Cuộc Chiến Thượng Vị
Chương 16
Từ Man cảm thấy, mình chính là một con heo, còn là loại heo nuôi lớn để lấy thịt, bằng không sao nàng có thể nghĩ ra một cái chủ ý cùi bắp như vậy được, dù nàng giả vờ ngây thơ chỉ vào viên đá nũng nịu cũng được vậy, so với bây giờ đang nằm bẹp dí trong tẩm cung Hoàng hậu, cái chân gãy treo lên, mỗi ngày ngẩn người đếm hoa văn trên đỉnh màn che thì tốt hơn nhiều.
Kỳ thật, cho tới bây giờ Từ Man đều cho rằng, chuyện lần này là do mình may mắn, bởi vì đã biết trước là Hoàng hậu sẽ vì ngã mà sẩy thai, hơn nữa chắc chắn còn có trưởng công chúa ở đây, Từ Man mới có thể nghiêm túc đi quan sát những thứ mà ngày thường người khác không để ý.
Đối với Từ
Man vốn từng xem qua truyện cung đấu mà nói, bình thường tình huống có thể khiến cho Hoàng hậu ngã đại khái chia làm 2 loại, một loại là vật sống, một loại là vật chết. Vật sống là gì, Từ Man tạm thời chưa nhìn thấy, như vậy nàng có thể chú ý, chỉ có thể là vật chết, vì thế, viên đá cuội nguyên bản không nhìn thấy được kia, vừa vặn ở dưới ánh mặt trời, lại âm thầm lộ ra ánh sáng bóng loáng không được bình thường, lại thêm dầu trơn lấp lánh, là đã tập trung đầy đủ lý do, khiến cho Từ Man muốn đánh cược một phen. Mặc dù cũng có thể viên đá kia chỉ là bị người đi tới đi lui lâu ngày mà mài nhẵn, chứ không phải là hại người gì, thì cùng lắm là Từ Man bị mẫu thân thuyết giáo một phen, nhưng sự thật chứng minh, tính cẩn thận của Từ Man, đã có chỗ trọng dụng.
Từ Man nhắm mắt, nàng lười suy nghĩ, hiện tại vì một cú ngã kia, bên ngoài sẽ có bao nhiêu người gặp họa, trong đó lại có bao nhiêu người vô tội, bởi vì nếu hôm nay không phải nàng ngã gãy chân, sẽ là Hoàng hậu ngã mất đứa bé, thậm chí nửa đời sau nằm liệt trên giường bệnh, ngày sau nhường lại quyền thế cho Hoàng mỹ nhân, cũng mới có thể gia tốc tiến độ báo thù của nữ chính trong tương lai. Lại nói tiếp, nàng chẳng qua chỉ là một người ích kỷ thôi.
“Tỉnh cũng không gọi xi một tiếng.” Màn che được kéo ra, ngoài trời đã sáng choang, mẫu thân vẻ mặt có chút tiều tụy, hẳn là đã nhiều ngày không ngủ ngon, ban đầu đáng lẽ Từ Man được đưa đến tẩm cung của mẫu thân trước lúc chưa lấy chồng, nhưng thái y có dặn, Từ Man dù sao cũng bị gãy xương, không thể di chuyển lâu, ngược lại tẩm cung của Hoàng hậu ở gần đây càng tiện dưỡng thương, cho nên, Từ Man và mẫu thân bèn tá túc tại thiên điện của tẩm cung.
Từ Man đáng yêu chớp mắt mấy cái, nhoẻn miệng cười lộ ra đôi má lúm đồng tiền với mẫu thân, dẩu môi trên nói: “Xiiii ——.”
Đại trưởng công chúa đầu tiên là sững người, lập tức dở khóc dở cười vỗ nữ nhi một phen nói: “Nghịch ngợm!”
Từ Man cong cong mắt, có một loại cảm giác đắc ý.
Đại trưởng công chúa thở dài, trước tiên xem xét chân Từ Man, sau đó gọi hạ nhân tới, tự mình động tay rửa mặt chải đầu cho con, lúc này nàng cũng không thèm để ý đến chuyện tôn ti cao thấp, người nào việc nấy nữa.
Từ Man húp một ngụm cháo, nhíu mày, nàng hiện tại chỉ có thể ăn chút đồ ăn bổ dưỡng thanh đạm, càng đừng nói gì là thịt cá, ngay cả những món có vị hơi kích thích cũng không được ăn. Nhưng cũng may thế giới này đã có lều ấm lớn gì gì đó, mùa đông muốn ăn chút rau dưa cũng coi như là có.
“A nương, chúng ta khi nào thì về nhà?”
Đại trưởng công chúa gắp một gắp đồ ăn vào trong bát cho Từ Man, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Ở trong cung không tốt sao?”
Từ Man chu miệng, hạ thấp giọng, lí nhí nói: “Trong cung không có a đa, không có các ca ca.”
“Con đó…” Đại trưởng công chúa nhéo nhéo mũi nhỏ của con, cười nói: “Con nói như vậy, không sợ tiểu cữu cữu con đau lòng sao.”
Từ Man nuốt xuống một ngụm cháo cuối cùng, khó mà nói, lời này của mẫu thân cũng không hề giả, ông cậu Hoàng đế kia của nàng đối xử với nàng thật sự không tệ, không nói đến chuyện nàng vì Hoàng hậu mà ngã gãy chân, mà nói khối thân thể này của nàng từ nhỏ đã thân thiết với Hoàng đế, Hoàng đế quả thực đã xem cô bé này yêu thương như con gái ruột. Trong khoảng thời gian này, bởi vì nàng bị thương, long sủng quả thực có điểm càng nặng thêm, đừng nói đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp, mà ngay cả từng rương quần áo, hộp trân bảo, phỏng chừng dùng mấy năm cũng không hết. Còn chưa hết, tiểu cữu cữu mỗi lần đến đây, trông thấy dáng vẻ ủy khuất của nàng, có đôi khi thậm chí còn hốc mắt ươn ướt hỏi nàng, có phải không thích quà tiểu cữu cữu đưa đến hay không.
Có trời mới biết, người tâm tính dân đen như nàng, đôi khi vận may nhiều quá, nàng sẽ cảm thấy không thực, rủi như lỡ giảm thọ thì phải làm sao, hơn nữa nàng lại thích khổ trước sướng sau hơn, chứ không phải là sướng trước khổ sau, cho nên bất luận kiếp trước hay là kiếp này, nàng đối với cuộc sống đều đặc biệt quý trọng.
Nói đơn giản, chẳng qua là Hoàng đế tiểu cữu đối với Từ Man quá tốt, cho nên một kẻ dân đen như Từ Man thực không có tiền đồ mà sợ hãi.
“Thật sự phải nằm ở đây ba tháng sao ạ?” bây giờ mới được nửa tháng, mông nàng đã muốn mọc gai rồi.
Đại trưởng công chúa cúi đầu trầm mặc một chút, mới nói: “Hôm nay Lưu thái y đến, trước hỏi thử một chút xem.”
Hai mắt Từ Man sáng lên, như vậy xem như là mẫu thân đồng ý rồi?
Kỳ thật dựa theo ‘thương gân động cốt 100 ngày’ Từ Man không nên về phủ Đại trưởng công chúa vào lúc này, nhưng dạo gần đây, trong cung vì chuyện Từ Man bị ngã, khiến Hoàng đế giận dữ, lại liên lụy đến chuyện Hoàng hậu bị người mưu hại thiếu chút nữa sẩy thai, mặc dù đã nửa tháng trôi qua, nhưng sự tình tiến triển vẫn làm cho người ta không điều tra ra được, kết quả cuối cùng chỉ xử tử một bát tử nho nhỏ, cùng với vài cung tỳ thái giám không chút quan trọng trong cung Hoàng hậu, những nhân tố mấu chốt chân chính, không bị người phát hiện thi thể, thì cũng biến mất tăm hơi. Thấy vậy, Hoàng đế cực kỳ đau đầu, Hoàng hậu lại mỗi ngày nơm nớp lo sợ, thanh lý lại người bên cạnh, Đại trưởng công chúa cảm thấy hoàn cảnh như vậy thật sự bất lợi cho Từ Man dưỡng thương, lỡ như lại bị người ngộ thương hoặc cố ý trả thù, nàng có khóc cũng không khóc nổi.
Qua bữa trưa, Lưu thái y am hiểu nối xương đúng hẹn đến xem vết thương, sau một hồi hỏi han, Đại trưởng công chúa dứt khoát chuẩn bị giờ Tỵ ngày mai đưa con gái hồi phủ, mấy loại chuyện chướng khí mù mịt trong cung này, vẫn nên giao cho a đệ đau đầu thì hơn.
Hay tin Từ
Man muốn về phủ dưỡng thương, tiểu cữu cữu buông chính vụ trong tay, chạy tới tẩm cung của Hoàng hậu, Hoàng hậu lại được người đỡ, nước mắt lưng tròng nhìn Từ Man, hy vọng nàng thay đổi ý kiến, tiếp tục ở lại trong cung.
“A tỷ, tỷ thật muốn mang A Man hồi phủ sao?” Hoàng đế ngồi cạnh tỷ tỷ, vẻ mặt không hài lòng, tuy nói trước mặt người khác, hắn luôn luôn là hình tượng cao quý khó lường, nhưng ở trước mặt vị tỷ tỷ đã chăm sóc mình từ nhỏ tới lớn, hắn lại không che dấu được cảm xúc của mình.
Hoàng hậu đứng sau lưng Hoàng đế, mặc dù không mở miệng, nhưng ánh mắt cũng lộ vẻ không đồng ý.
“A Man đã ở trong cung nửa tháng rồi, chuyện trong phủ không người xử lý, tỷ cũng lo lắng, huống chi cha A Man xót con gái cỡ nào, các ngươi cũng biết, trong phủ còn có hai con khỉ con, không ai quản thúc, e là cũng sắp sập nhà rồi.” Buông chén trà, Đại trưởng công chúa khẽ mỉm cười, đem tất cả chuyện tình đều đẩy về mặt thân tình.
Hoàng đế nghẹn họng, trông dáng vẻ của tỷ tỷ là hiểu được việc này khó mà thay đổi, hăn cắn cắn cánh môi giống Từ Man, nhìn về phía A Man ngồi trên giường cũng trưng ra vẻ mặt cầu xin, hắn rũ con ngươi mắt xuống. Sau đó, từ trên ghế đứng lên, đi đến cạnh giường, ngồi xuống bên người Từ Man, vươn tay xoa mái đầu mềm mượt của cháu gái, ánh mắt ôn nhu nói: “A Man lần này đến đây, còn chưa gặp các biểu ca biểu tỷ đâu đó, ngay cả Tần thái mỹ nhân cũng chưa gặp được một lần, vốn dĩ Hòa Phong nương nương (dì) của con cũng thấy nhớ con đó, chỉ tiếc trước khi con tới, dì ấy đã cùng với Hòa Húc xuất ngoại ngắm cảnh rồi, chờ đến tháng sau mới về, đến lúc đó nhất định sẽ đến nhà thăm con.”
Nhìn bộ dáng luyến tiếc của hắn, trong lòng Từ Man cũng có chút khổ sở, tuy chỉ mới ở chung nửa tháng, nhưng dù sao mỗi ngày đều gặp, còn đối với nàng yêu thương như vậy, lại nhớ hắn đăng cơ từ nhỏ, một đường đi đến bây giờ, nhất định đầy cô độc và gian nguy, hiện tại chẳng những phải đối phó với đám lão thần trong triều, còn phải tranh thủ tinh thần đối phó với đám yêu ma ở hậu cung này, không khỏi mềm lòng ba phần, đưa tay giữ chặt ống tay áo Hoàng đế nói: “Con cũng không phải không đến nữa, chờ A Man khỏe rồi, nhất định còn muốn đến nơi này của tiểu cữu cữu, đến lúc đó đồ ăn ngon đồ chơi đẹp, tiểu cữu cữu phải trợ cấp cho con, lại để cho các biểu ca biểu tỷ chơi với con nữa.”
“Đệ có mong nó không vào cung? Nó cũng sẽ không chịu đâu đấy.” Đại trưởng công chúa dùng khăn tay che khóe miệng, đe nạt liếc mắt một cái.
Có lẽ bộ dáng nũng nịu lại nhìn như tùy ý của Từ Man, rất được lòng Hoàng đế, không nhịn được mà bật cười lớn, lại xoa xoa đầu Từ Man, gật gật đầu nói: “Được rồi, đến lúc đó cữu cữu sẽ kêu mấy biểu ca biểu tỷ của con ra hết, cho con lần lượt chọn, thích ai, thì chơi cùng người đó.”
Từ Man cúi đầu, khóe miệng co giật, nàng cũng không phải chán sống a, dám đi lựa chọn con nhà thiên gia.
“Thật là, ăn nói bậy bạ gì thế.” Đại trưởng công chúa ngoài miệng nói vậy, nhưng trong mắt rõ ràng không có ý trách cứ, đúng là đồng ý.
“A Man, con khỏe rồi lại đến nha, mợ ở trong cung chờ con, con muốn ăn gì, trước hết phái người vào cung báo một tiếng, mợ sẽ chuẩn bị cho con.” Hoàng hậu xem ra cũng rất luyến tiếc, sau đó vuốt bụng đùa nói: “Đáng tiếc con của mợ còn chưa thể cùng con chơi đùa, đành chờ sang năm thôi.”
“Dạ, chờ biểu đệ sinh ra, con sẽ đến thăm biểu đệ.” Từ Man ngẩng đầu lên, chân thành nói.
Hoàng hậu sửng sốt, tiếp theo vội nói: “Biết đâu là một biểu muội.”
Nhưng ai ngờ Từ Man cực kỳ cố chấp nói: “Nhất định là biểu đệ.”
Khóe mắt
Hoàng hậu chậm rãi tràn ra lệ, quay đầu che dấu dùng khăn tay chấm chấm, giọng mũi sụt sịt gật đầu nói: “Ừ, vậy như A Man nói.”
Nhìn dáng vẻ của Hoàng hậu, Đại trưởng công chúa cũng biết gần đây nàng ta chịu nhiều áp lực, đừng nói trong cung nguy cơ tứ phía này, có bao nhiêu người không muốn cho đứa bé này sinh ra, mà dù sinh ra rồi, vạn nhất nếu là một bé gái, Hoàng hậu sợ là cũng không sống dễ chịu được, tuy Hoàng hậu tuổi không lớn, nhưng qua năm sau, cũng đã hai mươi, mấy năm nay không thấy sinh đẻ gì, không riêng gì Lỗ gia, mà cả đám triều thần lòng dạ khó lường trên triều, cũng sẽ không để yên cho nàng, nỗi khổ tâm này, cũng chỉ có người trong cung mới hiểu rõ được.
“Muội yên tâm, đều nói trẻ con có thông thiên nhãn, A Man mới 3 tuổi, nói vậy chắc chắn một lời thành sấm.” Đại trưởng công chúa đưa tay đặt lên vai Hoàng hậu, nhẹ nhàng nói.
Từ Man biết
Đại trưởng công chúa nghĩ là mình nói lung tung, tùy hứng, nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, ở kiếp thứ nhất trong sách, mặc dù Hoàng hậu khó sinh mà chết, một xác hai mạng, nhưng đứa bé trong bụng nàng chính là bé trai. Nàng nghĩ cho dù nữ chính trong sách sống lại, đã thay đổi thời điểm đứa bé này đến, cũng không nhất định sẽ thay đổi giới tính của nó, vậy tại sao nàng không cho Hoàng hậu một ít hy vọng, nàng cũng thật lòng hy vọng Hoàng hậu có thể sinh hạ đích tử, như vậy, lợi thế của Hoàng mỹ nhân sẽ tương đối giảm bớt, áp lực của Hoàng đế cữu cữu cũng đồng dạng được giảm bớt.
Từ Man nhìn ba người thân yêu trong phòng, ánh mắt không khỏi trở nên kiên định, cho dù sợ hãi, cho dù nàng không nắm chắc tương lai, cho dù trên đầu nữ chính có treo vầng hào quang, nàng cũng muốn thử một lần, ít nhất, cho dù có một ngày nàng có thể sẽ thất bại, nhưng nàng đã làm hết sức mình, như vậy cũng sẽ không hối hận.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
8 chương
125 chương
9 chương
44 chương
28 chương