Cuộc chiến vương quyền
Chương 62
Phòng vương trữ vẫn là căn phòng kia, có điều thời gian chỉ mấy tiếng, còn chưa kịp phát sinh biến hóa. Thời điểm đi đến nửa đường, bọn họ liền nhìn thấy vương hậu dẫn theo mười mấy người hầu cùng một đoàn đội cận vệ binh lính, khí thế hùng hổ vọt tới.
Edward lập tức kéo William nhanh chóng lùi về sau, cũng cao giọng hô: “Thị vệ, bảo vệ vương trữ!” Y không thể không cảnh giác như vậy, vừa nãy lúc ở giáo đường, y đã lên án vương hậu là nghịch thần phản quốc, e rằng những ngôn luận này cũng đã truyền tới vương cung, quốc vương có vẻ như chưa kịp khống chế vương hậu, có điều Edward bình tĩnh lại, chuyện xử lý vương hậu cũng chỉ có mấy phút, đương nhiên vương hậu không thể ngồi chờ chết, dáng vẻ hiện tại này, như tử sĩ trên chiến trường, muốn nhân cơ hội giết William liền rời đi, hoặc như một đời trước bắt Edward đem đi, kiên quyết không thừa nhận thân phận thực sự của Edward, chỉ cần nói âm mưu của quốc vương là được, tiếp tục mượn thân phận vương trữ Edward chống lại quốc vương.
Bọn thị vệ hành lang có chút mâu thuẫn, có điều vẫn dựa theo vương trữ tiền nhậm dặn dò mà xông tới, nhưng lại không biết có nên ngăn cản vương hậu hay không, dù sao vương hậu hiện tại cũng là một vị bệ hạ khác, một bên Edward trong lòng oán giận quốc vương động tác quá chậm, một bên kéo William bảo vệ phía sau mình, vương hậu sẽ không thương tổn tính mạng y, dù sao y đã từng có thân phận vương trữ cũng là lợi khí lớn, thế nhưng William không giống, chỉ cần có khả năng, vương hậu tuyệt đối sẽ không lưu lại tính mạng William.
“Edward, ta quả thực quá thất vọng rồi!” Vương hậu lạnh lùng nói, “Ngươi bị đứa con riêng đê hèn mê hoặc thành như vậy! Mau tới đây, ta sẽ không bao giờ cho phép tên tiểu tạp chủng này xuất hiện ở bên cạnh ngươi! Edward, mau tới đây!”
Edward không để ý đến vương hậu, y cảnh giác quan sát động tác đối phương, hơi nghiêng đầu, nói với William phía sau: “Một khi tình huống không ổn, ngươi nhanh chóng đi tìm quốc vương, rõ ràng …”
Mười mấy tên băng tiễn từ hai bên cửa sổ lớn theo tiếng gió rít gào xuyên qua hành lang vương cung, bắn về phía William. Thị vệ vương trữ William nhanh chóng phản ứng lại, ngăn trở William và Edward, rút kiếm chặt đứt băng tiễn.
“Vương hậu phản quốc!” Edward lập tức cất cao giọng, “Vương hậu phản quốc! Bà ta muốn mưu sát vương trữ! Hộ giá! Mau tới hộ giá!”
Mấy tên thị vệ thú nhân hình thú không quá to lớn ngay lập tức liền biến hình, chắn ở hai phe trong trận doanh. Vậy mà lúc này, mấy tên thú nhân hình thú khác từ cửa sổ nhảy vào, há mồm phun quả cầu lửa cuồn cuộn nóng bỏng. Các ả á thú nhân âm thanh sợ hãi gào thét, binh sĩ cận vệ hai bên vương trữ ngay lập tức biến ra bức tường băng bảo vệ mấy vị á thú nhân, có mấy thị vệ khác nhằm về phía mấy người bên này tập kích, đẩy bọn chúng thật mạnh ra hành lang. Một bên vách tường hành lang bởi vì cuộc tranh đấu mà sụp xuống, dẫn tới một bộ phận người hầu á thú nhân gào thét thêm một chập.
Edward bình tĩnh lùi tới bên trong vòng bảo hộ, hiện tại tình huống như vầy, y không biết mình nên để William rời đi, hay lo lắng William trên đường đi tìm quốc vương cầu cứu sẽ còn gặp phải mai phục từ vương hậu.
“Đừng sợ.” Y nghiêng đầu nói với William phía sau, “Người của quốc vương bệ hạ rất nhanh sẽ lại đây.”
“Ta không sợ.” William nói, “Ngài đừng đứng cao như thế, ngài là á thú nhân, ta là thú nhân, ta không cần ngài bảo vệ ta.”
Edward bật cười: “Ngươi đừng quên, ngươi vẫn chưa thành niên đâu, nếu như muốn bảo vệ ta, chờ ngươi thành niên…”
Đột nhiên Edward cảm thấy có sức lực thật mạnh kéo mình vứt đi, đưa mình từ bên trong vòng bảo hộ quăng ra ngoài, ném vào trong vòng giao đấu kịch liệt. Y đập thật mạnh xuống mặt đất phủ đầy gạch ngói vỡ nát, trên người xây xát vài vệt vết thương, một quả cầu lửa cách chân y không quá xa, nhiệt độ quả cầu lửa ngay lập tức làm phỏng làn da y.
“Điện hạ!” William hốt hoảng hô lên, biến thành hình thú vọt tới, lại bị một đám thị vệ thủ hộ ngăn cản.
Edward đầu óc trống rỗng, y theo bản năng nhìn William, y cảm thấy có cỗ ác ý mãnh liệt từ nơi khác truyền đến, y quay đầu đi, chỉ kịp nhìn thấy một cái đuôi xước mang rô đang hướng về phía mình, đuôi của chủ nhân dường như muốn công kích một tên thủ hạ của vương hậu đang dần tiến đến, thế nhưng Edward biết rõ, người này chính là muốn đến giết mình. Y muốn chạy, thế nhưng tốc độ đuôi quét đến quá nhanh, y phản ứng không kịp nữa rồi, mắt thấy con đường mình muốn chạy thoát đã bị chen ngang chặn đứt ——
William đá văng đám thị vệ ngăn cản mình, chân sau giẫm một phát, tiếp lấy cái đuôi kia, ngăn cản đường đi của nó, một giây sau, William vươn ra móng vuốt sắc bén —— thân thể vị thành niên chỉ ảnh hưởng đến dung lượng chứa nguyên tố, nhưng không ảnh hưởng đến việc móng vuốt răng nanh và cái đuôi xước mang rô của mình, hắn cào một đường thật mạnh lên cái đuôi, kéo xuống tảng thịt thật lớn, cùng lúc đó móng tay như một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên thấu xuống cái đuôi. William dùng sức kéo một cái, trong tiếng gào rống thê thảm của tên thị vệ kia, dường như cái đuôi này đã bị William chặt đứt.
Edward sững sờ nhìn William, khi William làm xong tất cả những việc này lập tức biến trở về hình người, ôm lấy Edward bị dọa đến có chút run sợ, dù sao William cũng là thú nhân, tuy rằng chưa thành niên, ôm lấy một mình Edward vẫn còn dư sức.
Đúng lúc này, một nhóm thị vệ đột nhiên chạy ào tới gia nhập cuộc chiến, nhân số chiếm ưu thế khiến bọn họ nhanh chóng chế phục người của vương hậu, mà vương hậu từ lúc phát hiện tình huống không ổn đã rời khỏi hành lang. Đội trưởng thị vệ cũng không phái người ra truy đuổi vương hậu, thấy trong hành lang đã được bảo vệ an toàn, lập tức đi tới trước mặt William, nói: “Vương trữ điện hạ, vương hậu phản quốc, vì an toàn của ngài, quốc vương bệ hạ bảo ngài đi tới thư phòng của bệ hạ, sống chung một chỗ với bệ hạ, đợi đến khi bệ hạ đem những kẻ phản bội cùng với vương hậu dọn dẹp sạch sẽ sẽ thả ngài đi.”
Edward nhìn đội trưởng thị vệ, trong chớp mắt đột nhiên hiểu rõ tất cả. Lấy tính cách quốc vương, ở giáo đường trước mặt mọi người vạch trần âm mưu vương hậu sau truyền tới vương cung, ông sẽ nổi giận cũng không quên làm chính sự, tất nhiên sẽ bố trí xuống thiên la địa võng, nhân lúc vương hậu và gia tộc Aboulous chưa sẵn sàng, đem một lưới bắt hết, quốc vương biết tâm tư vương hậu muốn mưu phản, sao lại để bà uy hiếp đến người thừa kế chính thức của mình chứ? Ngay từ lúc đầu vương hậu không thể vọt tới trước mặt William.
Như vậy tất cả những thứ này đều do quốc vương cố ý, ông ta muốn thừa dịp chuyện này giết chính mình, vu oan lên người vương hậu, như vậy người giết thần quyến giả chính là vương hậu, vương hậu mắt thấy âm mưu bị bại lộ, lòng liền mang oán hận, giết Edward phản bội mình, như vậy thần quyến giả bị ám sát sẽ không có quan hệ đến gia tộc Lancaster, ngược lại sẽ khiến cho dân chúng căm ghét gia tộc Aboulous, mà các binh sĩ nghe lệnh Aboulous cũng bởi vì sợ gặp phải Orgona khiển trách, dao động đến lòng trung thành của mình.
Sắc mặt Edward khó coi, những năm này tất cả phát triển quá thuận lợi, điều này làm cho y đã quên dù sao quốc vương đã mấy chục năm thống soái đế quốc, chính mình không thể so sánh lòng dạ thủ đoạn so với lão ta, cẩn thận từng li từng tí một, e rằng chính quốc vương bày xuống cạm bẫy này, mà chính mình bất cẩn lọt xuống, có thể sống sót thật đúng là may mắn.
William nắm thật chặt tay Edward, hắn chậm rãi nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn đến trên người binh lính bị hắn làm tổn thương đến đuôi kia, người này không phải người của vương hậu, là quốc vương phái đến trở thành thị vệ bên người vương trữ. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Edward, nhẹ giọng hỏi: “Điện… Edward, ngươi có sao không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Edward lắc đầu: “Chỉ là chân có chút đau, có điều không phải vấn đề lớn lao gì.”
William mím chặt môi, đưa tay sờ lên mặt Edward, trên mặt nhói lên một tia đau nhức, Edward mới phát hiện trên mặt xẹt qua vết thương ngoài da, y giơ tay lên muốn nắm chặt tay William, lúc này mới phát hiện tay của mình run đến nỗi không ra hình dạng gì, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn chỉ đành cười cho qua.
Vẻ mặt William trở nên lạnh lùng nghiêm túc hẳn, tuy rằng khuôn mặt này còn mang nét trẻ con, nhưng phần lạnh lùng nghiêm túc không vì thế mà suy giảm, trái lại rất có khí thế đế vương. Hắn buông tay Edward, rút ra bội đao sắc bén của đội trưởng thị vệ, đội trưởng thị vệ giơ tay cản một hồi, song khi hắn đối đầu con mắt William, chỉ đành ngượng ngùng buông tay xuống, nhỏ giọng nói: “Điện hạ?”
William không để ý đến hắn, đi thẳng tới tên thị vệ trước mặt kia, người thị vệ này đã biến trở về hình người, vết thương trên đuôi chuyển đến trên lưng, đồng bạn đang vì chính hắn lấy thuốc cầm máu trị thương.
“Vương trữ điện hạ? Người kia chật vật bò dậy, bởi vì vết thương quá đau mà có chút nhe răng trợn mắt, “Ta rất xin lỗi, điện hạ, ta…”
Bóng lưỡi đao trên không trung lóe sáng màu trắng chói mắt, tiếp đó một chiếc đầu rơi xuống đất thật mạnh, phát lên tiếng động vang dội, tiếp đó là cái thân ngã xuống đất, từ cái cổ trống rỗng máu tươi ồ ạt tuôn ra ngoài, William nhanh chóng né từng tia máu tươi, trên mặt đầy vẻ chán ghét, nhìn những dòng máu tươi nhuộm đỏ khắp mặt đất.
Hành lang đã biến thành vùng phế tích vắng lặng không một tiếng động, tất cả mọi người đều sợ hãi trợn to hai mắt, nhìn William vừa chém đứt đầu người sống. Bọn họ cũng không khiếp sợ vương tử William còn trong độ tuổi vị thành niên có thể ra tay giết người, thú nhân từ lúc sinh ra và lớn lên, chính là khát vọng chiến đấu máu tươi đầy mình, William không biết đã quan sát bao nhiêu lần chiến đấu, đối với chuyện tử vong và thi thể sớm đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy thì hoảng sợ buồn nôn. Bọn họ chỉ khiếp sợ vì sao vương trữ lại giết đi một tên thị vệ, dù sao người này còn vì hắn chiến đấu với vương hậu, mà hiện tại vương trữ không phân tốt xấu, dường như không có bất kỳ lý do gì, thời khắc tất cả mọi người không nghĩ đến, nhanh chóng gọn gàng chém đầu hắn.
“Điện hạ?” Thị vệ trưởng lầm bầm nói, “Trời ơi… Điện hạ, ngài đang làm gì?”
“Người này, là kẻ phản quốc.” William lau đi vết máu tươi trên mặt, nói đơn giản, liếc mắt nhìn thi thể hắn, ngay lập tức liền dời đi chỗ khác, cảm thấy cực kỳ chán ghét, “Ta tận mắt nhìn thấy hắn khi thần quyến giả được Orgona sủng ái, cũng chính là các hạ Edward, kéo đến vị trí thú nhân chiến đấu, ý đồ nhân lúc đang hỗn loạn tính giết y.”
“Ôi trời!” Các á thú nhân thốt ra từng trận kinh ngạc, có người còn nhỏ tuổi bật khóc, bọn họ vừa sợ hãi liền khóc lên, hiện tại mới phản ứng được, trốn ở trong lòng người hầu lớn tuổi, ấm ức nức nở ngẹn ngào.
William tiếp tục nói: “Thần quyến giả đối với Orgona mà nói, ban ân đến gia tộc Lancaster, tương lai các hạ Edward sẽ phụ tá ta trở thành quân vương vĩ đại, người này có ý đồ sát hại thần quyến giả, dự định mất đi sự sủng ái Orgona đối với gia tộc Lancaster! Quả thực độc ác tới cực điểm!”
“Đây… chỉ sợ là hiểu lầm…” Thị vệ trưởng đầu đầy mồ hôi.
“Lẽ nào, ý ngươi là nói, ta đang nói bậy sao?” William lạnh lùng nói, “Lẽ nào ý của ngươi là… ta vô duyên vô cớ làm tổn hại người vừa mới bảo vệ ta?”
“Không! Đương nhiên không phải!” Thị vệ trưởng liên tục xin lỗi, “Ta xin lỗi, điện hạ, ta không phải nghi vấn tất cả những lời ngài nói.”
William không để ý đến hắn nữa, đưa đao trả lại cho hắn, hướng đến Edward đã được August dìu lên, “Đi thôi, chúng ta tới tìm phụ thân.” Hắn nói.
Edward chăm chú nhìn William, đứa nhỏ này, vừa nãy dùng phương thức cực đoan nhất bảo vệ mình. Điều này khiến viền mắt y đỏ lên, cảm động đến mức nước mắt muốn rơi xuống.
William cảm nhận được trong ánh mắt Edward đầy vẻ tâm tình, mặt đỏ tới tận mang tai, ánh mắt liền né tránh. Hắn vừa phát ra uy phong vương trữ, mà khi đối mặt với Edward, đã biến thành đứa trẻ ngại ngùng xấu hổ.
“Đi thôi, điện hạ.” Edward chủ động đứng ở sau lưng hắn, mỉm cười nói. William nhìn y, nhanh chóng quay đầu đi, nhưng bước chân lặng lẽ thả chậm lại.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
62 chương
54 chương
1284 chương
109 chương