Cuộc Chiến Thượng Vị
Chương 23
Từ Man thực may mắn khi mình vẫn còn nhỏ, ít nhất tốc độ phát triển xương cốt nhanh hơn nhiều so với người trưởng thành, hơn nữa trong phủ thuốc thang cũng đầy đủ, ngày thường tẩm bổ cũng không ít, cho nên mặc dù Ly thái y quy định ba tháng, còn kém thời gian nửa tháng, cũng đã phát triển không sai biệt lắm, ít nhất không xuất hiện hiện tượng sưng thũng hoặc héo rút, xương cốt nối liền cũng rất ngay ngắn, không có khuynh hướng bị mọc xiêu vẹo.
Nhưng mặc dù xương đùi mọc ra rất tốt, thời gian xuống đất mỗi ngày của Từ Man vẫn bị mẫu thân khống chế chỉ trong nửa canh giờ, chỉ sợ nàng động loạn, lại làm bị thương thân thể, nhưng mà nửa canh giờ này, đối với Từ Man đã sớm thấy mình sắp mọc mốc mà nói, nhiêu đó thời gian cũng cực kỳ quý giá.
Sáng sớm hôm nay, tiểu cữu cữu trong cung đã phái thái giám tổng quản đích thân đến đây, chỉ vì thực hiện lời hứa trước đó, đợi Từ Man có thể bước xuống giường, lại đến cung, làm quen với tất cả biểu ca biểu tỷ của nhà cữu cữu, thuận tiện cũng cảm tạ tiểu cữu cữu trước đó vài ngày cố ý đặc biệt đưa tới tặng vài chậu mai đỏ và mấy thợ tỉa hoa rất có tay nghề. Bây giờ tiểu viện của nàng trồng đầy mai đỏ, tuy rằng năm nay vẫn chưa có mai để ngắm, nhưng Từ Man có thể mường tượng được, sang năm cả sân rực đỏ thì hút người cỡ nào.
“A Man, chuẩn bị xong chưa?” vì thấy nữ nhi chậm rãi bình phục mà sắc mặt Đại trưởng công chúa cũng vui mừng, hôm nay nàng mặc một thân váy quây màu tím ngang ngực, một đường đi tới, bay bay bồng bềnh, trông rất đẹp mắt.
Trả lời tất nhiên sẽ không là Từ Man, nhũ mẫu Niên thị vốn trông coi tất cả việc lặt vặt của nàng, vừa định bước lên một bước, Quan ma ma bên người nàng đã ngang ngạnh chen lên trước, khom người lấy lòng cười nói: “Hồi bẩm chủ mẫu nương nương, tất cả đều đã chuẩn bị xong ạ.”
Đại trưởng công chúa liếc nhìn Quan ma ma, mặt không chút thay đổi, chỉ hơi khẽ gật đầu, coi như đã nghe thấy, sau đó đi đến bên người nữ nhi, cầm vạt áo thêu màu kia, nhẹ giọng nói: “A Man có nhớ, hôm nay tiến cung, phải nói gì với cữu cữu nào?”
Từ Man ngoẹo đầu, ra vẻ đáng yêu nói: “Đa tạ cữu cữu đã ban thưởng ạ.”
Đại trưởng công chúa rốt cuộc cũng vừa lòng, hôn nữ nhi một cái, liền bảo Niên thị tiến lên bế vào lòng.
Hôm nay xe ngựa xuất môn là hoàng thượng đặc biệt đưa đến, so với loan giá của Đại trưởng công chúa còn xa hoa hơn, thái giám tổng quản lại chờ ở thiên sảnh, chỉ còn chờ công chúa ra lệnh một tiếng là nâng đoàn nghi thức mang theo bốn vị chủ tử tôn quý vào cung.
“Các ca ca cũng đi sao ạ?” nằm trong lòng Niên thị, Từ Man chợt nhìn thấy cặp sinh đôi ăn mặc phá lệ tinh xảo, cũng có chút kinh ngạc, nàng còn tưởng lần này chỉ có mình và mẫu thân đi.
Đại trưởng công chúa sửa sang lại mũ ngọc của hai con trai, cười nói: “Các ca ca sang năm phải vào Cung học, cữu cữu con tất nhiên muốn kiểm tra bọn chúng một chút, miễn cho sang năm làm mất mặt mũi nhà chúng ta.”
“Xùy~.” Từ Man che miệng phì cười, tránh trong đầu vai ma ma, cười vui sướng khi người gặp họa.
Trái lại, cặp sinh đôi vẻ mặt cứng ngắc, trông như có chút hối hận, đến cả hai vai cũng rũ xuống, vốn còn tưởng được vào cung chơi, ai ngờ cư nhiên còn có một cái hố thật to đang chờ.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Đại trưởng công chúa nhéo nhéo lỗ tai hai con, khóe miệng nín cười đi tới trước.
Nhưng bọn họ còn chưa đi xa mấy, đã thấy từ xa xa một ma ma thở hổn hển chạy tới.
Đại trưởng công chúa dừng chân lại, nhíu mày.
“Hồi… hồi bẩm chủ mẫu nương nương, phu nhân Lý thị của nhà đại lang Từ phủ dẫn theo hai vị cô nương lại đây, nói là, muốn tới thăm bệnh quận chúa nhà ta.” Vị ma ma kia gấp không kịp thở, nghẹn đến đỏ mặt nói.
Từ Man vừa nghe liền biết không phải là chuyện tốt gì, ngẫm lại từ lúc nàng bị thương về nhà đến giờ, trong Từ phủ, ngoại trừ nhà tam thúc có đến tặng lễ vật an ủi ra, còn lại cũng chỉ có Từ gia tổ phụ phái quản gia đến đây hỏi han một chút, về phần Từ gia tổ mẫu cùng đại bá lại càng làm như là không biết, nhìn mà khiến cho lòng người lạnh ngắt.
Quả nhiên, Đại trưởng công chúa lộ ra một tia không vui nói: “Hai vị cô nương nào?”
“Là Đại cô nương nhà đại lang và Nhị cô nương nhà tam lang ạ.” thấy sắc mặt Đại trưởng công chúa càng trở nên khó coi, ma ma không biết tên kia đầu càng cúi thấp.
Từ Man nhìn sắc mặt khó nén trào phúng của mẫu thân, có chút không hiểu.
Cũng là nhị ca nhà nàng nhanh mồm nhanh miệng giải thích nghi hoặc nói: “Chẳng qua là hai thứ nữ, sợ là bò đến đây muốn vào cung cùng chúng ta, tiện cho họ chứ sao.”
Từ Man lúc này mới giật mình, kiếp trước từng nghe nói quá giang ăn chực, không nghĩ tới kiếp này cư nhiên còn có vụ đi ké vào cung? Nhưng… nhưng mang theo hai bé gái vào cung? Sẽ không phải như nàng nghĩ chứ? Các nàng chỉ vừa mới 7,8 tuổi thôi mà.
“Đừng để ý tới họ, đưa họ vào trong phủ, hầu hạ trà bánh đi, chờ xe chúng ta đi rồi, lại nói Trần ma ma tiễn họ về.” Đại trưởng công chúa vân vê khuyên tai thủy tinh của mình, cười khẩy nói.
Từ Man nằm trong lòng Niên thị, cũng không biết phải nói gì, nàng thật sự không ngờ, hóa ra con gái nơi này đã suy nghĩ cho tương lai sớm như vậy.
Lần này mấy mẹ con Từ Man không còn bị ngăn trở nữa, thẳng đường lên loan giá, Từ
Man nhìn màn che màu vàng kim kia, thật đúng là cữu cữu ban thưởng đến, bằng không ai dám tùy tiện dùng a, lại nhìn nước trà trái cây trong xe, cho dù là ở trong phủ trưởng công chúa cũng không thường thấy, bên trong xe lại cất giấu không ít vật nhỏ dễ thương, không cần nhìn cũng biết, đều là chuẩn bị cho Từ Man chơi, có thể xem như là tri kỷ rồi.
Đương lúc Từ Man còn đang cảm thấy ấm áp vì sự chuẩn bị chu đáo của cữu cữu, thì nhị ca Từ Hải Thiên vừa ngồi xuống đã không nhịn được, đầu mày nho nhỏ chau lại một cái nói tiếp: “Sợ là tự thân đại bá mẫu không dám trắng trợn chẳng kiêng nể gì mà làm thế đâu, nhất định là tổ mẫu… đúng thật là không chịu yên ổn.”
“A Thiên, không được nói bậy.” Đại ca Từ Hải Sinh vốn luôn cẩn thận, vừa nhìn mẫu thân liền quát lớn.
Nào ngờ, mẫu thân chỉ nhướn mày lên, ngược lại nói với Từ Hải Sinh: “Lời này mặc dù không nên nói lung tung, nhưng vậy cũng không có nghĩa là chúng ta phải sợ bọn họ. A Sinh, con là trưởng tử của phủ Đại trưởng công chúa, thì càng không cần thiết phải dè dặt như vậy, tương lai con sẽ là người kế thừa tước hiệu đấy.”
“Nhưng trong sách có nói, trên đời này ‘chữ hiếu đi đầu’…” dù sao Từ Hải Sinh vẫn còn là một đứa bé, mặt ngoài ra vẻ thâm trầm, kỳ thật đáng lý ra, cái đáng nháo cũng cùng nháo, lúc tác quái thì cũng không thiếu nó, cho nên thằng bé nhất thời không nghĩ ra, liền không phục nói.
Đại trưởng công chúa lại tựa vào vách xe, khinh thường cười nói: “Con thấy mẫu thân nhún nhường bọn họ ba phần, con liền cho là mẫu thân sợ họ sao?”
Từ Hải Sinh không lên tiếng, giống như là thầm chấp nhận.
“Ngốc ạ, con thật sự đã sai càng thêm sai, mặc dù mẫu thân gả vào làm dâu nhà họ Từ, nhưng chúng ta vẫn là người của thiên gia, Từ gia bọn họ bất quá chỉ là nhà nô tài của chúng ta. Ngày thường mẫu thân hòa hòa khí khí, chẳng qua là nhìn vào mặt mũi của phụ thân con, nhưng có một số việc, nếu bọn họ đã làm quá đáng, thì chúng ta cũng không cần khách khí.” Đại trưởng công chúa khóe mắt hếch lên, phá lệ sắc bén, khí tức đường hoàng kia, lần đầu tiên làm cho Từ Man cảm nhận được, thì ra cái kiêu ngạo mà mẫu thân từng nói đến, cũng không phải chỉ là lời nói suông bên miệng, đó là một loại khí thế ngạo nghễ dung nhập vào tận xương cốt, không thể trừ tận gốc, không thể vùi lấp đi.
Từ Hải Sinh cùng Từ Hải Thiên nghiêm mặt lại, cùng chắp tay nói: “Dạ.”
Đây, cũng không phải là bình thường vui đùa nữa, mà là dạy dỗ nghiêm túc, bọn chúng đương nhiên cũng không dám khinh suất.
“Được rồi, lúc về a nương sẽ nói chuyện này với a đa các con.” Đại trưởng công chúa vỗ trán nhi tử, lại giãn mặt ra nói: “Chỉ bằng hai đứa thứ nữ, tổ mẫu con làm ăn cũng thật hồ đồ.”
Không nói đến ba người của Từ phủ bị Đại trưởng công chúa cho leo cây, mà nói đến
Từ Man một lần nữa vào cung, dĩ nhiên không còn cảm giác xa lạ như trước, mà càng ít đi cái loại cảm giác kính sợ lúc mới đến, thay vào đó là càng nhiều hơn một loại cảm giác thản nhiên hân hoan, mặc dù chỉ ở chung với tiểu cữu cữu và cữu mẫu một khoảng thời gian ngắn, nhưng bọn họ đối với nàng rất tốt, thật sự không thể xem nhẹ được.
“Tiểu cữu cữu!” bọn họ vừa mới xuống kiệu, Từ Man liền nhìn thấy một bóng dáng màu minh hoàng (vàng sáng) đứng trên bậc thang cao, nàng không nhịn được ngẩng đầu, duỗi tay vẫy vẫy gọi.
Hoàng đế trên mặt liền vui lên, cư nhiên đích thân bước xuống bậc thang, không đợi những người còn lại hành lễ, liền đón lấy Từ Man từ trong lòng Niên ma ma, cưng nựng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: “A Man có nhớ cữu cữu không?”
Từ Man đầu tiên là thoáng xấu hổ, sau đó liền bỏ luôn da mặt, hai cánh tay nhỏ vòng lên cổ Hoàng đế, thân thiết nói: “Nhớ! Nhớ đồ ăn ngon cữu cữu cho A
Man.”
Hoàng đế lập tức cười phá lên, yêu thương sờ hai má Từ Man, xoay người, cười chào: “A tỷ.”
Cặp sinh đôi không tùy ý giống như Từ Man, ngược lại quy củ chắp tay tiến lên, trăm miệng một lời nói: “Cháu thỉnh an Hoàng đế cữu cữu.”
Hoàng đế nhìn hai anh em sinh đôi giống nhau như hai giọt nước kia, hơi thầm oán nhìn về phía thân tỷ nhà mình nói: “Làm gì câu nệ như vậy, chúng ta đều là người một nhà cả.”
Nhưng Đại trưởng công chúa chỉ hài lòng nhìn hai đứa con trai, thản nhiên nói: “Con trai là phải biết chút quy củ.”
“A tỷ…” Hoàng đế cũng biết tỷ tỷ mình rất khó thay đổi, cuối cùng tất cả lời muốn nói đều biến thành một tiếng thở dài.
Từ Man vùi trong lòng cữu cữu, nhìn mẫu thân cùng ca ca, nàng tựa hồ cũng có thể lý giải vì sao quan hệ giữa cữu cữu và mẫu thân tốt như vậy, trong đó chẳng những có loại tình cảm tỷ tỷ dưỡng dục giống như mẹ ruột, còn có tình nghĩa Đại trưởng công chúa đã vì đệ đệ xả thân, cũng có sau khi tất cả ‘bụi trần lắng đọng’, Đại trưởng công chúa trở nên lãnh đạm với quyền thế, cùng với việc vĩnh viễn bảo vệ cho bờ tuyến bên đệ đệ, không thể không nói rằng, Đại trưởng công chúa vẫn luôn là một người phụ nữ thông minh, nàng hiểu được điều mình muốn, cũng hiểu được nên lấy hay bỏ, bằng không, cho dù tình cảm có thâm hậu cỡ nào cũng không chịu nổi những yêu cầu và khao khát quyền lực kia.
Giống như Từ gia dường như vĩnh viễn cũng không thể hâm nóng kia, cũng không biết phụ thân đã từng cố gắng biết bao nhiêu, đã từng thất vọng bao nhiêu, mới có thể trở nên rộng rãi và vô vị của ngày hôm nay, chỉ cần không quan tâm tới, như vậy cũng sẽ không so đo thêm làm gì.
Từ Man ngẩng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của mẫu thân, nhớ lại lời dạy dỗ các ca ca của mẫu thân lúc trên xe, lại nhớ tới một người bạn của nàng ở kiếp trước từng kết hôn có nói: vĩnh viễn đừng cự nự với mẹ chồng ở trước mặt chồng bạn, bạn phải cho chồng bạn cảm thấy, bạn luôn vì hắn mà ở trước mặt mẹ chồng chịu tủi thân, như vậy, hắn sẽ càng thêm thương bạn, bảo vệ bạn, sẽ luôn thiên vị nghiêng về phía bạn, người bạn phải sống cùng cả đời là chồng, chứ không phải mẹ chồng.
Từ Man nghĩ, mẫu thân thật sự đã lĩnh ngộ được điều này.
“Mau… mau bảo bọn nhỏ tiến vào điện, trời cũng sắp đến trưa rồi.”
Từng mùi hương thơm ngát, Từ Man vén đóa hoa hồng nhạt trên mũi lên, hơi mờ mịt nhìn lên trên, chỉ thấy gương mặt tròn tròn, cùng với ánh mắt yêu thương của cữu mẫu. Từ Man lại nhìn về phía cữu cữu cũng đang nhìn Hoàng hậu cữu mẫu, không khỏi cười thầm, cữu mẫu cũng là một người thông minh.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
17 chương
5 chương
68 chương
69 chương
913 chương