Tiết Lạc không ngờ Đông Phương Nguyệt Minh lại kích động như vậy. Hay tay cô bị trói chặt căn bản không thể tránh ra được. Cô cảm giác cổ họng mình bị siết đặc biệt đau đớn, giác quan bắt đầu không kiềm chế được nữa, chỉ nghe loáng thoáng bên tai tiếng cười điên cuồng của Đông Phương Nguyệt Minh và tiếng hét lớn lo lắng sợ hãi của Âu Thần Dương. Tiết Lạc hé môi thở dốc một cách khó khăn. Cô mơ màng nghĩ đến những lời bà ta vừa nói. Trước khi bị bóp cổ chết đi nghe đươc chân tướng thật sự, nói lạc quan một chút thì có thể xem như an ủi. Tiết Lạc nghĩ như vậy, cô mím chặt môi nhìn Đông Phương Nguyệt Minh chằm chằm. cô không tài nào ngờ được rằng Đông Phương Linh kỳ thực không phải là con gái của ba Tiết. Nói như vậy chuyện ba Tiết phản bội mẹ Tiết căn bản chưa hề có ư? Sự thật này dù thật sự khiến cô vui vẻ thì cũng có chút không kịp tiếp nhận mà! Tiết Lạc lúc này chợt nhiên nghĩ đến kết thúc truyện nguyên tác ban đầu, những bí mật này chưa từng một lần được hé lộ ra. Tiết Lạc nguyên tác chân chính căn bản là không cứu chữa nổi. Một cuộc đời của cô ấy nói cho cùng cũng có một chút đáng thương. Rõ ràng là từng thần tượng ba của mình như vậy, nhưng chỉ vì thất vọng vì ba phản bội mẹ mà gây ra quá nhiều chuyện đáng tiếc. Không những đưa câu chuyện vào đoạn đường bế tắc không chết không ngừng mà còn kéo theo hậu quả liên đới gây ảnh hưởng đến ba mẹ và rất nhiều người khác. Nghĩ đến đây cô lại không khỏi có chút thương cảm dành cho Tiết lạc nguyên tác. Hơn nữa còn có một chút cảm thán cho thân phận của mình. Sự thậ là từ khi mới đọc tiểu thuyết lần đầu cô đã có ấn tượng rất lớn với nội dung truyện, mặc dù ai cũng thấy nữ phụ thật dâm ô vô sỉ, nhưng trong mắt của cô thì cô ấy khá thuần khiết. Nếu thật sự dâm ô vô sỉ như lời của người ta nói thì làm sao có thể kiên trì giữ vững lần đầu tiên, để mãi đến khi cô xuyên qua, trong lúc say rượu mới trao cho Âu Thần Dương đâu? Tiết Lạc nguyên tác làm nhiều đến vậy nói cho cùng cũng chỉ vì tranh giành với Đông Phương Linh mà thôi. Chỉ tiếc rằng, mãi cho đến cuối đời cô ấy cũng không tìm được chân tướng thật, mà còn chết một cách đáng thương. Đi đến bước đường này, cô cuối cùng cũng hiểu được rằng cô vì sao đến thế giới này, phải chăng chính là vì thay thế nguyên tác tìm ra nguyên nhân chân chính. Có lẽ nếu bây giờ nguyên tác còn có chút hồn phách nào dư lại trên thế gian này, có lẽ cô ấy cũng được ra đi một cách thanh thản. Và cô hẳn cũng ra đi thanh thản. Chỉ là, có chút tiếc nuối... Cô không thuộc về thế giới này... Nhưng thời gian qua sống ở đây, cô đã bắt đầu chấp nhận cuộc sống này, tự tin hòa mình vào nó. Bà ngoại, ba. Me,... còn có hai người vẫn luôn chờ đợi cô nữa. Vừa xác định quan hệ không lâu nhưng lại phải ra đi thế này, không phải quá đáng tiếc rồi sao? “ Không! Tạm thời chưa thể giết cô được!” Giữa lúc Tiết Lạc gần buông tay sự sống này, thì bàn tay bóp chặt trên cổ cô lại thả ra. Tiết Lạc nghe thấy tiếng bước chân lùi về sau và tiếng thở phào của người đàn ông bên cạnh, trong lòng vừa thấy may mắn, nhưng cũng có một chút xót xa. Chỉ là lúc này cô không có nhiều thời gian quan tâm đến chuyện này cho lắm, mà phải cúi đầu tham lam hít thở không khí, xoa dịu đi cơn đau đớn lúc nãy. Vừa rồi cô thật quá sơ xuất, để bà ta tức giận muốn hủy diệt mình, lần này tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra nữa. Tiết Lạc đưa ra kết luận rất nhanh trong đầu. Mặc dù vừa rồi cô có chút rối loạn, nhưng thực tế lại không biểu hiện quá nhiều. Sau phút giây cận kề sinh tử qua đi, vẻ mặt cô rất nhanh đã trở về trạng thái bình tĩnh vốn có, lạnh nhạt hỏi. “ Bà cho tôi biết sự thật này không phải là vì muốn tôi đem sinh mạng ra làm thành cái giá đó chứ?” “ Kỳ thực cô rất thông minh! Đúng là giá trị như thế đó. Chẳng qua dù đúng thì vẫn còn thiếu. Tôi không những muốn cô lấy mạng trả giá, mà còn muốn lấy mạng của cô trước mắt hai người kia. Không phải họ yêu thương nhất là cô sao? Tôi chính là muốn họ vô cùng đau khổ trước cái giá này!” Đông Phương Nguyệt Minh cười khiến cho sống lưng Tiết Lạc có chút lạnh, cô trừng mắt nhìn bà ta. “ Bà có phải quá biến thái rồi hay không?” “ Biến thái? Biến thái như vậy so với những năm qua của tôi thì đáng là gì? Người ngoài không phải nói Đông Phương gia chủ yêu thương nhất chúng tôi sao? Các người còn không biết những năm qua ông ta cố ý làm những gì cho Đông Phương Minh Nguyệt. Năm đó ông ta cũng biết rõ tôi yêu thương ai, cuối cùng lại vẫn toàn vẹn cho các người, an ủi tôi ngoai trừ tiền ra thì chỉ còn có tiền, tôi không hận sao? Tôi thật hận số phận của mình. Ông ta yêu thương kỳ thực là mẹ tôi, mẹ tôi từng vì ông ta trả giá cái gì, nhưng ông ta cũng không thể nào vì chúng tôi mà xây dựng một mái nhà hoàn mỹ. Ông ta thật có đôi mắt tốt, nhìn ra được mẹ của cô nội tâm lương thiện nên sớm ngày thành toàn để bọn họ lấy nhau. Ông ta không muốn thiên vị bất kỳ ai, nhưng lại làm tôi vô cùng bất mãn. Tôi đã nhịn đủ lắm rồi, lần này, tôi sẽ đem ân oán ba đời trút hết, không còn muốn tiếp tục sống trong loại phú quý giả tạo này nữa!” Đông Phương Nguyệt Minh vô cùng kích động. Tiết Lạc thì hơi nheo mắt, thật không nghĩ Đông Phương lão gia kia thực tế không tệ lắm. Bên ngoài công khai bảo bọc hai mẹ con Đông Phương Linh nhưng kỳ thực đối với mẹ của cô không kém. Trước đây cô còn nghĩ không biết tại sao ba mẹ cô đồng ý nuôi con không cùng huyết thống với mình, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy hẳn là có nguyên nhân từ Đông Phương lão gia. Ông từ sớm đã nhìn ra được cái tâm của Đông Phương Nguyệt Minh nên muốn dùng cách này để nuôi dưỡng Đông Phương Linh thật tốt. Chỉ trách đời trước Đông Phương Linh sớm đã bị mẹ cô ta tẩy não. Kiếp này mọi thứ lại dổi khác rồi. “ Thật ra vốn không phải người khác thiên vị mà là do cái bà muốn không có điểm dừng mà thôi! Phải không?” “ Cũng đúng lắm. Những gì tôi không có khả năng giành được thì người khác đừng mong dễ dàng hưởng thụ!” Đông Phương Nguyệt Minh cay nghiệt nói. Bà ta nhấc điện thoại bấm số, dường như muốn liên hệ với ai đó, nhưng kết nối có vẻ không thông khiến gương mặt bà ta càng trở nên vặn vẹo khó coi. Sau mấy lần đều không có người nhấc máy, bà ta quả quyết quăng điện thoại, hung ác nhìn Tiết lạc. “ Tại sao bọn họ lại không nghe máy? Không phải bỏ mặc cô sống chết không lo chứ?”