Cuộc Chiến Hôn Nhân

Chương 37 : Người Tính Không Bằng Trời Tính

“Ai tới cầu hôn? Cầu hôn ai?” Lâm Mị vừa nghe Bạc Hà nói xong, lòng liền hoảng hốt. “Tất nhiên là cầu hôn tiểu thư rồi! Vì vội báo cho tiểu thư, chưa kịp nghe ngóng nhà trai là ai.” Bạc Hà che miệng cười, “Phu nhân đích thân tiếp đón, nhất định là một đám tốt. Để em đi nghe ngóng một chút.” Dứt lời không chờ Lâm Mị trả lời, vội vén rèm đi mất. Sẽ là ai chứ? Tim Lâm Mị đập thình thịch trong lồng ngực. Tối hôm qua, dưới tình huống đó, Liễu Vĩnh vì muốn nàng an tâm, đã nói sẽ cầu hôn, nhưng hắn cũng không làm gì đi quá giới hạn, chẳng lẽ vẫn tới cầu hôn? Huống hồ trong mắt người ngoài, hắn có ý với Chu Mẫn Mẫn, dù Chu Mẫn Mẫn đã có người khác, hắn cũng không thể vừa quay đầu đã cầu hôn nàng? Quan trọng nhất là, nếu quả thực là Liễu Vĩnh tới cầu hôn, liệu bản thân nàng có nhận lời không? Liễu Vĩnh tuy tài mạo song toàn, cơ trí bản lĩnh, nhưng hắn dây dưa không rõ ràng với cả Chu Mẫn Mẫn lẫn Nhậm Hiểu Ngọc, người như hắn, liệu có thể thật lòng dành tình cảm cho riêng một người sao? Có thể phó thác chung thân sao? Không, không, Liễu Vĩnh không phải người tốt! Nếu là hắn tới cầu hôn, tuyệt đối không thể nhận lời. Mẫu thân năm xưa tài mạo song toàn, còn bị phụ thân phụ bạc, nàng không thể dẫm vào vết xe đổ của mẹ. Lâm Mị nghĩ đến đấy, thấy lòng chua chát, Liễu Vĩnh như thế, đương nhiên là được các thiếu nữ hoan nghênh, nhưng nàng thì không được phép như thế. Bà vú nghe thấy có người tới cầu hôn, cũng vội vàng đi nghe ngóng, không lâu sau trở về, kéo tay Lâm Mị thầm thì: “Tiểu thư, là nhà họ Sử.” “Sử Bình Tá?” Lâm Mị không biết vì sao, chợt cảm thấy trong lòng trống trải, có chút cảm giác không vui, cúi mặt nói: “Mama cảm thấy hôn sự này thế nào?” Cố nhũ mẫu nói: “Nhà họ Sử tuy không danh giá bằng nhà họ Tô, nhưng cũng là nhà làm quan, họ Sử lại là nhà mẹ đẻ của phu nhân Vĩnh Bình Hầu, thân càng thêm thân, hai nhà đều trông chờ. Còn nữa, trước kia mẹ cô có ơn với nhà họ Sử, Sử phu nhân nhất định sẽ ưu ái cô. Về phần Sử Bình Tá, tài mạo tuy không bằng Tô Trọng Tinh, nhưng có ưu điểm thành thật điềm đạm, bên cạnh lại không có biểu muội hay nàng hầu, cũng là đám tốt.” Nếu nói là trước kia Lâm Mị chỉ có một ấn tượng mơ hồ về Sử Bình Tá, thì trải qua một buổi tối ngày hôm qua, nàng đã rõ ràng hơn rất nhiều, nhất thời do dự phân vân. Quả thật, Sử Bình Tá là một người thành thật, nhưng nếu chuyện tối qua lại lặp lại một lần nữa, Sử Bình Tá và Liễu Vĩnh đổi chỗ cho nhau, liệu hắn có thể bảo vệ nàng chu đáo như Liễu Vĩnh đã làm không? Thế gian đều cho rằng, người thành thật điềm đạm là người đáng tin cậy. Kỳ thật người thành thật điềm đạm, chỉ ưu điểm là không chủ động chọc vào rắc rối thôi, nhưng nếu gặp chuyện khó giải quyết, bọn hắn có thể tùy cơ ứng biến, dàn xếp gọn gàng trôi chảy như Liễu Vĩnh không? Hơn nữa những người thật thà điềm đạm rất cứng nhắc cổ hủ, thường nghe lời mẫu thân. Trong mắt những người đó, thê tử chỉ để nối dõi tông đường, hầu hạ song thân phụ mẫu. Người như thế, có thể yêu thương chăm sóc nàng sao? Bà vú thấy Lâm Mị có vẻ do dự, liền hỏi han: “Chẳng lẽ tiểu thư cảm thấy Sử Bình Tá không phải người thích hợp?” Lâm Mị sực tỉnh, có chút kinh ngạc với những điều vừa nảy ra trong đầu mình. Đúng vậy, sao nàng lại xoi mói Sử Bình Tá như vậy chứ? Nàng nào phải con ruột của phu nhân Vĩnh Bình Hầu, có thể được nhà họ Sử cầu hôn, kỳ thật đã là trèo cao, sao có thể xoi mói? “Tiểu thư sợ Sử Bình Tá giống Tô Trọng Tinh, tuy không cãi lời mẫu thân, nhưng sẽ hăm dọa khiến tiểu thư phải khó xử?” Bà vú suy đoán: “Theo lý mà nói, tiểu thư tài mạo thế này, lại là thiên kim Hầu phủ, Sử Bình Tá sao có thể không yêu thương? Nhưng mà đúng là hỏi rõ vẫn hơn.” Lâm Mị gật đầu, đúng vậy, tuy nói Sử Bình Tá được tiếng thành thật, nhưng ai biết liệu lòng hắn đã có người nào chưa? Nếu có thể hỏi cho rõ ràng trước khi quyết định hôn sự thì càng thêm phần thỏa đáng. Bên kia, Vĩnh Bình Hầu phu nhân tuy hơi kinh ngạc nhà họ Sử cầu hôn quá vội vã, nhưng vừa nghĩ là hiểu. Thiên Phương Công chúa tháng sau tổ chức Quần phương yến, tên là yến hội, kỳ thật chỉ sợ là mượn yến hội để kén phò mã! Thiên Phương Công chúa đã đích thân dặn Hoa Quận vương gửi thiếp mời cho Liễu Vĩnh và Sử Bình Tá, chính là nói lên, hai người này lọt mắt xanh của nàng. Tuy nói phò mã là hoàng thân quốc thích, tốt xấu gì cũng là ước mơ của nhiều thanh niên trẻ. Nhưng nhà họ Sử không có quân công, không có binh quyền như Uy Vũ Tướng quân năm xưa, đương nhiên là không thể hạ gả Công chúa đến nhà họ Sử. Nói cách khác, một khi Sử Bình Tá được chọn, sẽ phải ở rể hoàng gia, “gả” vào phủ công chúa. Sử phu nhân sao đành lòng? Bây giờ, nhanh chóng hứa hôn cho Sử Bình Tá, thì sẽ không có gì để sầu não nữa. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu suy nghĩ, bảo bà mối để thiếp canh lại, nói chờ đi tìm thầy xem xem bát tự hai người có hợp không rồi nói tiếp. Tiễn bà mối đi, phu nhân Vĩnh Bình Hầu liền cho người thỉnh Lâm Mị, chính thức nói: “Tiểu Mị, nhà họ Sử cầu hôn, cầu hôn cho Bình Tá, con nghĩ thế nào? Tuy con không phải con gái ruột của ta, nhưng chuyện cưới xin vẫn phải lo lắng thỏa đáng.” “Con…” Lâm Mị biết rõ hôn sự này không tệ chút nào, nhưng bảo nàng đồng ý ngay lúc này, nàng không làm được. Chu Mẫn Mẫn nghe phong phanh có bà mối đến cầu hôn, liền tới tìm, lúc này cười nói: “Tiểu Mị, Bình Tá biểu ca đối xử với mọi người rất tốt, em yên tâm đi!” Đứa bé đáng thương, nhất định là lần trước bị Tô gia từ hôn, ám ảnh tâm lý, giờ vẫn chưa hồi phục! Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Mị, chuyện này không gấp, con cứ cân nhắc kỹ rồi nói.” Ngoại trừ Sử Bình Tá, liệu nàng còn lựa chọn khác sao? Lâm Mị ngẩng đầu nói: “Không biết Bình Tá biểu ca nghĩ thế nào?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu ngẩn ra, rồi hiểu ngay lập tức, cười nói: “Ta tận mắt chứng kiến Bình Tá trưởng thành, nó có thầm thương trộm nhớ ai không, chẳng lẽ ta lại không biết? Con yên tâm đi, sẽ không có cô biểu muội nào nhảy ra ép con từ hôn đâu.” “Nếu đã vậy, chuyện này xin tùy mẫu thân quyết định!” Lâm Mị nói xong đứng dậy xin cáo từ, cúi đầu về phòng. “Ha ha, thẹn thùng sao!” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy Lâm Mị nói thế mới thở phào, tuy là nghĩa nữ, nhưng bà cũng thật lòng suy nghĩ cho Lâm Mị, nhà họ Sử thật sự là một sự lựa chọn không tồi. Lâm Mị về phòng, rầu rĩ không vui. Bà vú ôm nàng nói: “Tiểu thư ơi, Sử thiếu gia tuy không ưa nhìn như Tô Trọng Tinh, nhưng cũng sáng sủa dễ coi, là một người đàn ông đoan chính.” “Mama cho rằng cháu ngại ngần chuyện tướng mạo Sử Bình Tá không bằng Tô Trọng Tinh sao?” Lâm Mị cười khổ một tiếng, “Nào phải chuyện đó.” “Vậy cô buồn chuyện gì?” Bà vú vỗ vỗ lưng Lâm Mị, một lúc sau mới nói: “Tiểu thư … có ý nghĩ khác?” Nếu là Liễu Vĩnh cũng tới cầu thân, liệu mình có thay đổi chủ ý không? Mũi Lâm Mị cay cay, đặt Liễu Vĩnh và Sử Bình Tá lên bàn cân so sánh, lý trí nói phải chọn Sử Bình Tá, nhưng tâm lý cứng rắn không cam lòng. Tại vì lẽ gì? Chu Minh Dương hạ triều, nghe tin nhà họ Sử tới cầu hôn, liền tìm phu nhân Vĩnh Bình Hầu nói: “Tối hôm qua, Bình Tá và Nhị Công chúa thân mật như hình với bóng, sau đó Thiên Phương Công chúa còn nói sẽ gửi cho hắn một tấm thiệp mời, Bình Tá đã lọt mắt xanh của hai vị Công chúa. Đang lúc nước sôi lửa bỏng này, sao mẹ có thể nhận lời hôn sự đấy?” “Thiên Phương Công chúa như thế, không chắc sẽ chọn trúng Bình Tá, nhưng ngộ nhỡ thì sao?” Chu Minh Dương thản nhiên nói: “Mẹ, dù có muốn gả tiểu Mị cho Bình Tá, cũng phải chờ xong Quần phương yến mới bàn tiếp được.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thở dài: “Mợ con chính là lo sợ Thiên Phương Công chúa sẽ chọn trúng Bình Tá, mới vội vàng hứa hôn cho nó. Cũng được, ngày mai so bát tự rồi bàn tiếp.” Nói đến Liễu Vĩnh, vốn dĩ hắn định chờ Hoa Quận vương đến Hầu phủ cầu hôn, không ngờ chưa gì đã có tin nhà họ Sử cầu hôn trước. Chỉ cần Hoa Quận vương và Chu Mẫn Mẫn hứa hôn, trong mắt phu nhân Vĩnh Bình Hầu, hắn sẽ là kẻ bị Chu Mẫn Mẫn phụ tình. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu đối với hắn cảm thấy cắn rứt lương tâm rồi, hắn mới đến Hầu phủ cầu hôn Lâm Mị, không lo phu nhân Vĩnh Bình Hầu từ chối. Có điều suy tính chán chê, không hề nghĩ đến chuyện nhà họ Sử cầu hôn. Đang lúc thế này, dù hắn có cầu hôn ngay lập tức, Hầu phủ cũng sẽ không vì hắn mà khước từ lời cầu hôn của nhà họ Sử. Liễu Vĩnh suy nghĩ thật lâu, nhớ ra chuyện Viên Tuệ đại sư của Linh Ẩn Tự giỏi xem lá số tử vi, các mệnh phụ phu nhân rất tín nhiệm ông ấy chuyện so bát tự. Nhất định phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng sẽ tìm đến ông ấy. Chỉ cần tìm được Viên Tuệ đại sư, thỉnh ông ấy giúp đỡ một chút, mới có thể cản trở hôn sự này của Lâm Mị. May là bình thường hắn vẫn hay chơi cờ với Viên Tuệ đại sư, có thể coi là có giao tình, việc này muốn nhờ cậy chắc không khó. Buổi chiều hôm đó, Viên Tuệ đại sư lần lượt nhận được hai lễ vật. Một là bộ cờ bằng đá đen của Liễu Trạng nguyên gửi tặng. Lễ vật còn lại là chặn giấy bằng bạch ngọc của đại thiếu gia nhà Vĩnh Bình Hầu. Vì vậy, khi phu nhân Vĩnh Bình Hầu cầm bát tự của Lâm Mị và Sử Bình Tá đến so, Viên Tuệ đại sư một mực khẳng định như đinh đóng cột là hai người này bát tự không hợp, tuyệt đối không thể đính hôn, nếu kết hôn nhất định là vợ chồng bất hòa, tai họa kéo nhau đổ xuống đầu. Viên Tuệ đại sư: hai người tặng lễ vật cho lão nạp đều không phải kẻ dễ trêu vào. Bọn hắn đã không muốn chuyện hôn nhân này thành công, thì dù bát tự có hợp cũng là tai họa. Về vấn đề này, lão nạp không hề lừa đảo! Phu nhân Vĩnh Bình Hầu không ngờ so bát tự lại ra kết quả thế này, về phủ nghĩ một hồi liền sai người hầu: “Cho người đến Sử phủ, chuyển lời của ta, hôm nay đẹp trời, muốn làm gia yến, thỉnh phu nhân tới đây hàn huyên!” Vì là chuyện cưới xin của Lâm Mị, Tô phu nhân là nghĩa mẫu, cũng nên thông báo một tiếng, phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghĩ nghĩ một chút, lại cho người thỉnh cả Tô phu nhân. Tô phu nhân và Sử phu nhân đến rất nhanh. Sử phu nhân vừa nghe phu nhân Vĩnh Bình Hầu thuật lại, thật không cam lòng, nói: “Đại sư của Linh Ẩn Tự cũng có thể có lúc nhầm lẫn? Hay ta đến Lan Nhược đạo quan, nhờ đại sư ở đó xem hộ.” Chu Minh Dương nghe nói các vị phu nhân bàn bạc đến Lan Nhược đạo quan thỉnh đại sư khác so bát tự, gật gù nói: “Haizzz, lại tốn kém rồi, bảo đại sư phán hai người là một đôi vợ chồng bất hòa tiếp đi.” Ngày hôm sau, mấy vị phu nhân đặc biệt dậy sớm, hẹn gặp ở Lan Nhược đạo quan, đại sư đạo quan xem bát tự của Lâm Mị và Sử Bình Tá, quả nhiên lại lắc đầu. Sử phu nhân thở dài nói: “Chúng ta nhìn rất xứng đôi, không ngờ bát tự lại không hợp.” Tô phu nhân tiếc nuối, hôn sự tốt như vậy, thế mà không thành. Ba vị phu nhân xoay người ra về, lại gặp phu nhân Tả Thị lang dẫn Tả Lê tới dâng hương, nhất thời đứng lại hàn huyên mấy câu. Tả phu nhân thường xuyên tới đạo quan, vừa đưa mắt liền nhìn sửng sốt kinh ngạc: “Tại sao không phải Vân Phương đại sư so bát tự, đổi người sao?” “Không phải Vân Phương đạo nhân?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhìn người vừa so bát tự: “Đều là râu tóc bạc phơ, thảo nào không phát hiện ra.” Vừa nói đến đấy, lại thấy một đạo nhân tráng kiện đi tới, đánh ngã đạo nhân vừa so bát tự, giật chòm râu giả, giận dữ nói: “Nói, ngươi là ai? Tại sao lại đóng giả Vân Phương đại sư?” “Có người cho ta bạc, nói có mấy vị phu nhân tới so bát tự, chỉ cần phán mấy câu theo ý hắn là xong việc.” “Á?” Các phu nhân ngây người, thế này là thế nào? Lúc này, Chu Minh Dương đang uống trà ở một nơi gần đó, có chút thở than: haizzz, Vân Phương đại sư không chịu ăn gian nói dối, không làm sao được đành phải lén cho ông ấy uống dầu cây bã đậu, khiến ông ấy không ra khỏi nhà vệ sinh được, mặt khác dùng bạc thỉnh một đạo sĩ tha phương giống Vân Phương đại sư đóng giả ông ấy.