Sau khi Đông Phương Linh rời đi, Tiết Lạc lười biếng nằm bẹp trên giường, nghễnh đầu nhìn những đám mây bay ngang qua cửa sổ, trong đầu trôi nổi một vài đoạn thoại nguyên tác. Nội dung của cuốn tiểu thuyết thịt văn kia đến tận lúc này cô vẫn còn nhớ khá rõ ràng, vì trước đây vẫn dây dứt và lo sợ những chuyện trong nguyên tác sẽ trở thành sự thật. Chỉ là lúc này, cô bắt đầu muốn tìm quên. Cô biết, cả đời này mình đừng mong có được cơ hội trở về thế giới thực, cô chỉ có thể ở lại chỗ này đến khi hơi thở tàn lụi. Thực sự thì, nếu là trước đây, cô nhất định có chút không đành, vì lo sợ sẽ bị táng mạng dưới tay các nam chính và nữ chính mưu mô, có điều bây giờ cô không muốn rời đi nữa. Mặc dù có chút luyến tiếc cô bạn thân ở hiện đại, nhưng ở đây cô có một gia đình, có người cô yêu, còn có những người sẵn sàng vì cô trả giá. Không phải cô tham lam, nhưng nói không bị bọn bọ làm cho dao động thì chỉ là giả dối. Trái tim con người làm bằng da bằng thịt chứ nào phải sắt đá vô tri. Những người không ngại an nguy tìm kiếm cô, có người vì lo cô bị thương mà chắn trước họng súng thì cô có thể ngồi yên đứng nhìn được sao? Tình cảm cô đối với họ, cô không rõ, đó hẳn là không phải tình yêu, nhưng cũng không phải là vô cảm, càng không còn chán ghét như lúc ban đầu. Tiết Lạc cũng biết, con đường này, một khi cô đi trật đường ray thì rất có thể sẽ không thể nào quay đầu lại được... "Lạc Lạc, em đang suy nghĩ cái gì?" Thẩm Dật Phàm từ bên ngoài đẩy cửa vào, nhìn thấy Tiết Lạc đang ngơ ngác nhìn ra ngoài, khóe môi không khỏi hiện lên nụ cười yêu chiều, cẩn thận khóa cửa, rồi vô thanh vô thức lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, ghé sát vào vành tai thầm thì. "A!" Tiết Lạc bị sự xuất hiện cùng động chạm bất ngờ dọa cho giật mình. Giật người ngồi thẳng dậy thì thấy Thẩm Dật Phàm đang mặc blouse trắng, trên sống mũi vắt ngang qua một chiếc kính không độ, nhìn qua thật là tuấn tú tri thức. Anh lúc này nhìn cô rất dịu dàng, thấy cô ngây người liền vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc vào gò má mềm mại của cô. "Em thật là giỏi đó. Nhất định ở lại bệnh viện rồi tự nhiên ngất xỉu. Có biết là đã dọa bọn anh sợ đến mức nào hay không?" Thẩm Dật Phàm cũng không có ý trách cô, chỉ muốn đùa cô một chút mà thôi. Nhưng lại thấy Tiết Lạc ngây người ra, khóe môi không khỏi cong lên, ôm cô ngã xuống giường, yêu thương hôn nhẹ lên gò má mềm mại. Tiết Lạc bị Thẩm Dật Phàm ăn đậu hủ hơi nhăn mũi, cô nắm lấy bàn tay anh, lấy thế xoay người lại, đối diện với anh, cẩn thận hỏi. "Hôm ấy xảy ra chuyện gì vậy? Em không nhớ gì cả! Chỉ nhớ mình đưa Âu Thần Dương vào bệnh viện thành phố. Xong rồi..." "Xong rồi sao? Xong rồi em trực tiếp ngất xỉu, làm anh và những người kia sợ hãi gần chết. Em nằm viện hồi sức một đêm thì chú Tiết đến đưa em đi. Chuyện của em chú Tiết đã biết, nhưng mẹ em chưa biết, vậy nên em phải cẩn thận đó!" Thẩm Dật Phàm xoa xoa đầu cô, cẩn thận dặn dò. Tiết Lạc đỏ mặt gật nhẹ đầu. Cô cũng đoán trước là họ sẽ không nói cho mẹ cô biết. Bà là người rất nhạy cảm, nhất định sẽ lo lắng đến chết, dù bây giờ cô đã rất an toàn. "À, còn chuyện này nữa... Sau khi em ngất xỉu không lâu thì Đông Phương Nguyệt Minh tỉnh lại. Bà ấy không vào thăm em, nhưng có nhờ anh chuyển lời xin lỗi cho em. Bà ấy nói bà ấy muốn cùng Đông Phương Linh rời đi, ân oán cả đời đều là bà ấy sai, sau này nếu có cơ hội nhất định chuộc tội với mẹ của em và em. Anh thấy cũng không giống giả dối!" "Điều này em biết rồi! Đông Phương Linh vừa đến đây. Lời cô ấy nói cũng tương tự như vậy!" Tiết Lạc gật nhẹ đầu, trong lòng cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm. Cô không phải thánh nhân, dù cho Đông Phương Nguyệt Minh có thật sự hối hận, muốn cô yêu thích bà ta cũng khó, chỉ là nếu nói hận thì hẳn là không. Chẳng cần tính đến họ là có một ít quan hệ họ hàng, chỉ nói đến bà ấy dù quá đáng, nhưng cũng chỉ là người bị lợi dụng đáng thương. Bà ấy từng ngốc nghếch một thời, xem như chuyện lần này là một cơ hội để bà ấy trả giá. Hơn nữa, cô thật lòng muốn cảm ơn bà ấy, vì bà ấy đã cho cô thấy được rất nhiều khúc mắc mà trong tiểu thuyết không giải thích được. Giống như Tần Quân xuất hiện và dã tâm của ông ta khiến cô suy nghĩ thật nhiều, nguyên tác có nói Lâm Quân Thần là người chiếm giữ công ty sau cùng, nhưng trước đó cũng xảy ra một trận bạo động, anh ta một mình lèo lái, vất vả lắm mới có thể ổn định được công ty. Xem ra, thế lực đứng sau lưng kia chính là Tần Quân, còn Lâm Quân Thần lại buộc phải tiếp nhận công ty... Hơn nữa, cô có một loại cảm giác, dường như giữa ba cô và anh ta có một mối liên hệ nào đó, vì ông cực kỳ tin tưởng người này, vượt quá chuẩn mực ông chủ và trợ lý... Bí ẩn đằng sau là gì đây? "Em đang suy nghĩ cái gì vậy?" Thẩm Dật Phàm lại lên tiếng. Anh không thể nói mỗ mèo hoang của mình khi suy nghĩ mông lung thật sự rất hấp dẫn đúng không. Đôi mắt đó, làn môi đó... Thật sự là muốn hại chết người... Mà thời thế bây giờ thật sự không thích hợp làm việc quan trọng đó. Vậy nên, dù vô cùng luyến tiếc, nhưng anh vẫn phải khiến cho cô tỉnh táo lại. Tiết Lạc đang suy nghĩ bị Thẩm Dật Phàm gọi liền hồi thần lại. Chỉ là cô không nói rõ ra, mà chuyển sang một chuyện khác, vừa lúc nhớ đến Tần Quân, liền hỏi. "Tần Quân, ông ta thế nào rồi!" "Tần Quân đã bị thương ở chân, lúc đó lửa cháy mạnh vậy, ông ta sợ là đã táng thân bên trong đó rồi. " Thẩm Dật Phàm biết cô lo lắng, liền nói mọi chuyện cho cô nghe. Tiết Lạc nghe xong hơi an tâm gật đầu. Xem ra cuối cùng cũng có thể thở phào rồi!