Lại một ngày học mới bắt đầu, tôi vẫn đang bon bon trên chiếc xe đạp xinh xắn của mình tiến thẳng đến trường.
Vừa mới đến cổng thì đã thấy Minh Anh, cậu ta đang đứng trước cổng ngó nghiêng ngó dọc như đang chờ ai đó.
“Linh, đi học sớm vậy à?” Thấy tôi, tên ấy có vẻ rất vui thì phải, chạy tơn tơn tới chỗ tôi đang đứng.
“Ờ, cậu đi học sớm hơn tôi mà.” Tôi cũng cười hì hì.
“Đây, tôi dắt xe vào cho.” Minh Anh chộp lấy ghi đông xe của tôi rồi vui vẻ dắt vào nhà gửi.
“Tôi tự làm được mà!”.
“Đã bảo là cứ để tôi giúp mà!”.
“Không mà, người ta đang nhìn kìa, đưa đây đi!”.
“Mặc kệ họ đi, tại người ta ganh tỵ với Linh đấy.”
“Tôi có cái gì mà ganh tỵ với tôi chứ?”.
“Haha, Linh được hotboy đây dắt xe vào giúp là một vinh hạnh đấy!” Sau khi để xe tôi ngay ngắn vào nhà xe thì tôi với hắn vừa đi lên lớp vừa chí choé.
“Gì chứ, không thèm!” Tôi bĩu môi.
“Đừng xem thường tôi nhé, tôi đường đường là hotboy chính hiệu của cái trường này đấy, biết bao nhiêu người muốn được tôi quan tâm như Linh mà không được chứ.”
Trời, tên này hồi nhỏ không chỉ bị té giếng như tôi tưởng mà còn bị ném vào kho thuốc nổ nữa đấy.
“Oài, hotboy gì chứ, tôi thấy lớp mình có nhiều người còn đẹp trai hơn cả cậu mà!” Đột nhiên tôi có hứng muốn trêu đùa tên này chút xíu.
“Này, mắt Linh có bị làm sao không đấy hả?” Tên đó đã bắt đầu nổi khùng i như dự kiến của tôi.
“Mắt tôi bình thường.”
“Không thể nào, mắt bình thường thì không thể nhìn ra như vậy được!”.
“Kệ cậu!”.
“Á, chào Minh Anh, cậu đi học sớm nhỉ?” Một đám con gái lân la đến hỏi han.
Giọng nói này… nghe rất quen thì phải… hình như… tôi đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.
“Minh Anh của chúng ta là học sinh chăm ngoan mà!” Một giọng nói khác thì ngọt xớt đến nỗi tôi muôn nổi cả da gà vào buổi sáng sớm.
“Tôi vào lớp trước nha!” Tôi cười rồi đi vào trước, đứng đây nghe tụi con gái này õng ẹo thêm chút nữa thôi thì tôi sẽ nôn tất cả đồ ăn sáng vừa ăn mất.
“Chờ tôi với!” Minh Anh nói với theo, tôi còn nghe hắn ta nói “Gặp mấy bạn lần sau nha!” với tụi con gái đó nữa.
Vào lớp…
Lúc này tên Long đó đã ngồi ở chỗ của hắn rồi. Thấy tôi với Minh Anh cùng nhau thì vào thì tỏ vẻ bực bội thấy rõ luôn.
“Làm gì đi học trễ vậy?” Hắn ta cất giọng hỏi tôi.
“Linh đến từ sớm nhưng tản bộ quanh sân trường với tôi ấy mà!” Minh Anh quay người lại trả lời giúp tôi.
Tôi thấy rõ ràng khuôn mặt của Long đang dần dần chuyển sang màu đỏ, đỏ ở đây không phải là xấu hổ mà là đỏ ngầu – vô cùng tức giận.
“Này…” Tôi ra hiệu cho Minh Anh dừng nói.
“Này, sao cô đã là bạn gái của tôi rồi mà còn đi lén phén với tên đó hả???” Long đột nhiên hét toáng lên làm tôi giật mình.
HẢ??? Hắn vừa nói cái gì??? Lúc này thì tất cả những học sinh trong lớp đều chằm chằm nhìn vào ba chúng tôi.
“Cái gì? Linh là bạn gái cậu à???”
Các bạn cho mình chỉnh sửa một chút ít về đoạn đầu của chương 1 nhá. Lúc đó mình mới có ý tưởng nên viết ra vậy, sau này chỉnh sửa lại chút:
Nhân vật Phương Linh sống với dì từ nhỏ vì ba mẹ mất sớm. Ngoài ra không có thêm người thân nào cả.
Mong các bạn thông cảm cho sự thiếu cẩn thận của mình nhé Vì đây là tác phẩm đầu tiên của mình
Vì vậy, chương một thay đoạn:
“Nhưng thôi! Tôi phải nhanh chân chạy đến trường cái đã, việc khác tính sau vậy.
Sáng nay không biết ba mẹ và ông anh hai của tôi đi đâu rồi mà trong nhà chẳng có ai chở tôi đi học!”
Thành như thế này:
“Nhưng thôi, tôi phải đạp nhanh để đến cái trường kia cái đã, việc khác tính sau vậy.
Sáng nay không biết dì Xinh đi đâu mà không nhớ lên kêu tội dậy cho sớm vậy không biết, tức thật đấy! Còn cái đồng hồ quỷ sứ ấy nữa chứ!”
Minh Anh hét toáng lên, trong giọng nói hình như là đang giận dữ lắm thì phải.
“Cậu bị điên à? Tôi là bạn gái cậu lúc nào?” Tôi cũng điên tiết lên.
Tên điên này không biết nghĩ gì mà nói vậy chứ!
“Her, cô quên rồi à? Từ sáng ngày hôm qua đấy, lúc nhận quả táo của tôi!”.
Hắn nói gì vậy nhỉ? Lúc sáng hôm qua đúng là hắn có cho tôi một quả táo, nhưng mà vậy thì sao chứ, giờ tôi cũng chẳng biết quả táo đó đã nằm tận đẩu tận đâu rồi.
“Ê, con nhỏ đó được Thiên Long tặng táo kìa!” Tiếng một đứa con gai reo lên vì quá phấn khích.
“Nhỏ đó làm cách nào mà hay vậy ta?”.
“Nhìn mặt hiền lành vậy mà cua một lần cả Thiên Long và Minh Anh luôn đấy!”.
…
Còn rất là nhiều lời bàn tán khác nữa… tôi thật sự không hiểu là mấy người này đang nói về cái gì. Tôi nhận táo của Long thì có gì đâu chứ? Một quả táo mà cũng quan trọng như vậy sao chứ? Đúng là chuyện hoang đường mà!
“Cậu đừng điên khùng vậy nữa, tôi không phải là bạn gái của ai hết, tôi có bạn trai rồi!” Tôi bực bội về chỗ ngồi của mình rồi nói.
“CÁI GÌ? KHÔNG ĐƯỢC!” Lúc này thì cả Long và Minh Anh đều đồng thanh nói.
“Gì mà không được chứ?”.
“Linh có bạn trai thật sao?” Tên Minh Anh hỏi tôi.
“Ừ, có rồi!” Xem tôi kìa, nói dối mà không chớp mắt luôn.
Mà hai tên này thích tôi à? Thần kinh có vấn đề hay sao vậy chứ? Tôi thấy cái trường này con gái đẹp có thiếu đâu chứ, cỡ hotboy như hai tên ấy thì thiếu gì người thích mà cứ theo làm phiền tôi vậy chứ nhỉ!
“Mặc kệ cô, tôi không biết, ai nhận táo của tôi rồi thì người đó là bạn gái của tôi! Mặc dù cô không có nhan sắc, gia đình thì cũng chẳng ra gì, tính tình thì tệ hại nhưng mà tôi lỡ ném táo xuống cho cô rồi thì cô không được đi thích thằng con trai khác!” Tên Long đó ngồi xuống chỗ của mình rồi lạnh lùng nói tràng dài.
Hắn… hắn đang nói cái quái gì thế nhỉ… bị điên à…
Nhan sắc của tôi… gia đình của tôi… tính tình của tôi… thì mắc mớ gì đến hắn mà hắn lại đem ra để nói chứ. Đúng là tên này đã làm tôi tổn thương lòng tự trọng của một đứa con gái một cách quá đáng.
Tôi sống với dì thì có gì không tốt chứ? Sao lại nói gia đình tôi chẳng ra gì? Tôi thấy chính cái gia đính đã đào tạo một tên không biết lịch sự kia mới chính là một gia đình không ra gì thì đúng hơn.
“Này, cậu đừng ăn nói khó nghe như vậy chứ? Đúng là tôi có nhận táo của cậu, nhưng mà tôi đã vứt đi cái xó xỉnh nào từ ngày hôm qua rồi!” Tôi tức giận nói thẳng vào mặt hắn.
Khuôn mặt hắn khi nghe xong câu nói đó dường như rất khó coi, đỏ bừng lên vì tức giận. Chắc lúc này hắn cũng bị mất mặt lắm vì câu nói của tôi.
“Nhỏ đó ghê thiệt, dám đối xử với Long như vậy đấy!” Lại giọng nói chua chat đó vang lên.
Đúng rồi, giọng nói đó, chính là cô gái lúc sáng mà tôi gặp khi đi cùng Minh Anh.
“Linh, mặc kệ cậu ta đi!” Minh Anh ngồi bên dỗ ngọt tôi.
“Coi như giữa tôi và cô chưa từng có chuyện gì, quả táo đỏ hôm qua coi như tôi đã vứt đi.” Hắn chỉ nói một câu lạnh lùng đó với tôi rồi sau đó đi ra ngoài.
[c]******
Hôm nay lại là một ngày bực bôi, tên Minh Anh không nói nhiều như hôm trước nữa, chắc là thấy tâm trạng tôi không tốt chứ gì!
Tôi không rãnh mà cứ để ý đến hai tên đó nữa, phát mệt!
“Cô gì đó ơi, cô gì đó ơi!” Hơ, tôi đang đi trên đường thì nghe tiếng ai đó gọi, phải gọi tôi không nhỉ?
“Hả?” Tôi quay lưng lui sau theo phản xạ.
“Coi chừng!” Người đó bỗng nhiên hét to tay chỉ ở đằng trước mặt tôi làm tôi giật mình nhìn lại…
“Á…” Tôi tự đâm đầu vào cái công trường đang thi công ở bên đường.
Híc, sao hôm nay xui vậy nhỉ?
“Cô có sao không?” Người đó chạy đến đỡn tôi dậy.
“Ơ… không… không sao đâu!” Miệng thì nói vậy chứ tôi thấy cái đầu mình choáng váng vô cùng.
Sao… sao đâu ra mà nhiều vậy nhỉ???
“Cô ơi… cô gì ơi… cô…” Giọng của người ấy dần dần nhỏ lại, cuối cùng thì tôi không nghe gì.
Đâu đây nhỉ… bỗng nhiên tôi thấy mình đnag đi trong một nơi không xác định được… không gian xung quanh đều là màu xanh nhìn như chất lỏng nhưng chẳng phải chất lỏng…
Đi một đoạn nữa thì tôi lại thấy một cái sông… đến gần mới thấy nước đều là màu xanh… xanh trong như nứoc biển vậy…
Tôi ngồi xuống, rướn người ra nhìn xuống thì tôi thấy khuôn mặt tôi… đúng… đấy chính là khuôn mặt của tôi… nhưng hình như qua chiếc gương xanh biếc này tôi thấy mình xinh hơn thì phải…
“Ưm~…”
“Cô tỉnh rồi sao?” Tô nghe rõ ràng giọng của một tên con trai vui vẻ nói.
“Ơ… tôi… tôi đang ở đâu vậy?” Đây không phải là nhà tôi.
Tôi mở mắt to hơn, xung quanh đều là màu xanh biển.
“Đây là nhà tôi!” Tên con trai ấy vẫn cười.
Hơ… rốt cuộc là chuyện quái gì xảy ra với tôi đây nữa… sao tôi lại ở nhà một đứa con trai xa lạ mà ngủ ngon lành như vậy chứ?
“Xin… xin lỗi… tôi về đây!” Tôi vùng dậy lấy cặp của mình rồi sau đó chạy ùa ra khỏi nhà tên con trai ấy.
Nhưng không… kế hoạch của tôi đã thất bại khi đột nhiên chân tôi vấp vào một thứ gì đó…
“Ui da…”.
“Cô có bị gì không vậy?” Tên đó chạy ra khi nghe tiếng tôi hét ngoài này.
“Híc… tôi… bị vấp cây chổi…!” Tôi nhăn nhó nói.
Reng reng reng…
Là điện thoại của tôi… tôi nhanh chóng lục cặp lấy ra cái cục gạch của mình, là dì của tôi gọi đến.
“Alo, con nghe đây dì!” Tôi cố dữ cho giọng nói của mình thật bình thường để dì không phải lo lắng.
“Con đang ở đâu vậy Phương Linh?” Giọng dì Xinh có vẻ lo lắng nói.
“Con… con… huhu…!” Đột nhiên nghe được giọng nói đầy quan tâm đó của dì nên tôi tủi thân khóc lên tất tưởi.
“Hơ… cô… cô…!” Tên con trai đó cũng ngạc nhiên nhìn tôi.
“Phương Linh? Con bị gì vậy???” Giọng nói của dì càng lo lắng hơn.
“Con…”
“Linh đang ở đâu vậy???” Bỗng nhiên trong điện thoại vang lên một giọng nam quen thuộc…
“Huhu…!” Tôi vừa khóc vừa nhìn sang tên con trai lạ hoắc đó, rồi sau đó tủi thân khóc lên to hơn nữa.
“Hơ… hơ… đưa điện thoại đây cho tôi!” Tên đó chắc cũng bực mình lắm khi tôi cứ khóc mãi vậy.
“Alo? Là người thân của cô gái này phải không? Làm phiền đến căn biệt thự số 17 trong khu Phú Mỹ Hưng để đón cô ta về!” Tên đó nói mạch lạc tuèng câu từng chữ như sợ người bên kia có thể nhầm lẫn vậy.
“Huhu…!” Tôi vẫn khóc thút thít khi cậu ta đã tắt máy được một lúc rồi.
Tính tôi là vậy đấy, tuy bên ngoài đôi lúc hơi tỏ ra cáu kỉnh nóng giận nhưng thực ra là một đứa con gái rất dễ bị lừa (theo lời dì tôi là như vậy).
Còn mít ướt thì thôi rồi luôn! Gì chứ khóc lóc là sở trường đây của tôi nhá, nước mắt của tôi dường như là vô hạn vậy, không bao giờ khô. Có lần tôi còn đạt được kỉ lục ngồi khóc đúng một ngày trong phòng vì bị một con 3 điểm môm Hoá khi kiểm tra 15 phút.
“Nín!” Tên đó có vẻ rất bực bội vì tiếng khóc của tôi làm phiền đến hắn nên trợn mắt nói.
“Huhu…” Tôi vẫn khóc dai dẳng…
Cho tới khi có tiếng chuông cửa…
“Linh!” Là tiếng của Minh Anh, đúng, là tiếng của Minh Anh, chỉ có cậu ấy mới kêu tên tôi một cách ấm áp như vậy.
Tôi không nói gì chỉ nhìn lại cậu ấy với ánh mắt tội nghiệp.
“Này, mày đã làm gì Linh hả?” Minh Anh hùng hồn đi tới cái bàn mà tên đó vẫn đang ngồi.
“Tôi đâu có rãnh!” Tên đó bình thản đáp lại.
“Minh Anh, lúc trưa… tớ bị ngã xe… rồi ngất đi… cậy ấy đã giúp đưa tớ về đây!” Tôi lên tiếng.
“Vậy hả?” Minh Anh thay đổi ánh mắt nhìn tên con trai ấy.
“Ừ, cậu đưa tôi về đi!” Tôi yếu ớt nói.
“Xin lỗi đã hiểu nhầm cậu!” Minh Anh nói với tên ấy một tiếng trước khi đỡ tôi đứng dậy.
Trước khi vê tôi chẳng kịp nhìn mặt tên ấy nữa. Ngoài kia đã có một chiếc xe ô tô chờ sẵn, Minh Anh đỡ tôi ngồi vào đó rồi ra hiệu cho đi.
Tối đó tôi bị sốt cả đêm, chắc là di khóc nhiều quá. Cứ mỗi lần khóc một trận đã đời xong là tôi lại bị sốt như vậy đấy. Cả đêm đó dì Xinh phải thức để chăm lo cho tôi. Hơn 11h thì Minh Anh mới chịu về vì tôi sợ ngủ trễ quá thf mai cậu ấy sẽ đi học không được.
“Cậu về đi, tôi không sao đâu!”.
“Linh buồn cười thật đấy, chuyện có gì đâu mà khóc nhiều vậy chứ, đến nổi giờ phải nằm vì sốt rồi đây nè!” Minh Anh có vẻ lo lắng nói.
“Tôi không sao đâu, không có gì đâu mà, cậu về đi kẻo mai đọc học trễ!”.
“Vậy Linh nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi đến đưa Linh đi học!” Minh Anh cười thật tươi rồi sau đó đứng lên chuẩn bị ra về.
“Thôi khỏi… mai tớ tự đi xe đạp được mà…”.
“Không được!” Tên đó chỉ nói lại như vậy rồi bỏ đi về luôn.
Đến sáng mai thì tôi mới thấy một sự khác lạ nào đấy…
“Dì ơi! Xe đạp của con đâu mất rồi???” Tôi đang định chạy ra để chuẩn bị đạp xe đạp để đi học như mọi ngày nhưng phát hiện ra xe của mình không còn nằm ở chỗ cũ nữa…
“Dì đâu biết đâu, hôm qua dì thấy Minh Anh nói đưa con về bằng xe ô tô mà!” Dì Xinh đang bận rộn với quán của mình, nói.
“Sao chứ? Vậy xe con đâu???”.
Đúng rồi, xe tôi chắc ở nhà của tên con trai ngày hôm qua rồi. Nhưng nhà hắn ở chỗ nào thì tôi đâu có nhớ chứ…
Á… Minh Anh chắc nhớ nhỉ, hôm qua hắn đến đón tôi về mà!!!
Kít… kít… từ đầu hẻm tôi đã thấy một chiếc xe ô tô màu trắng giống như toi hôm qua vậy…
“Đi học thôi Linh!” Tên Minh Anh ngồi trên xe vẫy vẫy.
Giờ sao đây… sao đây nhỉ… nếu đi bộ thì từ đây đến trường cũng phải 20 phút, còn đi xe bus thì tốn tiền nữa, tối qua dì Xinh đã tốn với tôi một đống tiền thuốc rồi.
Thôi vậy, thà ngồi xe ô tô sang trọng kia còn hơn là phải đi bộ hay xe bus. Nghĩ vậy nên tôi đi đến chiếc xe.
“Cho tôi đi ké một bữa nha!” Tôi cười cười ngượng ngập nói.
“Đi ké cả đời cũng được chứ riêng gì một bữa hôm nay chứ. Thôi, Linh lên đi!” Minh Anh mở cửa rồi nói mấy cấu sến chảy nước ấy làm tôi suýt nữa là muốn đổi ý ngay lập tức.
Trên đường đi tôi định nhờ hắn chuyện chở tôi đến nhà tên hôm qua để lấy xe đạp ai ngờ hắn không hề cho tôi một cơ hội để nói.
Hắn nói liên miên, nói chuyện này rồi lại snag chuyện kia, tôi ngồi nghe mà đầu óc cứ loạn cào cào cả lên. Đúng là một quyết định vô xùng sai lầm khi tôi quyết định đi chũng xe với cái tên… té giếng này!
Cuối cùng thì may mắn của tôi cũng đã đến, chiếc xe đã dừng lại ở cổng trường.
Vừa bước xuống xe thì xung quanh đã bắt đầu thì thầm bàn tán.
Bỗng nhiên, ánh mắt tôi chợt nhìn về một phía… và tôt giật mình khi nhìn thấy một ánh mắt sắc lẹm của một người cũng đang nhìn về phía tôi và Minh Anh…
Người ấy phát hiện ra bị tôi nhìn thấy nên quay lưng bước đi… tôi chỉ còn nhìn thấy bóng lưng cảu cậu ta… một bóng dáng cô độc và lạnh lẽo…
Tôi cứ mãi nhìn Long như vậy cho đến khi cậu ấy khuất đi xa sau dãy lớp học…
“Linh, không vào lớp à?” Bỗng nhiên giọng nói của Minh Anh làm tôi giật mình.
“Ơ… vào thôi!” Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy rồi hai chúng tôi đi vào trường trước ánh mắt soi mói của mọi người trong trường.
[c]******
“Chiều chúng ta đi ăn kem nhá!” Minh Anh lại rủ rê tôi khi tôi đang chăm chú nhìn vào quyển sách Hoá toàn những phương trình Hóa Học khó nhằn mà tôi phải nhớ.
“Xe đạp tôi giờ không biết nằm ở phương trời nào rồi nữa đây chứ đừng nói đến chuyện đi chơi.”
“Hơ… ừ nhỉ… hôm qua Linh để xe ở nhà thằng đó à?” Minh Anh giờ mới nhớ ra là hôm qua hắn đã để quên xe của tôi ở nhà của tên con trai lạ hoắc ấy.
“Chứ gì nữa, sao cậu đến chở tôi về mà không mang luôn chiếc xe đạp của tôi về???” Tôi bắt đầu sừng sộ lên hỏi tội cậu ta mặc dù biết rõ là là cậu ta không hề có lỗi gì trong chuyện này.
“Ơ… tôi xin lỗi… vậy chiều nay tôi qua chở Linh đến nhà tên đó lấy nha!” Minh Anh gãi gãi đầu nói, nhìn cứ như là một đứa con nít đang hỗi lỗi với mẹ mình vậy.
Tôi không khỏi buồn cười nhìn cậu ta.
“Haha…”.
“Hờ… sao Linh cười vậy?”.
Nói thật thì không hiểu vì sao mà tôi rất thích đùa với tên này. Nhìn hắn lúc giận thật đúng như là trẻ con đnag dỗi hờn vì không được thứ mình thích vậy đấy.
“À, không sao, vì chiều nay cậu qua chở tôi đến lấy xe đạp nên tôi mừng quá ấy mà!” Tôi cười tủm tỉm.
“Vậy hả?” Hắn tin liền, đã vậy rồi còn chớp chớp mắt hỏi lại nữa chứ.
“Ừ.”
“Nhưng mà… tôi không thích đi xe ô tô nhà cậu!”
“Tại sao? Hay là chiếc đó không thấy thoải mái hả? Vậy chiều tôi đổi chiếc khác nhá!”
“Không phải… chỉ là tôi không thích người ngoài nhìn vào nói là tôi lợi dụng cậu thôi!”
Tôi thật sự thấy vậy đấy. Lúc sáng mấy đứa trong trường cứ nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu ẩn chứa trong đó là sự khinh bỉ. Theo tôi thì chắc là tụi nó nghĩ rằng tôi kết thân với Minh Anh là vì muốn dòm ngó đến gia tài nhà cậu ấy.
Thật sự thì không biết từ lúc nào đã coi Minh Anh là một người bạn. Chỉ mới ba ngày ngắn ngủi trôi qua thôi nhưng tôi cảm nhận được rằng cậu ấy thật sự rất tốt với tôi và trong thâm tâm tôi luôn nghĩ rằng tôi không nên từ chối tình bạn này.
“Vậy à? Ừ, vậy chiều không đi xe ô tô nữa!” Minh Anh cười vui vẻ nói.
Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười nghĩ chiều nay không biết nếu không đi xe ô tô thì cậu ta còn mang thêm cái phương tiện khác người nào nữa không. Dì tôi hay nói mấy người té giếng thì suy nghĩ không được bình thường cho lắm.
“Linh cười một mình gì vậy?”
“Ờ, không gì!”
“Lạ thật đấy!”
Tiết học Lịch Sử cuối cùng cũng đã trôi qua trong sự nhàm chán…
“Linh, đi ăn sáng đi!” Minh Anh lại nở nụ cười thiên thần ấy của mình ra để mà “dụ dỗ” tôi đi xuống canteen với cậu ta.
“Thôi được rồi!”.
Tôi đứng dậy, lúc này tôi mới để ý là bán phía sau lưng mình vẫn để trống… hôm nay hắn lại chuồn tiết…
Oài oài… không nghĩ đến hắn… không được nghĩ đến hắn…
“Linh bị đâu đầu à?” Minh Anh lo lắng hỏi khi thấy tôi khi không lại lắc lắc đầu như con ngố.
“À… không… cậu ăn gì tớ vào mua cho!”
“Thôi Linh ngồi đây đi, tôi vào mua!” Minh Anh ấn vai tôi xuống ghế rồi mmr cười đi vào trong.
“Này, đi theo tụi này chút đi!” Tôi đang ngồi nhìn Minh Anh đang chen vào đám hỗ loạn kia để mua đồ cho tôi thì bỗng có một cô gái đến đập bàn tôi nói.
“Hả? Bạn có chuyện gì cần mình à?” Tôi lịch sự đáp lại mặc dù hành động vừa rồi cô gái đó có phần không được lịch sự cho lắm.
“Đi theo tao có chút việc!” Cô gái đó vẫn dùng ánh mắt sắc lẹm ấy để nhìn tôi.
“Nhưng… nhỡ bạn mình ra không thấy mình thì sẽ lo lắng lắm đấy!” Tôi nhìn vào trong để tìm xem Minh Anh đã ra hay chưa.
“Lát nữa tao sẽ cho người đến nói với Minh Anh, mày chỉ cần đi theo tao một lát thôi là được!”
“Thôi được!” Tôi đứng dậy đi theo đứa con gái đó.
Trong lòng lột nhiên lại dấy lên một niềm xúc cảm lạ kì… hình như… tôi chẳng dám nghĩ tiếp nữa…
Đi theo cô ta đến sâu sau của trường, ở đây là một khu vườn rất đẹp nằm khuất sau dãy phòng học của khối 10 đây mà.
Đến một lúc nữa, vào một căn phòng học bị bỏ trống của trường. Bụi mù mịt…
“Bạn đưa mình đến đây có việc gì à?” Tôi vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh mặc dù bây giờ tim đã bắt đầu đập nhanh hơn, hai chân dường như mất đi cảm giác là mình đang đứng.
Rầm…!
“Á…!”
Đúng thật như tôi nghĩ… chân của tôi đã bị một vật gì đó đánh mạnh vào… tôi hét lên vì đau và bất ngờ… ngã khuỵu chân xuống nền nhà…
Rồi sau đó liên tục bị đánh tới tấp vào chân và lưng bằng những cậy gậy to…
“Ngừng lại!” Tiếng một cô gái đầy chua ngoa… hình như… tôi đã nghe giọng nói này rồi…
“Con ranh kia, mày có vì sao hôm nay lại bị đánh không?” Một đứa con gái túm phần tóc trước mắt tôi lên để nâng mặt tội lên cao hơn.
“Vì… vì sao… chứ?” Tôi mặc dù đang rất tức giận nhưng không thể nào cựa quậy nổi, chỉ đang thở dốc mà nói…
“Mày không biết thật à? Nếu mày không ve vãn Minh Anh thì bọn tao cũng chẳng nỡ đối xử với một đứa con gái nghèo kiết xác như mày!” Cô gái đó nói những lời độc địa đó làm nước mắt tôi gần ứa ra vì tức.
Cô gái này… chính là người mà tôi gặp hồi sáng… giọng nói chua ngoa mà nghe một lần tôi không thể qưên được đó chính là của cô ta…
“Lần này chỉ là màn cảnh cáo cho những người dám ve vãn đến Minh Anh…”
“IM MIỆNG!” Bỗng một giọng nam quen thuộc vang lên khiến tôi giật mình, cả đám con gái kia cũng vậy, tất cả đều nhìn ra hướng phat ra tiếng nói.
“Thiên Long? Sao cậu lại ở đây?” Cô gái chua ngoa đó ngạc nhiên thả tôi ra rồi nói.
Vì đang bị vết thương khá nặng và bị cô ta đẩy ra một phát nữa nên tôi không còn sức lực, tôi mới qua cơn sốt chỉ vào tiếng đồng sồ thôi mà… cảnh vậy xung quanh tôi dần dần xoay vòng vòng rồi sau đó biến thành màu đen…
Hi! Những bạn nào vẫn đang theo dõi truyện này của mình thì cho mình xin ý kiến đi nha để mấy chương sau sẽ cố gắng viết hay hơn nữa! Cảm ơn nhiều nhá!
[c]******
“Này!” Tôi đang lại thấy mình đi trên cái khong gian màu xanh biển ấy, nhưng lần này có tiếng người gọi tôi… giọng nói này rất quen thuộc…
Tôi quay dầu nhìn lui sau…
“Thiên Long?” Tôi ngạc nhiên khi thấy hắn ta gọi mình…
“Hả?”.
“Tôi… ấy ấy… cô… cô… có thể… làm… ấy ấy… của tôi không?”.
Hơ… thường ngày cậu ta có có cái vẻ ngượng ngập ấy đâu nhỉ? Sao hôm nay tự nhiên lại ấp a ấp úng vậy?
Mà lúc nãy cậu ta nói gì mà ấy ấy vậy… tôi chẳng hiểu…
“Cậu… muốn nói gì?”
“Là ấy… cái ấy ấy…” Long vẫn đứng đó ấp a ấp úng.
Tên này cũng có lúc dễ thương thật đấy, trông hắn lúc này như là một đứa trẻ đang xin xỏ điều gì đó.
“Ấy ấy… ý của cậu là gì?”
“Cô thật là… sao mãi chẳng hiểu lời của tôi gì hết vậy hả???” Cậu ta tự nhiên nổi khùng lên với tôi…
“Ơ…”
“Là… là… tôi rất thích cô… thích lâu rồi… mà… mà… cô có thể làm bạn gái của tôi được không?” Tên đó lung túng nói ra câu nói đó một cách khó nhằn.
Oài… thì ra là nói thích tôi… vậy mà tôi tưởng chuyện gì to tát lắm… cứ ấy ấy mãi…
HẢ?????? CẬU TA THÍCH TÔI À?????
Tôi bây giờ mới ý thức lại được lời nói lúc nãy của hắn…
“Gì… gì… cơ???” Tôi lắp bắp hỏi.
“Là vậy đấy!” Hắn ta tự nhiên lại nhìn tôi cười quái đản…
…
“Ưm~~~!” Tôi cựa quậy mình… lờ mờ mở mắt ra…
Thì ra... chỉ là một giấc mơ…
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
1 chương
45 chương