" Hả?"
Tiết Lạc ngơ ngác bật ra một tiếng. Nói ra xong mặt liền đỏ bừng bừng. Không biết là vì ngại ngùng hay là tức giận, liếc mắt nhìn Âu Thần Dương một cái giống như mang theo lửa nóng.
Tiết Lạc quả thật chưa bao giờ phủ nhận bản thân là sắc nữ. Bất quá đây đúng là lần đầu tiên có người chỉ thẳng vào mặt cô nói như vậy. Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết đây là phúc của chủ nhân thân thể này lưu lại.
Tuy không biết chủ nhân thân thể này là ai nhưng Tiết Lạc có nên cảm tạ cô ta một tiếng, cho cô vừa xuyên qua liền ứng đối cục diện bế tắc này hay không?
" Tiết Lạc, cô trừng cái gì? Lúc này chẳng phải cô nên nói cái gì đó dâm đãng một chút mới phải!"
Âu Thần Dương nhíu nhíu chân mày. Hôm nay đến nhìn Tiết Lạc hắn quả thật là không tình nguyện. Lại không nghĩ nhìn đến một Tiết Lạc hoàn toàn bất đồng so với trước đây.
Nếu là Tiết Lạc trước đây, dù bị hắn nói như vậy cũng sẽ không chút sỉ diện mà nói " tôi háo sắc thì sao? Tôi còn muốn lên giường với anh. Như thế mới thật là sắc diễm vô cùng" chứ không phải là ngây ngốc " hả?" một tiếng như Tiết Lạc lúc này.
Âu Thần Dương quanh co cả buổi cuối cùng lại cảm thấy tự giễu. Cho dù là người trước đây hay người bây giờ chẳng phải cũng chỉ là Tiết Lạc. Mà Tiết Lạc thì muôn đời háo sắc không hơn!
Tiết Lạc bị mắng tức giận muốn giơ chân. Chỉ là cô không dám nhiều chuyện khẩu khí. Khó khăn lắm mới nhìn đến một người có quen biết với thân thể này. Tiết Lạc cũng không muốn cơ hội vụt mất. Ít ra, cô cũng đã biết thân thể này cũng gọi là Tiết Lạc.
Thu hoạch không tồi nha!
" Này, anh gì đó, anh có thể nói cho tôi một chút về Tiết Lạc. Ừm, chính là tôi ấy, như thế nào hay không?"
Tiết Lạc cười tươi như hoa hỏi. Người ta vẫn nói không ai đánh gương mặt tươi cười không phải sao? Cô cũng không sợ người trước mắt nhìn ra cái gì không đúng. Không phải nói Tiết Lạc này cũng là té cầu thang sao? Té cầu thang không hoá ngốc đã rất may mắn, bị mất trí nhớ cũng không có gì hiếm lạ.
Quả đúng như Tiết Lạc dự đoán. Ngay sau khi cô nói như vậy, người trước mắt liền nheo mày, không tín tưởng nhìn cô, nghi hoặc hỏi.
" Cô mất trí nhớ?"
" Ừm, có lẽ té cầu thang, đụng vào chỗ nào đó!"
Tiết Lạc ngay lập tức gật đầu khẳng định. Giống như còn sợ người trước mắt không tin tưởng, liền nâng tay chạm vào miếng băng gạc trắng muốt quấn vòng quanh trán làm vật chứng xác thực.
Âu Thần Dương đối với việc Tiết Lạc mạc danh kì diệu mất trí nhớ vẫn là không tin tưởng. Mấy hôm trước Thẩm Dật Phàm chẳng phải đã khẳng định đầu của cô ta không bị chấn thương quá nặng, không tỉnh dậy chẳng qua là bị doạ kinh hách thôi sao?
Chẳng lẽ Tiết Lạc giả bộ?
Âu Thần Dương rối rắm nghĩ. Nếu nói giữa việc Tiết Lạc mất trí nhớ với Tiết Lạc giả bộ thì hắn vẫn tin tưởng vế sau hơn. Nói không chừng cô ta lại muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn.
Âu Thần Dương nghĩ đến những việc trước đây Tiết Lạc từng làm, cảm thấy điều hắn suy nghĩ nhất định đúng lắm.
Chỉ là tại sao nhìn vẻ mặt của Tiết Lạc lại không giống như là đang giả bộ.
" Cô mất trí nhớ thật?" Âu Thần Dương vẫn rất nghi hoặc.
" Ừm!" Tiết Lạc ứng thanh một tiếng. Đương nhiên không phải mất trí nhớ, nhưng nếu cô nói cô tự nhiên xuyên qua, ai dám tin tưởng. Nói không chừng còn đem cô bỏ vào phòng nghiên cứu làm chuột bạch thí nghiệm.
Tiết Lạc mới không ngu ngốc như vậy.
Âu Thần Dương nhìn biểu hiện của Tiết Lạc cũng dần dần tin tưởng. Chỉ là ngay sau đó, hắn lại phá lên cười.
" Chỉ mất trí nhớ? Cô chết mới tốt, không phải cô muốn tự sát sao?"
Hửm? Tự sát?
Tiết Lạc giật mình ngẩn người. Vậy hoá ra Tiết Lạc này không phải vô ý té cầu thang mà là cố tình tự sát sao?
" Ý... Ý của anh là... Là..."
Âu Thần Dương cười bí hiểm kéo một cái ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh giường của Tiết Lạc. Biểu hiện của Tiết Lạc đúng là không giống giả bộ. Nhưng nếu cô ta thật sự giả bộ thì hắn cũng không khỏi thán phục cô ta diễn xuất rất cao siêu.
" Anh đừng tiếp tục cười như vậy, mau nói cho tôi nghe! Xem như là tôi cầu xin anh đi!"
Tiết Lạc đã gấp muốn hỏng, cô ngồi như một con cún, đáng thương hề hề nhìn Âu Thần Dương.
Lần này lại đến lượt Âu Thần Dương ngẩn người. Đôi mắt óng ánh nước kia là của Tiết Lạc sao?
Trong trí nhớ của Âu Thần Dương, Tiết Lạc là người kiêu căng thành tính. Nhưng cố tình lại nghĩ chính mình rất thanh cao. Đừng nói đến việc cầu xin, ngay cả khóc cô ta còn chưa từng khóc qua!
Mất trí nhớ, con người cũng theo đó thay đổi tính tình sao?
Âu Thần Dương lom lom mắt nhìn Tiết Lạc. Vẫn là không nhịn được kể cho cô nghe một số chuyện.
Tiết Lạc nắm bắt đúng cơ hội Âu Thần Dương đối với mình đồng tình. Đem những thắc mắc đều hỏi qua một lượt.
Hỏi xong tất cả, Tiết Lạc thật có một loại xúc động muốn đập đầu vào gối chết đi.
Vì cái gì? Vì cái gì cô xuyên qua lại xuyên thành Tiết Lạc, thiên hạ đệ nhất nữ phụ trong tiểu thuyết đây?
Quả nhiên định luật xuyên không là không thể nào tin tưởng mà!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
59 chương
51 chương
179 chương
24 chương
2 chương
41 chương