Dọc đường đi đến sương phòng nghỉ ngơi, Từ Man hít sâu mấy hơi, liền cảm thấy trọc khí trong phổi loáng cái đã bị bài xuất ra hết, ngay cả tinh thần cũng tốt lên không ít, thật không biết những thứ hương phấn cổ đại đó có gì tốt, cần gì phải trây trét lên người nhiều như vậy, không sợ bị trúng độc chì sao. Như mẫu thân chỉ thích thoa một ít nước hoa hoặc tinh dầu linh tinh, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái nhiều hơn. Vòng qua hành lang gấp khúc, Từ Man chớp chớp mắt nhìn về phía ngoài hành lang, cây cối xanh um tươi tốt, sặc sỡ đủ loại hoa, tuy Từ Man không thể nói rõ tên mỗi loại, nhưng nhìn cũng thích. Hơi ngửa đầu, Từ Man nhìn lên nóc cột trụ, hoa văn tường vân được tô xanh kia, không biết vì sao lại khiến nàng gợi nhớ đến giấc mơ đêm qua, mặc dù Từ Man biết rõ những đoạn trong sách kia xảy ra trong phủ quận chúa mà Hoàng đế ngự ban, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Thì ra, Gia Cát Sơ Thanh sống tại một nơi như vậy. “Ai nha, vào nhanh một chút, đang vào hè, thời tiết càng ngày càng nóng.” Đứng tại cửa là tỳ nữ bên người của Đại trưởng công chúa – Xuân Nha, nàng sớm đã theo Vương ma ma đến đây thu dọn phòng, vì nàng đi theo Đại trưởng công chúa lâu nhất, nên cũng là người hiểu tâm tư công chúa nhất. “Đúng vậy, sợ là qua hạ chí* liền càng nóng hơn.” Niên ma ma ôm Từ Man vào phòng, quả thật so với bên ngoài mát mẻ hơn. * Tiết hạ chí: theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí khởi đầu từ điểm giữa của mùa hè, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch. Xuân Nha bưng nước vào, đút cho Từ Man một ít, lại phân phó một tiểu nha hoàn bên cạnh chuẩn bị một ít bánh đậu hà lan* để một lát cho Từ Man ăn. * Bánh đậu hà lan Niên thị sửa sang lại quần áo cho Từ Man, đặt nàng lên một chiếc ghế dựa, lại nhìn thấy một tiểu nha hoàn lạ mắt, liền hỏi Xuân Nha: “Người của phủ chúng ta hả?” Xuân Nha gật gật đầu, cười nói: “Là mới tới, họ hàng của Thẩm gia ở nhị môn, chủ mẫu nương nương đặt tên cho nàng là Xuân Duẩn.” “À, là đến đảm đương chức vị trống của ngươi a?” Niên thị vỗ tay một cái, ái muội cười nói. Mặt Xuân Nha có chút đỏ, nhưng vẫn hào phóng đáp: “Còn không phải sao, hôm nay ta dẫn nàng theo, chỉ đợi đến cuối năm nàng có được chút công dụng, cũng may là một đứa hiểu chuyện, học hành cũng mau.” “Hầy, một khi đã như vậy, ngươi cũng buông bỏ công chuyện trong tay đi, chủ mẫu nương nương đã làm mai cho ngươi, lại còn chuẩn bị đồ cưới thật dày cho ngươi nữa.” Niên ma ma cũng mừng thay cho nàng, dù sao cũng đều là đầy tớ trong nhà, đính thân qua lại, mọi ngày gặp nhau cũng thường xuyên hơn. Nói đến đồ cưới, Xuân Nha mới đỏ chín mặt, ngại ngùng một hồi mới lí nhí nói: “Dù sao cũng chưa đến lúc, với cả chờ sau khi ta thành thân rồi, còn muốn trở về làm quản sự nương tử, chủ mẫu nương nương đã đồng ý rồi.” Niên ma ma cười lớn, vỗ vai Xuân Nha, lắc đầu nói: “Ngươi nha đầu này, còn muốn trở về làm quản sự nương tử, chồng tương lai của ngươi, có thể nói là qua năm được đi ra cửa hàng bên ngoài làm chưởng quầy, e là ngươi không về phủ được rồi, ở bên ngoài an phận làm vợ chưởng quầy đi!” Xuân Nha trừng đôi mắt tròn, cũng bất chấp xấu hổ, giương cổ nói: “Không thể được, nếu quản sự không có vị trí của ta, ta đến làm ma ma của quận chúa.” Niên thị cố ý trừng mặt hù, ôm lấy A Man, cánh tay nắm thật chặt nói: “Ta vậy mà là nhũ mẫu của quận chúa đó, ngươi a, vẫn nên đi ra ngoài làm chủ mẫu đi.” Mắt thấy Niên thị ôm Từ Man vào buồng trong, Xuân Nha phồng má, lớn tiếng nói: “Ta không giành với ngươi là được chứ gì? Chờ chủ mẫu nương nương lại có một vị tiểu chủ tử, ta liền xin vào làm ma ma.” Từ Man nằm trong lòng nhũ mẫu, không khỏi kinh ngạc, trông bộ dáng của Xuân Nha, không hơn 16 – 17 tuổi là mấy, cư nhiên lại sắp gả ra ngoài, lại nghĩ đến Hồng Thược Hồng Quế bên cạnh mình, nói vậy cũng không thể giữ được bao nhiêu năm nữa rồi. Vào buồng trong, ngồi trên giường mềm, Từ Man ăn bánh đậu hà lan, cảm giác mệt mỏi vì không khí hỗn loạn vừa rồi thoáng chốc bị đánh tan hơn phân nửa, chỉ nhìn mấy trái anh đào đỏ bóng bẩy trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, miệng đã thấy chua chua. “Lập hạ thường tam tiên*, quận chúa nếm thử đi.” Niên thị nhìn vẻ mặt thèm thuồng của Từ Man, có chút buồn cười ngắt một quả bỏ vào miệng Từ Man, còn dặn dò: “Phải nhớ nhổ hột ra nha.” (*lập hạ thường tam tiên: là một loại tập tục của dân gian TQ, tức là vào mùa hạ thường sẽ nếm thử 3 món ăn đầu mùa (tam tiên). Nếu nói cụ thể những món đầu mùa nào thì tùy thuộc vào từng địa phương. Nhưng bình thường có thể chia làm 3 loại: Địa tam tiên (đậu tằm, rau dền, dưa chuột), Thụ tam tiên (quả anh đào, quả sơn tra, quả hạnh), và Thủy tam tiên (ốc biển, cá nóc, cá chim)) Từ Man cắn lớp vỏ thơm mềm mọng nước kia, một dòng nước chua chua ngọt ngọt trào ra, làm cho nàng nuốt nước miếng, thoăn thoắt nhai vài cái phun hột ra, còn chưa kịp nuốt, đã nhìn chằm chằm số anh đào còn lại trên mâm. Niên ma ma thấy nàng thích, lại biết nhả hạt ra, bèn đưa mâm trái cây tới, để nàng thuận tiện với tay. Từ Man thích thú ăn, càng ăn càng thấy ngọt, chỉ chốc lát sau liền ăn non nửa mâm, khiến Niên ma ma sợ tới mức thu mâm lại, không dám cho nàng ăn thêm nữa. Từ Man làm nũng vòi, lại nghe ngoài cửa truyền đến giọng các ca ca, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy hai vị ca ca sinh đôi và đường huynh nhà thúc thúc, và cả một vị ở phía sau, nàng tạm thời không muốn gặp. “Làm sao vậy? Vừa mới vào cửa đã nghe thấy muội mệt mỏi rồi.” Nhị ca đặt mông ngồi xuống cạnh Từ Man, xoa đầu nàng cười nói. Từ Man bĩu môi, thoáng liếc nhìn mâm anh đào kia, không lên tiếng trả lời. Gia Cát Sơ Thanh đứng sau cặp anh em sinh đôi, nhìn Từ Man, lại sợ nàng tức giận, nhưng lại là người duy nhất ở đây nhận thấy được ánh mắt liếc trộm anh đào của Từ Man. “Vừa nghe a nương nói, thân mình muội không thoải mái, bây giờ khá hơn chưa?” Đại ca Từ Hải Sinh quan tâm hỏi. Từ Man liếm liếm cánh môi còn mang theo vị ngọt, tựa vào trong lòng Từ Hải Thiên, thành thật nói: “Khá hơn rồi, mới nãy một đám người thật thối.” “Phụt.” Mấy đứa trẻ đều bị lời nói của Từ Man chọc cho bật cười, lời này thật sự, bọn họ khó mà nói lại. Bọn chúng lại nói chuyện một hồi, con trai thì khẳng định không chịu ở yên trong phòng rồi, bọn chúng liền nhao nhao rủ nhau ra ngoài chơi đùa, Niên ma ma là nhũ mẫu bên cạnh quận chúa, ngày thường cũng hiểu biết hai vị tiểu lang, cho nên thực tự nhiên dặn dò vài câu, dù sao khí trời cũng dần trở nóng, ngộ nhỡ say nắng sẽ không hay lắm. Nhân lúc Niên ma ma nói chuyện, Gia Cát Sơ Thanh nhanh tay chộp một cái, sau đó tại lúc mọi người đứng dậy rời đi, Niên ma ma ra đưa tiễn, loáng một cái từ trong tay áo xuất ra một gói đồ nhét vào tay Từ Man. Từ Man bị giật mình, còn chưa phản ứng kịp, mọi người đã đi ra ngoài, Từ Man sờ sờ gói nhỏ trong tay, bèn len lén cúi đầu nhìn, cư nhiên là một mảnh khăn tay, mà bên trong gói vài trái anh đào, tuy không nhiều lắm, nhưng được giấu rất kín. Từ Man giấu gói anh đào sau tấm đệm lót giường, chờ Niên ma ma trở về, liền lấy cớ nói mình thấy mệt, muốn nằm nghỉ một chút, Niên ma ma đương nhiên sẽ không quấy rầy, chỉ lấy đến một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Từ Man, rồi ngồi xuống một chiếc sập nhỏ ở xa xa, lấy ra một mảnh khăn tay, ngồi thêu. Từ Man nghiêng người qua, vụng trộm lấy gói anh đào kia ra, nhìn hoa văn trên khăn, nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười, tên nhóc này cư nhiên lại vì nàng mà trộm đồ ở địa bàn nhà mình, chẳng lẽ thực sự đã xem mình là em gái ruột? (MTY: ờ… chắc dị (• ε •)) Từ Man lấy ra một quả anh đào bỏ vào miệng, cẩn thận cắn, mà khi hương vị chua chua ngọt ngọt kia lại tràn ra, nàng lại nhớ tới giấc mơ đêm qua, nhất thời cảm thấy có chút đắng, rồi sau đó không ăn thêm một quả nào nữa. Nghỉ một lúc, Từ Man được Đại trưởng công chúa gọi qua, bởi vì hôm nay khách khứa đến rất nhiều, Gia Cát gia không thể không mở phòng khách lớn nhất trong nhà ra, còn phải sắp xếp bàn ghế dựa theo thân phận, Đại trưởng công chúa thuộc hàng thân phận tôn quý, đương nhiên sẽ ngồi cùng bàn với Gia Cát lão phu nhân. Bất quá trước đó, Gia Cát gia đặc biệt mời Đại trưởng công chúa vào phòng trong, dù sao công chúa đến nhà, hai nhà lại là quan hệ thông gia, phải cho vãn bối đặc biệt ra bái kiến một phen. Lúc này, đại cô cô Từ thị đã chuẩn bị thỏa đáng xong, đang cùng nói chuyện với lão phu nhân, mà con dâu thứ hai của Gia Cát lão phu nhân – Lỗ thị, ngồi cạnh Đại trưởng công chúa, vẻ mặt đều đầy ý cười. Từ Man dẫn đầu Niên ma ma cùng Xuân Nha đi vào, thấy mẫu thân bèn đi qua, nàng có chút tò mò nhìn qua Lỗ thị, bởi vì vị này ở trong sách thật sự là một nhân vật không nổi bật mấy, tuy nói chị ruột của Lỗ thị là đương kim Hoàng hậu, mà phu quân của Lỗ thị cũng là sủng thần của hoàng thượng, nhưng bởi vì vợ chồng Lỗ thị chỉ sinh được ba đứa con gái, nên không được Gia Cát lão phu nhân ưa thích lắm, hơn nữa nhị lang của nhà Gia Cát này lại có qua hệ vô cùng tốt với phò mã (cha Từ Man), cho nên dựa trên tình tiết cơ bản, đã bị làm mờ đi, đợi đến kiếp trọng sinh kia, càng vì chuyện nữ chính trong sách quật khởi, mà bị định nghĩa thành nhân vật phản diện, sau bị đưa đi đến nơi khác. Thật ra Lỗ thị cũng là một người nóng nảy, kể từ khi biết lão phu nhân không chào đón đám con gái của mình, cho nên trừ bỏ ngày lễ ngày tết, căn bản sẽ không dẫn con gái về Gia Cát gia, đây cũng là chân tướng vì sao Cát Sơ Thanh xem như không có muội muội, bởi vì căn bản là không thấy được mặt. Đương nhiên, nhà thúc thúc Gia Cát còn có một nhân vật đặc biệt khiến Từ Man nhớ kỹ, chính là người bạn khuê mật vô cùng thân thiết với Từ Man – Gia Cát nhị cô nương – Gia Cát Mỹ Yên. Đó là người duy nhất mà ngay cả vầng sáng của nữ chính không thể “cảm hóa” được, một vai nữ phụ trong sách cũng giống như Từ Man vậy. Từ Man nhìn chung quanh, quả nhiên, trừ bỏ cô nương Từ gia, không có các cô nương khác ở đây, hơn nữa hẳn là vì sợ Đại trưởng công chúa mất tự nhiên, nên Hoàng Tú Oánh cũng không có ở đây. “Lại đây, cho mợ nhìn một cái nào.” Đại trưởng công chúa ôn hòa nhìn vài đứa bé trước mặt, ngoắc tay gọi. Đại cô cô cũng không còn lạnh băng như trước đây, ngược lại lộ ra vài phần ý cười, dắt hai đứa bé trai đi tới, giới thiệu: “Lúc trước đã gặp qua, nhưng e là quận chúa chưa gặp con trai lớn nhà chúng ta.” Đại trưởng công chúa đương nhiên sẽ không lãnh đạm, cũng kéo Từ Man qua, bảo nàng chào Sơ Liêm biểu ca, sau đó là Gia Cát Sơ Thanh đã gặp qua, đương nhiên cũng chào hỏi. Từ gia tiểu thẩm cũng nhân cơ hội này gọi thứ nữ Từ Thiền tới, mọi người xem như ra mắt nhau. Đám con trai thì càng không cần phải nói, ngay lúc Từ Man nghỉ ngơi đã sớm rủ nhau đi chơi, xưng huynh gọi đệ rồi. Thế là, không khí trở nên hoàn toàn hòa hợp, khiến cho Gia Cát lão phu nhân cau mày nhìn đại cô cô thêm vài lần, sau nghĩ tới đứa cháu trai nhà mình là được Đại trưởng công chúa giúp đỡ cứu trở về, bèn nuốt xuống cơn tức này, không nói gì cả. “Hôm nay Đại trưởng công chúa hạ cố quang lâm, lão phu nhân nhà chúng nô tỳ vậy mà mừng như điên, nói là lúc trước chưa từng gặp qua quận chúa, hôm nay coi như là nhận biết được một chút.” Một đại nha hoàn đứng sau lưng lão phu nhân đột nhiên lên tiếng, khiến tầm mắt của mọi người đều thu tới. Từ Man nghi hoặc nhìn cô nương dung mạo không tệ kia, nghĩ bụng, có thể được làm một đại nha hoàn bên người Gia Cát lão phu nhân, sợ là cũng có vài phần thủ đoạn, nhưng nàng ta lên tiếng vượt qua gia chủ, có vẻ không hiểu chuyện lắm. Quả nhiên, Gia Cát lão phu nhân không vui lườm nha hoàn kia, nhưng vì sĩ diện, nâng chung trà lên nhấp một ngụm. Chỉ tiếc, cũng không biết nha hoàn kia hôm nay bị làm sao, không thèm để tâm đến cái liếc mắt của lão phu nhân, lại từ trong tay áo xuất ra một chiếc hộp gỗ đàn hương, cười đến tươi rói như hoa mùa hạ, nói: “Lão phu nhân chúng ta còn muốn tặng lễ gặp mặt cho quận chúa đây.” Gia Cát lão phu nhân ho khan hai tiếng, rốt cuộc không trách mắng, ngược lại lấp liếm nói: “Đúng vậy, đúng vậy, vừa gặp quận chúa đúng là một đứa bé đáng yêu động lòng người, đây chỉ là một chút tâm ý của thần phụ, còn mong trăm ngàn lần đừng từ chối.” Đại trưởng công chúa tuy cảm thấy hai chủ tớ họ có chút kỳ quái, nhưng nếu đã là tấm lòng của lão phu nhân, thì cũng vui lòng nhận. Nha hoàn kia cầm vật nọ, từng bước đi tới Đại trưởng công chúa, nhưng không biết vì sao, tim Từ Man bất chợt treo lên thật cao.