Tiết Lạc mơ màng tỉnh lại. Cô thấy cả người mình đều đau nhức, uể oải, dường như là tác dụng của thuốc gây mê vẫn còn chưa mất đi hoàn toàn. Tiết Lạc khẽ cựa mình, phát hiện tay cùng chân mình đã bị trói, không cần nghĩ cũng biết tình cảnh của mình hiện tại đang vô cùng tệ hại. Cô bị bắt cóc rồi... Nhưng kẻ bắt cóc là ai đây, và mục đích của họ rốt cuộc là cái gì? " Đừng cử động, Lạc Lạc!" Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, tuy lẫn trong đó còn có chút mệt mỏi và đè nén làm giọng nói khàn đi, nhưng Tiết Lạc vẫn nhận ra được, đó là giọng nói của Âu Thần Dương. Lúc này cô mới chợt nhớ ra, khi đó, người bị bắn thuốc gây mê cũng không phải chỉ có một mình mình. Âu Thần Dương là do mình liên lụy vào ư? Tiết Lạc cảm thấy thật đau đầu, thêm vào đó là cảm giác có lỗi với Âu Thần Dương. Cô yên lặng, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Vì mắt bị bịt kín bằng băng keo, nên thính giác cùng khứu giác lúc này đặc biệt linh mẫn. Cô đoán đây là một nhà hoang, bởi lẽ cô nghe được tiếng gió đùa lá rì rào bên ngoài, chứng tỏ là vị trí tương đối vắng vẻ, xung quanh lại có mùi ẩm mốc cùng cảm giác bụi bẩn bám vào nhớp nháp khó chịu vô cùng. " Lạc Lạc, em có sao không?" Âu Thần Dương cũng bị trói, may mà bọn bắt cóc không có ý định trói gô tay hai người lại với nhau, nên hoạt động của anh khá dễ chịu. Lúc này, anh đặc biệt dựa theo cảm giác của mình, đến gần chỗ Lạc Lạc, quan tâm hỏi cô. Có trời mới biết được, khi anh tỉnh dậy từ trong cơn mê, người đầu tiên anh nghĩ đến chính là Tiết Lạc, thật sợ cô xảy ra chuyện gì đó... Anh sẽ thật đau lòng. Tiết Lạc mím môi, cô phát hiện Âu Thần Dương đã đến ngay bên cạnh mình, trên người anh có một mùi hương chanh thanh mát dịu, ngay cả trong không gian chật chội ẩm mốc này cũng không hề bị mất đi, trái lại còn xoa dịu mùi mốc nồng nặc, khiến cô theo bản năng có xu hướng dựa vào, nhỏ giọng trả lời. " Tôi không sao, xin lỗi đã liên lụy anh!" Âu Thần Dương không nói gì, nhưng không ai biết rằng, từ lúc Tiết Lạc trả lời anh, anh đã vui mừng đến mức nào. Đã quá lâu rồi không nghe được giọng nói của cô, đêm nào cũng mơ, đêm nào cũng nhớ muốn phát bệnh... Đến giờ, giọng nói của cô lại tồn tại chân thực như vậy, sao anh có thể không vui sướng được chứ? Âu Thần Dương không hề trách Tiết Lạc. Sau khi có tin tức Tiết Lạc về nước, anh đã bắt đầu trực dưới cổng nhà cô, hi vọng được nhìn thấy cô dù chỉ là từ đằng xa cũng thỏa mãn. Cũng vì thế khi anh phát hiện ngoài anh còn có một người khác theo dõi cô thì tâm tình rất phức tạp, anh cảm nhận được đó là thế lực thù địch, muốn tổn thương cô. Chẳng qua là, anh còn chưa kịp thông báo cho cô thì cuộc rượt đuổi đã bắt đầu. Chính anh cũng vội vàng theo sát phía sau, không có thời gian điều người của mình đến bảo vệ. Bây giờ nên làm gì để thoát ra đây? Âu Thần Dương cực lực suy ngẫm. Vì bị trói chặt hai tay hai chân, còn bị bịt mắt, nên anh không biết xung quanh có cái gì có thể cắt dây trói được hay không. Mà ở yên chờ chết, lại không phải là phong cách của anh. Phải làm sao bây giờ? Âu Thần Dương hơi cử động, cố thử dịch người qua các hướng để tìm kiếm gì đó cắt bỏ dây trói, nhưng đúng lúc này anh bị Tiết Lạc kéo lấy, còn chưa kịp hiểu gì đã nghe cô nói. " Đừng cử động, có người đến!" Âu Thần Dương nghe nói cũng nghiêng tai ra ngoài lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ đang đến gần, chứng tỏ người này có thân thủ không tệ chút nào. Trong lòng lập tức lo lắng dâng cao, thân thể theo bản năng nghiêng tới, tạo thành tư thế thủ vệ Tiết Lạc. Lạc Lạc, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ bảo vệ em.....