Tiết Lạc đồng ý với Diêu Nhật Hàn cùng đến gặp ông nội của cậu mà không hề suy nghĩ nhiều. Mãi cho đến khi ở trong phòng một mình mới đột nhiên nghĩ ra, gặp mặt ông nội không phải là ra mắt trưởng bối sao? Như vậy... Cô... Cô làm thế nào bây giờ??? Đúng là không thể nào trách Tiết Lạc suy nghĩ nhiều. Kiếp trước cô là người có nhan sắc bình thường lại là cô nhi nên không có lấy một người kết giao, chuyện gặp trưởng bối cũng vì vậy mà chưa từng diễn ra. Kiếp này có thể đi gặp ông nội của Diêu Nhật Hàn, trong lòng rốt cuộc có chút lo lắng, tâm lí chùn bước cũng đã có rồi. Chẳng qua, Diêu Nhật Hàn có thể để cô hối hận sao? Dĩ nhiên là không thể! Bằng chứng là trời còn chưa rõ, cậu ta đã tự mình lái xe đi đến, vẻ mặt tươi rói như được phả vào một làn gió xuân làm cho Tiết Lạc đang lo lắng cũng không thể nào nói ra lời thoái lui. Thôi được rồi, là cô không có dũng khí, như vậy còn không được sao! " Em đừng lo! Ông nội là một người rất hiền lành! Ông chắc chắn sẽ không làm khó chúng ta đâu!" Diêu Nhật Hàn ngồi trên ghế lái, xoay người giúp Tiết Lạc cài đai an toàn, tiện thể vỗ vỗ tay trấn an cô. Tiết Lạc mơ hồ ngẩng đầu lên, thấy nụ cười trên mặt cậu cũng không giống nói dối, nhưng vẫn không thể không hỏi. " Anh là hậu duệ của đội trưởng đội đặc công. Vậy đội trưởng đội đặc công là ông nội anh sao?" Tiết Lạc đã muốn hỏi vấn đề này từ rất lâu. Trước đây khi nghe Lâm Quân Thần vô tình nói đến thân phận của Diêu Nhật Hàn trong đại thọ của bà ngoại cô vốn không để tâm mấy. Vì nói như thế nào cũng là người không liên quan đến mình. Nhưng hôm nay khác rồi, cậu giờ là bạn trai cô, những điều bên lề không thể nào cái gì cũng không biết. Ít nhất, cô cũng cần chuẩn bị tinh thần... Diêu Nhật Hàn hơi sửng sốt một chút khi nghe Tiết Lạc hỏi, xong lại chợt như nhớ ra cái gì, cậu cười khẽ một tiếng, gật đầu đáp lại cô. Bàn tay vươn ra bẹo lấy gò má bầu bĩnh, nói. " Ông nội trước đây làm đặc công, thành tựu không ít. Trước đây ông rất nghiêm khắc, phần nhiều bởi vì nghề nghiệp ảnh hưởng. Nhưng lúc có tuổi tính cách lại thay đổi, trở nên vui vẻ, dễ tính. Trước đây ở với ông một thời gian, anh luyện thành một vẻ ngoài không bộc lộ được cảm xúc. Ông vẫn luôn lo lắng cho anh không tìm được cô gái tốt, mà ngay cả anh cũng nghĩ như vậy. Tận đến khi gặp được em... Ông nội nhất định sẽ rất thích em! Anh đảm bảo!" Tiết Lạc nghe Diêu Nhật Hàn nói, trong lòng rốt cuộc cũng bình tĩnh. Gượng gạo nở một nụ cười với cậu, hối thúc cậu lái xe. Nói thế nào thì quan hệ giữa cô và Diêu Nhật Hàn cũng không thể thay đổi, gặp trưởng bối cũng là chuyện sớm hay muộn, vậy thì bây giờ cứ quyết định như vậy đi! ***** Tiết Lạc không ngờ gặp mặt trưởng bối lại không phải bữa tiệc gia đình thông thường, mà là một bữa đại tiệc. Ngay từ khi ở bên ngoài, đã nghe được tiếng cười nói ồn ào từ bên trong truyền ra. Diêu Nhật Hàn dường như cũng không hề biết chuyện này. Cậu mở to mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không quên nắm lấy tay cô đi vào bên trong. Đi xuyên qua hàng cây thông trồng dọc bên đường, ngôi biệt thự màu trắng mô phỏng phong cách Châu Âu đã xuất hiện trước mắt, đồng thời âm nhạc bên trong cũng nổi lên rõ ràng hơn lúc nào hết. Mặt Diêu Nhật Hàn đã sớm đen lại khi nhìn thấy cảnh này. Trong khuôn viên rộng lớn đang bày tiệc đứng, người qua kẻ lại nườm nượp. Mặc dù đây toàn là những lão chiến hữu của ông nội, nhưng hôm nay vốn là để gặp mặt Lạc Lạc, vốn là không nên chào đón người khác a! Tiết Lạc nhìn những lão nhân lớn tuổi đang nhảy nhót theo nhạc, nét mặt vốn đang lo lắng khi chuẩn bị bước vào biệt thự đã nháy mắt thay đổi, ngược lại còn không kiềm nén được ý cười. Xem ra, ông nội của Diêu Nhật Hàn quả thật như lời cậu nói, là một lão ngoan đồng nha! " Em đứng đây một chút được không? Anh đi tìm ông nội!" Diêu Nhật Hàn thấy đám đông người đang nhảy theo điệu nhạc kia không có dấu hiệu muốn dừng lại, liền từ bỏ việc đưa Tiết Lạc vào trong. Trước hết vẫn là tìm ông nội thương lượng lại đi! " Anh đi đi!" Tiết Lạc nhìn bóng lưng của Diêu Nhật Hàn rời đi. Nụ cười trên khóe môi từ từ kéo lê. Cô lúc này không hề hay biết, người đang đứng ở đằng sau là người cô vô cùng quen thuộc, mãi cho đến khi người này cất tiếng gọi. " Lạc Lạc!"