm, thế nhưng y hoàn toàn không biết mình nên làm thế nào tách ra khỏi nguy hiểm, bởi vì tất cả những thứ này đều đến quá nhanh, hết thảy đều là phản ứng theo bản năng. Mà một á thú nhân không có năng lực tự vệ, thời khắc này ngoại trừ tiếp tục chạy về phía trước, y không còn biện pháp nào khác.
Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, một giây sau, Edward liền phát hiện mình ngã rầm trên mặt đất, trong miệng mũi đầy mùi bùn đất vô cùng ẩm ướt, y cảm thấy trên mặt mình rất đau, đầu gối hình như bị nứt ra rồi.
“Trời ơi! Trời ơi! Orgona ở trên cao!” Có người rít gào.
“Nhanh kêu bác sĩ! Có á thú nhân bị thương! Nhanh kêu bác sĩ!”
Đây là nói ai? Nói chính mình sao? Edward mờ mịt đặt cùi chỏ chống đỡ thân thể của chính mình, sau đó y nhìn thấy máu đọng lại ngay trước mắt mình: Philip nằm trên mặt đất, một cây băng trùy khổng lồ xuyên qua cả người cắm ở phía sau lưng cậu, mà xung quanh bọn họ, rải rác là băng trùy cắm trên mặt đất có cây còn gãy nát.
“Chúa ơi…” Edward dùng cả tay và chân bò qua, y cảm thấy tứ chi mình đã không còn cảm giác, chỉ là theo bản năng bò về phía trước, “Philip…” Y nghe được thanh âm mình đang run rẩy, “Philip… Mở mắt ra nhìn anh…” Y không dám vươn tay chạm đứa nhỏ này, chỉ có thể hết một lần lại một lần gọi tên cậu.
Đúng là băng trùy đã đâm xuyên qua thân thể Philip, cậu chỉ có thể nằm chếch trên mặt đất, một cái lỗ thủng thật to ở nơi ngực phập phồng, mười mấy giây sau, cậu mở mắt ra. Trên mặt cậu không còn một chút máu nào, như một bông hoa bách hợp từ đầu cành rơi xuống, lộ ra hơi thở tử khí, thế nhưng con mắt của cậu vẫn luôn tỏa sáng, ánh mắt sáng quắc, như một ngọn lửa đang bốc cháy, mà sinh mệnh còn lại của cậu chính là nhiên liệu cung cấp cho ngọn lửa này.
“Các hạ… Edward…” Từng hơi thở tiếng nói của cậu đầy mỏng manh, nhưng không quên xưng hô đầy tôn kính.
Edward nắm chặt tay cậu, cái tay kia đã mất đi nhiệt độ, Edward có thể cảm nhận được cái loại thuộc về sinh mệnh dần dần từ bàn tay y trôi đi. Y biết tất cả giờ đây đã không còn cứu vãn được nữa, chờ đợi trước mắt á thú nhân trẻ tuổi vừa mới vị thành niên này chính là cái chết.
“Xin hãy để anh vì em mà cầu nguyện đi.” Edward thấp giọng nói, Philip là tín đồ vóc dáng tiều tụy, cậu nhất định là hi vọng chính mình trước khi chết có thể hoàn thành một lần cầu xin sám hối.
“Em rất vui…” Giọng Philip gần như là thì thầm, khóe miệng cong lên độ cong nhợt nhạt, “Mời… Thứ lỗi cho em… Trước đây em… Không tin anh là…” Đột nhiên cậu hít một hơi, lúc thở ra tử khí trên mặt càng nặng thêm một phần, “Thế nhưng… Những ngày qua… Em cảm thấy anh chính là… Có thể bảo vệ anh… Là… Vinh hạnh của em…”
Edward cắn chặt môi dưới, nước mắt loan đầy hốc mắt. Hổ thẹn thật sâu đâm vào tim y, y đau đến nỗi ngay cả hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn. Đứa nhỏ này thật sự cho rằng y là thần quyến giả, cậu ôm lấy y vì thành kính Orgona mà không sợ hi sinh, đẩy mình ra, mặc cho băng trùy đâm vào trên người cậu, đau đớn nằm trên mặt đất, chờ đợi cái chết đang đến.
“Đừng khóc…” Philip thoáng cái nắm chặt tay y, nhưng cường độ quá yếu ớt, như một cơn gió thổi qua ngón tay thôi, khiến người ta hầu như không cảm nhận được, “Ta biết… Được Orgona… Thần thị… Tự mình… Đón lên thiên đường…”
Phía bên kia, thích khách đã bị chế phục, nghe được động tĩnh thần quan thực tập đều chạy ra đây, vây quanh bên người Philip. Bác sĩ trong quân đội đi tới nhìn, đau xót quay về phía mọi người lắc lắc đầu, tiếng khóc ngay lập tức từ giữa ngón tay che miệng bật thốt ra. Bọn họ không phải chưa từng gặp cái chết, thế nhưng bọn họ chưa từng gặp cảnh tượng khốc liệt đến như vậy.
Đội giáo sư cũng đỏ cả mắt, thế nhưng dù sao ông có kiến thức rộng rãi, rất nhanh liền bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, chết đi cũng không phải là kết thúc, mà là bắt đầu, các hạ Philip sắp kết thúc trong mài giũa thế nhân, trở lại hoa viên Orgona, được các vị thần thánh soi sáng. Chúng ta hãy vì cậu mà cầu nguyện đi.”
Mọi người dồn dập quỳ xuống. Edward không nhúc nhích, y vẫn nắm tay Philip. Ngọn lửa trong mắt đứa trẻ này càng ngày càng ảm đạm, cậu nhìn lại con mắt Edward, môi khẽ nhúc nhích. Edward biết cậu đang nói cái gì: “Xin anh hãy vì em mà cầu nguyện đi.” Cậu là đang nói câu này.
Y kéo xuống kim hoàn long trước ngực, nhét vào trong lòng bàn tay cậu, “Orgona chí cao vô thượng.” Y thì thầm, “Chúng tôi giao linh hồn thuần khiết này vào trong tay ngài…”
Ánh mắt Philip di chuyển chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng dừng lại ở bầu trời ám sắc màu lam, dường như cậu nhìn thấy gì đó, ngọn lửa trong mắt lại đột nhiên bừng sáng hẳn lên.
“Nguyện vinh quang vô tận vĩnh viễn quy về ngài…” Cậu lẩm bẩm nói, vẻ mặt nhu hòa vui sướng, khóe miệng dắt lên tia mỉm cười ung dung, sau đó cậu nhắm hai mắt lại, hơi thở liền tắt hẳn.
Mọi người bắt đầu khóc lớn hơn. Tuy rằng thần quan đã nhìn thấu sinh tử, cái chết chỉ là thương tổn đến thân thể mà thôi, linh hồn mới là vĩnh tồn, thế nhưng mọi người không thể không bi thương. Mười mấy phút trước, bọn họ còn ở trong giáo đường cầu khẩn trước khi ngủ, đồng thời còn xướng qua một bản thánh ca, mà hiện tại, một đồng bạn đã mất đi sinh mệnh, vô thanh vô tức nằm trên mặt đất, máu chảy đầy đất.
Khi một binh sĩ đứng ở một bên tiến lên, muốn đem thi thể Philip nhấc lên, bọn họ muốn lấy băng trùy từ trong cơ thể cậu lấy ra ngoài, vá lại thân thể cậu, ngày sau sẽ còn cử hành tang lễ, Philip phải giữ dáng vẻ toàn diện, cùng mọi người nói lời từ biệt sau cùng.
“Mời ngài buông tay cậu ấy ra đi.” Một người lính nhẹ giọng nói.
Edward gật đầu, thế nhưng y đã mất đi lực khống chế, tay không thể buông ra. Trong tiềm thức đang ám chỉ chính mình, nếu như buông cậu ra, Philip thật sự sẽ không còn ở đây nữa.
“Đừng như vậy.” Đội giáo sư nghẹn ngào, đầu gối đi tới bên cạnh y, ôm y vào trong lòng, “Đừng như vậy, con ngoan, thả cậu ta ra đi.”
Thiếu tướng đi tới, cẩn thận từng li từng tí một gỡ ngón tay y ra, lại nắm cánh tay y dìu y đứng lên: “Về nghỉ ngơi đi.” Hắn ôm vai Edward, để tránh y khỏi ngã xuống, “Để ngày mai rồi lại nói.”
Edward gật đầu, có vật gì đó rục rà rục rịch ngay ngực y, như bọt khí ngay bên bờ vực, chỉ cần động một chút sẽ liền bể ngay.
Y lảo đảo bước ra một bước, lại bước ra một bước, mà bước thứ ba chân còn chưa chạm xuống đất, bọt khí kia cuối cùng nổ tung, bóng tối kéo tới Edward liền hôn mê bất tỉnh.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
62 chương
54 chương
1284 chương
109 chương