" Tiết tiểu thư, chủ tịch cho mời cô!" Âm thanh bất ngờ vang lên thu hút sự chú ý của Tiết Lạc, cũng khiến cô có một chút giật mình ngẩng đầu lên. Trước mặt Tiết Lạc lúc này là một người đàn ông có thân hình cao ráo, khí chất trầm ổn, nghiêm túc. Khuôn mặt tuấn tú như ngọc khắc đi kèm cặp kính khiến anh ta càng thêm nho nhã mấy phần. Bộ vest đang mặc trên người anh ta là Armani, một thương hiệu vô cùng có tiếng, thiết kế cùng cắt may tinh tế ôm lấy thân hình rắn rỏi, thon dài làm nổi bật lên khí thế của một quý ông thành đạt. Tiết Lạc đánh giá xong liền thu lại ánh mắt. Cô nhíu nhíu chân mày vò vò mái tóc màu nâu hạt dẻ uốn lượn rũ trên vai, điềm nhiên hỏi. " Anh là ai?" Lâm Quân Thần hơi nhíu mi, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc phả ra hơi thở lạnh lùng, xa cách khiến người ta không dám đến gần. Khi đứng trước mặt Tiết Lạc, hơi thở đó dường như còn nặng thêm mấy phần. Nhất là khi cô đưa mắt đánh giá anh vừa rồi. Vì Lâm Quân Thần rất cao. Nên từ vị trí của anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô mà không thể hoàn toàn nhìn thấy vẻ mặt bình thản của cô khi tiếp xúc với anh so với trước đây khác xa một trời một vực. Bản thân Lâm Quân Thần rất chán ghét đối với Tiết Lạc. Nhưng anh không để lộ ra ngoài. Gương mặt băng giá ngàn năm không đổi từ tốn nâng lên khoé môi nói. " Tiết tiểu thư, Tiết chủ tịch đang đợi! Tiểu thư không cần đùa cợt!" " Tại sao tôi phải tin anh là người của ba tôi nhỉ? Lỡ anh muốn lừa tôi ra ngoài rồi đem tôi bắt cóc đi mất thì phải làm sao bây giờ?" Tiết Lạc vẫn lười biếng, cô hoàn toàn không có ý định muốn đứng dậy. Nâng tay đem chất lỏng màu lục bích trút hết vào miệng. Đôi mắt theo đó liền nhíu lại vì độ cồn bất ngờ xộc lên mũi. Là ai nói Cooctail rất dễ uống vậy, khó uống muốn chết! " Tiết tiểu thư?" Lâm Quân Thần nhíu chặt chân mày. Từ lâu anh đã quen với những chiêu trò làm khó cùng mặt dày của Tiết Lạc. Nhưng cũng chưa lần nào bị cô bỏ mặc sang một bên như vậy. Trong một thoáng chỉ có thể đứng yên một chỗ khó hiểu nhìn cô. Lẽ nào cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt? Lâm Quân Thần suy đoán đến khả năng này, chân mày đã nhíu càng nhíu. Giữa hai đuôi mắt còn phảng phất một tầng ý tứ khinh thường vô cùng rõ ràng. Tiết Lạc đúng lúc này ngẩng đầu lên. Cô cũng vừa vặn bắt gặp vẻ mặt này của Lâm Quân Thần liền hơi ngẩn người. Thực ra cô từ sớm đã biết người này là người của ba Tiết. Tuy rằng không xác định được thân phận của anh nhưng cũng biết chẳng có ai dại dột đi vào trung tâm bữa tiệc lừa gạt người ta cả. Tiết Lạc không muốn đi theo không phải là muốn thị uy hay gây ấn tượng. Chỉ là nếu như ba Tiết muốn gặp cô, chắc chắn không phải lúc bàn chuyện làm ăn. Nếu như ông cũng giống mẹ Tiết, gấp gáp muốn đem cô bán ra ngoài tựa như thịt lợn ế thì không phải cô rất bi thương sao? " Anh là Lâm Quân Thần?" Tiết Lạc xỏ chân vào đôi giày thuỷ tinh. Ngẩng đầu thản nhiên nhìn vào đôi mắt Lâm Quân Thần. Ánh mắt thanh minh phảng phất chút lạnh lùng của cô khiến anh hơi khó chịu, cũng không trả lời. Dùng sự trầm mặc thay thế. Tiết Lạc cười khẽ một tiếng, đứng thẳng dậy, không mặn không nhạt nói. " Dẫn đường!" " Tiết tiểu thư!" Lâm Quân Thần bắt đầu có chút khó chịu bởi thái độ bài xích của Tiết Lạc. Anh đứng yên tại chỗ, không vui nhìn cô. Cho dù nhiệm vụ của anh ở chỗ này thật sự chỉ có dẫn đường, nhưng thái độ cuồng ngạo cùng lời nói vô phép tắc của cô vẫn khiến anh không thể buông xuống mặt mũi. " Chuyện gì? Anh đang trách tôi không lễ phép à? Tôi cũng đang muốn nói với anh một câu y như vậy. Anh biết không, ánh mắt của anh tuyệt đối không lễ phép. Ánh mắt khinh thường đó là gì vậy? Đó không phải là ánh mắt của một quý ông lịch thiệp nên có. Tôi thật thắc mắc, tôi đã ăn mất cái gì của anh à?" Lâm Quân Thần ngẩn ra trước lời lẽ sắc bén của Tiết Lạc. Từ trước đến nay anh không hề biết cô là người hiểu lí lẽ như vậy. Ánh mắt khinh thường mà cô nói không phải là ánh mắt anh luôn nhìn cô sao? Tiết Lạc cười lạnh một tiếng, quay người rời đi. Cô giữ tay của một phục vụ yêu cầu cô ta đưa cô đi gặp ba Tiết. Trong trường hợp này phục vụ quả thật rất hữu dụng. Từ đầu đến cuối Tiết Lạc cũng không nhìn Lâm Quân Thần thêm một lần. Cũng không thể trách cô đối xử với anh ta hà khắc như vậy. Cơ bản là do chính anh ta tạo nghiệt thôi. Tiết Lạc vừa đi theo người phục vụ, vừa suy nghĩ đến tình tiết trong tiểu thuyết của An Li. Lâm Quân Thần kia chính là nam chính cuối cùng của bộ truyện. Lâm Quân Thần vốn là trẻ mồ côi. Ba Tiết trong một lần tham dự một hoạt động từ thiện tại cô nhi viện đã vô tình gặp anh. Trong tiểu thuyết miêu tả khá rõ. Lâm Quân Thần mặc dù còn nhỏ, nhưng khí chất trên người đã bắt đầu hình thành khiến anh nổi bật lên giữa đám trẻ mũi thò lò trạc tuổi trong cô nhi viện. Ánh mắt Lâm Quân Thần rất sáng, lại vô cùng thông minh đã khiến ba Tiết chú ý và quyết định tài trợ cho anh điều kiện đi học. Cho tới năm anh ta hai mươi hai tuổi lấy được bằng tiến sĩ MBA của Harvard mới trở về nước, làm trợ lí dưới trướng của ba Tiết. Có lẽ Tiết thị phát triển đến mức này cũng một phần nhờ vào tài năng quản lí của Lâm Quân Thần. Anh đã thay ba Tiết gánh vác rất nhiều việc. Những chiến lược của anh khiến Tiết thị bước mỗi bước đều vô cùng vững trãi và đánh một dấu ấn sâu sắc trong nền kinh tế nội địa và quốc tế. Chỉ là cuối cùng Lâm Quân Thần không khác những nam chính khác. Anh sa vào lưới tình của nữ chính Đông Phương Linh. Khi Tiết thị bị các nam chính chung tay lật đổ, anh chính là người đứng ra nắm giữ Tiết thị. Hành động của Lâm Quân Thần không khác gì đánh một đòn đau lên người ba Tiết. Là một bước đệm khiến ông triệt để mất hết tất cả. Nếu lúc đó anh có một chút nhân tính đứng ra bảo vệ ba Tiết, có lẽ, gia đình cô cũng không rơi vào kết cục bi thảm chết ngay trên đường trong một vụ tai nạn giao thông vô số kẽ hở. Người vô ơn vậy, lẽ nào không đáng hận sao? Lâm Quân Thần đứng yên một chỗ nhìn bóng dáng trắng nhỏ đi xa. Anh thoáng hạ mắt xuống, cũng bước theo bước chân cô. Anh cũng không vì những thay đổi đột ngột của Tiết Lạc mà buông bỏ những nhận thức trước đây đối với cô. Trong mắt anh, cô đúng là người phụ nữ hết thuốc chữa.